Bạn đang đọc Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học – Chương 36
Nghi thức chào cờ kết thúc, chủ nhiệm giáo dục thừa dịp tất cả học sinh đang tụ tập với nhau, nhằm vào chuyện thông báo xử phạt buổi sáng để nhắc lại nội quy trường học.
Qua một cái cuối tuần, quần thể lưu manh bất lương trong trường xảy ra chuyện gì thì ai cũng nghe nói.
Nhưng cũng chỉ là nghe nói thôi, còn thứ sáu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Vu Tĩnh lại biến thành người bị dạy dỗ, tại sao đến thứ hai Vu Tĩnh còn bị xử phạt, đều biến thành nghe đồn.
Đương sự không ai muốn nhắc lại chuyện này, quần chúng ăn dưa cũng chỉ có thể tin tưởng mấy lời đồn đó.
Trong đó tin đồn kỳ quái nhất đó chính là Vu Tĩnh phải đối phó với người bạn trai ngoài trường vô cùng trâu bò của Nhan Hàm, một mình đánh rớt tất cả bọn nó.
—— Em gái xinh đẹp như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều người bảo vệ nha, này bình thường thôi.
Quần chúng ăn dưa cũng đã tiếp thu cách nói này rồi.
Đương nhiên Diêm Hàn hoàn toàn không biết mấy cái đó.
Nghi thức chào cờ kết thúc, cậu liền về lớp lấy sách giáo khoa ôn tập môn tiếp theo, vào giờ học, Lâm Kiến Lộc khó khăn lắm mới vào được lớp, trong tay còn cầm sách giáo khoa mới lấy từ phòng giữ đồ tới, từ lúc hắn bước vào, cả lớp bắt đầu im re, từng đôi từng đôi mắt đều dừng trên người hắn, hiển nhiên là tràn ngập tò mò với vị học bá này.
Người không ngẩng đầu trong căn phòng này chắc chỉ có Diêm Hàn.
Cậu cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống, vừa nhìn thì thấy Lâm Kiến Lộc, nên chìa mấy tờ đề qua bàn hắn.
“Về đúng lúc, tôi muốn hỏi cậu vài câu hỏi…”
Những học sinh khác “…”
Trong cái phòng này, ngoại trừ cái danh đại học bá Lâm Kiến Lộc nổi tiếng khắp trường ra, còn một nhân vật mang đậm màu sắc truyền kỳ đó chính là Nhan Hàm.
Đầu tiên là do khuôn mặt vô cùng gây chú ý của nhỏ.
Tiếp theo chính là đoạn thời gian này bọn họ từ tin đồn trong trường, diễn đàn trường nghe nói tới người này, cái gì mà scandal, cái gì mà Tu La tràng với ba nam sinh, những học sinh khác trong lớp đều biết.
Ngày hôm qua trông thấy danh sách là đã muốn “gặp” mỹ thiếu nữ khiến cả giáo thảo lẫn giáo bá khom lưng này rồi, ai mà ngờ hôm nay mỹ thiếu nữ vừa đến lớp bọn họ đã bị kêu đến khu giáo vụ, đang suy nghĩ nhỏ phạm phải lỗi gì, liền nghe thấy tiếng nữ lưu manh lớp mười tám công khai xin lỗi trên loa thông báo…
Từng cái từng cái, thật sự là truyền kỳ đậm đà.
Huống chi hiện tại đại học bá còn ngồi chung với nhỏ! Cuối cùng là cố ý hay vô tình? Là ý trời hay trùng hợp?
Bởi vị bọn họ ngồi hàng cuối, những bạn học khác cũng không tiện trắng trợn táo bạo mà đánh giá người ta.
Chỉ có thể nhìn lén.
