Bạn đang đọc Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học – Chương 9
Trường sơ trung của Cấp Trường Đông quá kém, lưu manh trong trường cũng nhiều, bạo hành học đường cũng là nhìn đến quen mắt.
Cấp Trường Đông cũng là đứa năng động dễ nhìn, trước kia thành tích cũng không tồi, không biết tại sao lại bị mấy tên khốn trong trường theo dõi.
Sau khi biết nó ở viện phúc lợi, là một cô nhi, liền không biết giới hạn mà bắt nạt nó.
Năm nhất năm hai nó vẫn luôn nén giận, nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, nó không muốn làm lão viện trưởng nhọc lòng, có thể nhịn được thì nhịn.
Nhưng nó càng nhịn thì càng bị ức hiếp nặng nề hơn.
Cấp Trường Đông thường xuyên bị đánh, tiền cơm vốn đã không nhiều cũng bị đoạt, còn bị quấy rầy đến mức vô tâm học tập, thành tích ngày càng kém.
Đám ác bá trong trường rất có thế lực, hoành hành ngang ngược, phụ huynh dung túng, trường học bỏ bê, không ai quản được bọn chúng.
Cấp Trường Đông thậm chí còn thử báo cảnh sát, nhưng đối phương là vị thành niên, ngoại trừ phê bình dạy dỗ thì cảnh sát cũng không quản được nhiều, báo cảnh sát còn ảnh hưởng đến thanh danh của trường, Cấp Trường Đông còn bị trường học xử phạt.
Đến năm ba, Cấp Trường Đông ủy khuất tuyệt vọng, không tài nào học vào nổi, nó bị ép đến tàn nhẫn, ngày nọ lại bị đám lưu manh giựt tiền, nó liền ra tay đánh hai đứa kia một trận.
Đám ác bá chưa từng nghĩ nó sẽ dám đánh trả.
Sau đó Cấp Trường Đông bị người hung hăng giáo huấn một trận, nằm hơn mười ngày không đi học, bởi vì ảnh hưởng quá mức nghiêm trọng, trường học mới hơi hơi để tâm đến chuyện này.
Đáng giận đám này thành thật không được bao lâu, bọn chúng ngừng chừng một tháng, không ngờ hôm nay lại tìm tới cửa.
“Nực cười, còn biết trời đất là gì không?” Diêm Hàn nghe mấy đứa nhóc tôi một câu cậu một câu kể lại, càng nghe càng thấy tức.
“Đi, chúng ta đi xem.” Diêm Hàn nói.
Đôi mắt đảo một vòng quanh sân, cuối cùng cầm cái xẻng xúc đất lên.
Mấy thiếu niên đi theo phía sau cậu, từ xa đã nghe bên ngoài viện có người đang mắng “Thằng Cấp Trường Đông nhát cáy —— mau ra đây! ——”
Sân sau mấy đứa nhỏ nài ép lôi kéo không cho Cấp Trường Đông đi ra, tiếng mắng bên ngoài thì càng lúc càng to “Thằng nhát cáy Cấp Trường Đông, hôm nay mày không ra thì mai mốt khỏi ra nữa, nếu để tao thấy mày trong trường, để xem anh đây có đánh gãy chân mày không!”
Cấp Trường Đông cũng bị đám này bức đến cùng đường, nó đã nghẹn khuất suốt ba năm, dù sao sớm muộn cũng phải chết, không bằng liều mạng với bọn chúng một trận!
Nó đẩy mọi người ra, đi nhanh đến, đẩy cổng sau của sân.
Vừa mới đẩy cổng ra, chỉ kịp nhìn thấy bên ngoài bu một đám đen nghìn nghịt, nó liền bị người kéo ào trở về.
Bước ra khỏi cổng sau nhỏ hẹp, Diêm Hàn đập xẻng cái “bang” xuống đất, một mình đứng đó, chậm rì rì hỏi “Chuyện gì đấy hả?”
Khuôn mặt bị hệ thống thêm thót kỹ năng cực kỳ tinh xảo, liếc xéo người ta còn mang theo sát khí.
Cậu vẫn mặt bộ đồ ngày hôm qua, hai chân tùy ý tách ra, một tay đút túi, tư thế tràn đầy cuồng dã cùng phóng khoáng, phối hợp với tướng mạo quá mức xinh đẹp, nhất thời không thể phân biệt nam nữ.
Diêm Hàn đột nhiên xuất hiện làm đám kia ngây ngẩn cả người.
Qua hơn nửa ngày, mới có đứa lén lút hỏi thằng cầm đầu “Lão đại, tên này là nam hay nữ?”
Đám này tướng mạo vô cùng non nớt, tuổi còn không lớn bằng Cấp Trường Đông.