Nhưng thấy Lâm kiến Lộc vừa ngồi xuống liền đẩy xấp giấy sang cho Nhan Hàm, bộ dáng một chút cũng không xa lạ, quần chúng ăn dưa cũng thấy nhiệt huyết hơi hơi sôi trào, hình như bọn họ vừa tận mắt chứng kiến hai nhân vật truyền kỳ trong trường đang cùng nhau…!học tập? Không, làm cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là hình ảnh ghé vào nhau hài hòa!
Huống chi trong đám người đang ngồi có hơn phân nửa là chơi diễn đàn nặc danh.
Thậm chí còn có người từng cắn văn CP của hai người bọn họ!
Lâm Kiến Lộc nhận xấp giấy rồi nhìn thoáng qua, sau đó vươn tau về phía Diêm Hàn, ngoắc ngón tay với cậu.
Đám người đang trộm đánh giá bốn phía không khỏi hít sâu một hơi.
Diêm Hàn tưởng hắn muốn bút, liền ngoan ngoãn đưa bút qua.
Kết quả Lâm Kiến Lộc chỉa ngón tay về phía cậu “Cậu qua đây xem.”
“À à à.”
Diêm Hàn nghểnh cổ nhìn sang, lúc tới gần Lâm kiến Lộc, cậu phát hiện trên người đối phương lộ ra một cổ mùi thơm, không giống như xịt nước hoa, giống nước giặt quần áo hương thực vật tươi mát dễ ngửi nào hơn.
Trước kia cậu chưa từng chú ý đến điểm này, dù gì tâm cũng hơi thô.
Hơn nữa Lâm Kiến Lộc có thói ở sạch, cậu lại sợ hắn, nào như bây giờ dựa gần vào người hắn yên lặng nghe giảng đề…
Dừng! Dừng ngay!
Nỗ lực túm suy nghĩ của mình về, Diêm Hàn cưỡng bách bản thân tập trung lên sách vở.
Lâm Kiến Lộc cũng không dùng bút để giải toán.
Hắn chỉ dùng ngón tay thon dài chỉ vào mấy con số đề cho trên tờ giấy, dùng phương thức thuật lại bằng miệng, thoáng nhắc nhở Diêm Hàn loại đề này phải dùng cách gì để giải, sau khi giải lại có mẹo gì.
Diêm Hàn “…”
Kỳ thật nói đến bước ba cậu đã ngu người rồi.
Bởi vì Lâm Kiến Lộc chỉ cần tính nhẩm đã suy ra được công thức, mà tờ giấy trước mắt cậu vẫn trống trắng tinh tươm…
Bất quá phương pháp vẫn hiểu được đại khái.
Diêm Hàn nói cảm ơn, rút lại tờ giấy từ trong tay Lâm Kiến Lộc, dựa trên ý nghĩ của Lâm Kiến Lộc để giải, quả nhiên vô cùng thuận lợi làm từ trên xuống dưới, cũng rất nhanh đã tính ra đáp án!
“Đầu óc cậu tốt thật đấy anh Đại Lâm!” Diêm Hàn kích động, nhịn không được học theo Ôn Giác Vinh.
Đề này cậu đã suy nghĩ từ lúc cuối tuần, suy nghĩ hai ngày cũng không nghĩ ra, vất vả lắm mới làm được đáp án trông có vẻ ổn, nhưng không ngờ các bước giải đề rất chi là cẩu thả, Diêm Hàn nhìn mà chẳng hiểu làm sao, kiểu gì cũng không nghĩ tới phải dùng giải pháp như vậy, cho nên lúc này khó tránh khỏi nảy lên một tia sùng bái với đại học bá.
“Cậu lợi hại quá đi!”.
Đọc truyện hay, truy cập ngay ( ТRU МTRUYEЛ.VN )
Biểu tình Lâm Kiến Lộc cũng không có biến hóa, vẫn là giếng cổ bất động vân đạm phong khinh, tựa hồ đã quen được người khác khen.