Cầm đầu chính là Dương Tử Huy, nó là thằng đầu đàn, ăn mặc như xã hội đen, trong tay xách mã tấu, trông thì có vẻ ngầu lòi, nhưng bộ dáng lại bán đứng nó.
Không khỏi có chút buồn cười.
Nhưng đôi khi, con nít ác ôn mới là ác nhất.
Cấp Trường Đông số cũng xui, nó gom không đủ học phí nên học muộn một năm, trở thành đối tượng ức hiếp của đám ác bá này.
Dương Tử Huy là cháu trai của hiệu trưởng trường Mười Chín, nó đánh người trường học chỉ biết chùi mông cho nó, thời gian dài tự nhiên hoành hành không thèm cố kỵ, bên người cũng tụ tập không ít đàn em cùng nó góp vui.
Mà Cấp Trường Đông chính là đối tượng ức hiếp chung của bọn nó.
Dương Tử Huy bị biểu tình của Diêm Hàn dọa sợ, lại đoán không ra thân phận của cậu, trong khoảng thời gian ngắn vẫn thấy rén.
Nhưng đàn em ngay trước mặt, làm đại ca sao có thể hèn nhát?
Bọn nó còn có nhiều người như vậy!
Dương Tử Huy rất nhanh đã tìm được tự tin cùng ương ngạnh khi xưa, nó đánh giá Diêm Hàn một phen, nói “Hỏi nó nam hay nữ làm gì, tám phần là thứ nhân yêu bất nam bất nữ.
Ê! Cmn mày biết mày đang chắn ai không? Nhanh tránh ra cho ông…”
Câu kế tiếp còn chưa nói xong, Diêm Hàn đứng ở cửa đã động!
Dương Tử Huy chỉ kịp thấy một cái bóng, theo bản năng lấy mã tấu lên chắn, nhưng sức bật của Diêm Hàn quá tốt, cậu đã sớm đoán được động tác của đối phương, tiện tay dùng xẻng chắn mã tấu, quét ngang chân, trực tiếp đá bay Dương Tử Huy!
Vững vàng đáp xuống đất, sát khí trong mắt Diêm Hàn càng tăng thêm, mắng “Hôm nay cho tụi bây biết ông là nam hay nữ!”
Một hồi chiến đấu kịch liệt ở hẻm nhỏ bắt đầu.
Đám đàn em của Dương Tử Huy mang theo vũ khí, hai ba đứa cầm dao tự chế, mấy đứa còn lại thì cầm côn, nhưng không đứa nào có kinh nghiệm tác chiến, Diêm Hàn chỉ dùng một cái xẻng là đánh sập một bầy.
Trước kia tố chất thân thể của cậu rất tốt, so với đám con nít ở thế giới này còn quậy hơn, hầu như là đánh nhau mà lớn.
Nếu không trên mắt cũng không có sẹo.
Hiện tại được hệ thống tặng thêm kỹ năng thân kiều thể nhuyễn, cương nhu phối hợp, Diêm Hàn lại càng linh hoạt hơn trước.
Có người cầm dao thọt mình? Không sao cậu có thể lộn nhào.
Có người cầm côn ném mình? Không sao cậu có thể xoạc chân né!
Dưới thế công của Diêm Hàn, một đám kiêu ngạo ngang bướng liền biến thành gà bệnh.
Vốn đám Cấp Trường Đông thấy bọn Diêm Hàn lao vào đánh nhau, đều sôi nổi tìm vũ khí chạy tới hỗ trợ, sau đó bị Diêm Hàn dọa cho đứng hình.
Tình huống vô cùng hỗn loạn, tiết tấu do Diêm Hàn nắm giữ, một mình chấp mấy đứa cũng không thành vấn đề.
Thật rõ ràng, bọn nó có gia nhập cũng không giúp được gì, có khi còn gây thêm trở ngại cho cậu.
Chỉ chốc lát sau Diêm Hàn đã kết thúc trận đấu, đám đàn em của Dương Tử Huy từng đứa từng đứa, đều bị cậu đánh chạy.
Làm thằng đầu tiên bị đá bay Dương Tử Huy còn chưa chạy, toàn thân nó là bùn đất, nó cũng muốn chạy, nhưng ôm bụng giãy giụa nửa ngày cũng đứng không lên.
Diêm Hàn lần nữa xách cái xẻng dưới đất lên, lắc lư đi đến trước mặt Dương Tử Huy, dưới biểu tình hoảng sợ cùng phẫn nộ của nó, cậu không chút lưu tình nắm lấy cái đầu tóc như lông gà của nó nhấc lên, ép nó nhìn thẳng mặt mình.