Bất quá quay đầu nhìn thấy vẻ mặt cười đến xán lạn của Diêm Hàn dưới nắng, hắn vẫn hơi sửng sốt.
Ngay lúc này, giáo viên dạy toán hấp tấp đi vào phòng học —— Thế mà là thấy giáo dạy toán mập mạp từ lúc cậu còn ở lớp mười bảy.
Vị thầy giáo này Diêm Hàn vẫn rất thích, chủ yếu là do tính cách trực tiếp thẳng thắng, đi lên bục là giảng bài ngay, cũng không lải nhải, chất lượng dạy học cũng khá cao, lúc giảng đến tình cảm mãnh liệt còn rất ngố, cảm giác như ông vô cùng cuồng nhiệt với Số học.
Lúc này ông cũng chỉ giới thiệu bản thân một chút, nói về phương pháp học tập cùng điểm trọng yếu trong môn Toán, liền bắt đầu dạy học.
Cũng may không phải giáo viên nào cũng kỳ ba, Diêm Hàn rất nhanh đã đi vào hình thức nghe giảng.
Cậu cũng nuôi được thói quen tập trung nghe giảng bài đến không sai biệt lắm, đem tất cả tinh lực đặt lên bài giảng của giáo viên cùng sách giáo khoa, Diêm Hàn căn bản không còn sức để chú ý những thứ khác.
Những người khác lại hiếm ai được như cậu.
Tuy lớp mười bốn đã là lớp trung đẳng, thành tích cao hơn những lớp kém phía sau rất nhiều, nhưng đối với rất nhiều học sinh có cơ sở hay là đầu óc linh hoạt mà nói, muốn tiến vào vẫn là rất nhẹ nhàng.
Nơi này không phải ai cũng nghiêm túc được như Diêm Hàn.
Đương nhiên hoàn cảnh chướng khí mù mịt như ở lớp mười bảy mười tám là không tồn tại, dù sao cũng là lớp tầm trung, không ai đi lấy việc không học vấn không nghề nghiệp có lưu manh làm vinh hạnh.
Mặt khác, đại đa số học sinh có thói quen tùy tiện nghe một chút, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, vừa được xếp chung lớp với giáo thảo giáo hoa, tất cả mọi người còn đang chìm trong hưng phấn, ngoại trừ mấy bạn học không để ý chuyện bên ngoài chưa bao giờ ăn dưa ra, nguyên một tiết, lúc nào cũng có người quay đầu nhìn về phía bàn bọn họ.
…!Đương nhiên cũng không thể làm quái nhân nhìn mãi được.
Sự thật là hai người này quá là vi diệu.
Một người vừa ngẩng đầu nhìn bảng vừa viết viết vẽ vẽ bút ký, bộ dáng muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc.
Nhưng không phải nghiêm túc như mọt sách ngây ngây ngốc ngốc…!Có lẽ giá trị nhan có thể bù đắp hết thảy nhỉ, bạn học Nhan Hàm này nhất cử nhất động đều khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cứ như có loại lực lượng có thể ảnh hưởng đến người nhìn vậy, rất nhiều người nhìn một lúc, liền cố ý học theo bộ dáng nghiêm túc này của cậu, cũng bắt đầu nghe giảng bài.
Người còn lại thì từ đầu đến cuối ngồi thẳng lưng, hơi hơi rũ mắt nhìn mặt bàn của mình.
Không cúi đầu cũng không giương mắt, đến biểu tình cũng không có chút biến hóa nào, cứ như là đang phát ngốc.
……
Lại một tiết qua đi, vừa mới giải phóng từ trạng thái tập trung cao độ, Diêm Hàn ngáp một cái, lại đứng lên duỗi tay duỗi chân một lúc, thuận tiện hoạt động cái eo lười.
Lâm Kiến Lộc thấy cậu như vậy liền hỏi “Cậu muốn ra ngoài à?”