“Nếu để tao nhìn thấy mày tìm người ở đây gây sự, không cần biết là ai, dù chỉ một lần, tao cũng đánh cho mày ăn không hết gói đem đi.”
Diêm Hàn không có cảm tình lạnh giọng nói.
Dung mạo như đóa mạn đà la xinh đẹp nhất trên đời, cậu lúc này không rối một sợi tóc, khắp nơi lộ ra nét tinh xảo, cố tình lại khiến người ta liên tưởng đến khủng bố cùng chết chóc.
Trên đời luôn có một loại người như vậy, cậu cười khẽ khiến người ta thoải mái, hơi hơi nhíu mày cũng sẽ khiến người ta thương tiếc đau lòng.
Nhưng khi tức giận, lại làm người ta sợ đến cả người run rẩy.
Dương Tử Huy lúc đầu là bị cậu đánh ngốc, lúc sau lại bị đe dọa, không chỉ có nó bị dọa chết khiếp, ngay cả đám Cấp Trường Đông cũng không dám thở mạnh.
Dương Tử Huy run run rẩy rẩy nói “Mày, mày to gan! Dám đe dọa tao! Mày đánh chết tao xem! Tao, tao báo cảnh sát bắt mày! Tao cho mày ngồi tù!”
Diêm Hàn nhíu mắt đẹp, đột nhiên lộ ra nụ cười mỉm.
“May mà mày nhắc tao nhớ.”
Cậu buông tóc Dương Tử Huy ra, sửa sang cổ áo, nhấc thằng nhóc đang ngồi ngu người lên, vỗ vỗ dấu giày mình để lại trên quần áo nó, còn giúp nó chỉnh lại quần áo hỗn độn.
Diêm Hàn cười, vẻ mặt thân thiết dễ gần, ngữ khí vô tội nói “Chị không có đánh cưng nha, bao nhiêu người nhìn, cưng đừng có oan uổng người tốt.”
Dương Tử Huy “…”
Cấp Trường Đông “…”
Lật mặt còn nhanh hơn lật sách, ban ngày ban mặt trợn mắt nói dối không cần chuẩn bị chính là chị rồi!
“Mày, mày cứ chờ đó!” Dương Tử Huy nhịn không được kiên cường đứng dậy, tuy nói lời tàn nhẫn, nhưng vẫn xoay người bỏ chạy ngay.
Giờ khắc này bên cạnh nó không còn một bóng người, đủ thấy đám đàn em kia của nó là loại hàng gì.
“Tạm biệt em trai.” Diêm Hàn vẫy vẫy tay với bóng lưng của nó, sau đó xì một tiếng.
“Thật phiền.”
Cậu nhìn nhìn xung quanh, lau đi dấu vết đánh nhau mới vòng vèo bỏ đi.
Thành công che giấu hết thảy, lại không biết từ lúc cậu bắt đầu động thủ đánh nhau, hành vi đều lọt vào mắt người khác.
“Kiến Lộc? Cậu đang nhìn gì vậy?” Cung Ngọc Tuyết cũng không rõ chuyện gì xảy ra.
Vừa mới nãy nhỏ thấy Lâm Kiến Lộc đến đây đưa các loại đồ dùng sinh hoạt, rồi nghe người ta nói sau hẻm có đánh nhau.
Nhỏ cũng chẳng hứng thú với đánh nhau, trong lòng còn ẩn ẩn mâu thuẫn cùng chán ghét, nhưng Lâm Kiến Lộc muốn đi nhìn, nhỏ cũng chỉ có thể đi theo.
Sau đó nhỏ liền thấy một cậu trai cao gầy mang hoodie đỏ đánh nhau với một đám người, trông rất bạo lực, Cung Ngọc Tuyết còn bị dọa đến hét toáng.
Nhưng không có ai chú ý đến nhỏ cả.
Lâm Kiến Lộc không chớp mắt nhìn cậu trai kia…!Đó hình như là con trai thì phải? Tuy rằng có hơi gầy…!Nếu không sao sức lực lại lớn như vậy? Nhẹ nhàng chế phục bảy tám tên côn đồ, còn có thể trò chuyện vui vẻ…!
Cung Ngọc Tuyết cũng không biết cái này có gì hay mà nhìn.
Thẳng đến khi cậu trai mang áo hoodie kia xoay người…!Nhỏ lại nhịn không được mà khe khẽ kinh hô.
“A!”
Người xinh đẹp như vậy, có thật là con trai?
Đột nhiên nhỏ có chút hoài nghi.
Nhưng nếu nói đó là con gái…!Một thân bĩ khí cùng lệ khí…!Vậy cô gái kia phải trải qua cái gì mới có thể biến thành như vậy…!
Cung Ngọc Tuyết còn đang khiếp sợ, ngay lúc đó Lâm Kiến Lộc bên cạnh nhỏ đột nhiên xoay người, sải chân rời đi.
Lâm Kiến Lộc vừa đi vừa gọi điện thoại.
“Alo? Chú Thạch, là cháu…!Như thế này, cha cháu có giúp đỡ một viện phúc lợi…!Vâng đúng, là cô nhi viện.
Ban nãy cháu phát hiện một đám côn đồ thường xuyên tìm bọn trẻ ở đây gây phiền toái, trông có vẻ còn là học sinh…!Được, vậy làm phiền ngài rồi, tạm biệt chú Thạch.”
Hai nhà Lâm Cung cũng coi như là thế giao, Cung Ngọc Tuyết biết chú Thạch trong miệng hắn chính là cục trưởng Cục công an, ánh mắt nhỏ nhìn Lâm Kiến Lộc lại càng sùng bái càng mê luyến.
Cách hai tuần Lâm Kiến Lộc sẽ đến cô nhi viện đưa một ít đồ, khi là đồ dùng sinh hoạt, khi là đồ ăn vặt, Cung Ngọc Tuyết biết chuyện này mới chạy tới làm tình nguyện viên.
Hắn đối đãi với người khác rất lạnh nhạt, chỉ khi đến đây hắn mới vui vẻ nói với mình hai câu.
Cung Ngọc Tuyết thoáng siết chặt tay, nhỏ phải quý trọng cơ hội hiếm có này, ngay lúc muốn mở miệng nói chuyện, Lâm Kiến Lộc gọi điện thoại xong liền xoay người rời đi, một ánh mắt cũng không để lại cho nhỏ.
Lâm Kiến Lộc tìm lão viện trường, mượn bà danh sách tình nguyên viên đã đăng ký để nhìn.
Danh sách đăng ký sẽ không để cho người ngoài xem, nhưng Lâm gia từ lúc viện phúc lợi thành lập đã giúp đỡ cho bọn họ, Lâm Kiến Lộc đã không còn là người ngoài.
Lướt nhanh như gió, trên danh sách đăng ký Lâm Kiến Lộc liền nhìn thấy cái tên kia ——
Nhan Hàm.
Quả nhiên không nhận sai người.
Vì sao cậu ấy lại ở đây?
“Quào! Mấy động tác đánh nhau hồi nãy ấy, tuy không phải động tác tiêu chuẩn trong sách giáo khoa, nhưng rất có hiệu quả, cậu học thử xem!” Trong đầu Lâm Kiến Lộc vang lên giọng nam thô cứng.
Lâm Kiến Lộc trầm mặc, không để tâm giọng nói ồn ào kia.
Nhưng thanh âm kia vẫn đang nhắc nhở hắn.
Giờ phút này trong đầu hắn là hình ảnh động tác tràn ngập dã tính của người gầy ốm kia, chúng nó giống như băng ghi hình, tùy ý đóng mở, bây giờ đang lập đi lập lại trong đầu hắn.
Lâm Kiến Lộc tự hỏi.
Bầu không khí bốn phía rơi vào an tĩnh, Lâm Kiến Lộc hơi hơi nâng khóe môi, một độ cong mà mắt thường khó có thể nhận biết.
Chỉ khi gặp nan đề, đứng giữa trạng thái trầm tư hắn mới làm động tác này theo bản năng.
Đại não cấp tốc chuyển động, một giây, hai giây, ba giây qua đi, hắn lẩm bẩm mà tự hỏi “Ngoại trừ nhân tố bẩm sinh, dựa theo thân hình của cậu ấy, hàm lượng cơ xương cùng nồng độ kích thích tố, xác suất có thể sinh ra sức bật này là bao nhiêu?”
“…!Cậu lại nói mấy lời tôi không hiểu.” Thanh âm trong đầu thống khổ nói.
Lâm Kiến Lộc cứ như không nghe thấy, tiếp tục suy đoán “Nữ giới phổ thông không có ưu thế về cơ thể và sức mạnh như nam giới, cho nên dựa trên thói quen, góc độ xuống tay sẽ có nhiều điểm bất đồng.
Cứ cho thân thể tương đối mềm dẻo, nhưng nếu một nữ sinh ra tay chế trụ địch lại dùng sức mạnh tương đương một nam giới, xác suất có bao nhiêu lớn?”
Giọng nói trong đầu bắt đầu minh họa dấu chấm hỏi “???”
Đôi môi đang mím của Lâm Kiến Lộc dần dần thả lỏng, cuối cùng biến thành nụ cười nhợt nhạt.
Hắn nói “Thú vị.”
(Edit: Em không hiểu em không hiểu.).