“Hả, không cần.” Dứt khoác từ bỏ kế hoạch kiều mị, Diêm Hàn giơ tay nhấc chân đều khôi phục khí chất vốn có của mình, cậu tùy tiện xua xua tay với Lâm Kiến Lộc, liền một mông ngồi xuống, tiếp tục làm bài tập.
Ôn Giác Vinh cầm một khối rubik màu sắc rực rỡ đi đến chỗ bọn họ, đây là món cậu ta mới lấy ra từ đống đồ chơi nho nhỏ.
Trước kia còn thấy biết chơi rubik thiệt là ngầu, nhưng cậu ta nghiên cứu bao lâu cũng chơi không được, cuối cùng trâu khỏe xá đầu, dứt khoát từ bỏ.
Thình lình lại thấy, liền hiến vật quý đến trước mặt Diêm Hàn “Anh Nhan chơi cái này không?”
Diêm Hàn sớm quen Ôn Giác Vinh vừa tan tiết sẽ tới chỗ mình lắc lư, cũng không thấy đối phương phiền.
Chủ yếu là thằng nhãi này quá biết nhìn sắc mặt người ta để hành sự, nếu trên mặt cậu hơi lờ mờ mấy chữ người sống chớ quấy rầy, tuyệt đối không dám tới quậy.
Đương nhiên giai đoạn hung dữ của Diêm Hàn không nhiều, trừ khi là bị cái đề giải mãi không ra nào đó làm cho tức đến trọc đầu.
Lúc này thấy biểu tình mong đợi của bạn học Tiểu Ôn, cậu cũng không đành lòng từ chối, nhận lấy nghịch vài ba cái.
Rubik cậu trước kia không phải chưa từng chơi, chẳng qua là phải lội ngược dòng về thời học tiểu học…
Trong trí nhớ, người khác chơi rubik đều là tận lực chuyển các khối cùng màu về chung một mặt, mà cậu chơi chính là tùy tiện xoay xoay đùa nghịch, chơi hoài không xong, liền tiện tay ném.
Bây giờ chơi lại cảm giác có hơi khác, không phải khối rubik xảy ra vấn đề gì, Diêm Hàn cũng không biết phải nói làm sao, dù sao mấy năm kia cậu lăn lộn ngoài xã hội cũng không có ai cười hì hì, xem thứ này như vật quý mà hiến cho cậu chơi.
Tình cảnh này làm tâm tình Diêm Hàn có chút phức tạp, đột nhiên cảm thấy vẫn nên làm trò ngoan thôi!
Nghĩ như vậy liền không nỡ lãng phí thời gian nữa, trả rubik lại cho Ôn Giác Vinh, cậu còn phải tiếp tục làm bài tập.
—— Dù sao cậu cũng không cảm thấy mình có thể xếp hết các khối cùng màu về một mặt được.
Cũng đâu có giỏi giang gì.
Bất quá Ôn Giác Vinh không nhận lại rubik, cậu ta hỏi Lâm Kiến Lộc “Anh Lâm có muốn chơi thử không?”
Lâm Kiến Lộc lúc này đã lấy ra một quyển sách thật dày không biết là gì, thấy Ôn Giác Vinh kêu mình, liền dứt khoát nhận lấy khối rubik trong tay Diêm Hàn.
Hắn dùng mấy ngón tay thon dài sờ vật thể hình khối, xoay qua xoay lại dùng đôi mắt đánh giá một vòng, đột nhiên động đậy.
Khối rubik không bao lớn bị hai bàn tay nắm lấy, chỉ thấy Lâm Kiến Lộc không chút do dự mà cạch cạch xoay vài vòng, đã có một mặt được xếp xong.
Hắn cũng không có dừng tay, mà tiếp tục trên dưới trái phải mà chuyển động các hàng bất đồng, cạch cạch cạch cạch, động tác sạch sẽ lưu loát, tốc độ cực nhanh, khối rubik trong tay hắn bị chơi đến tung bay…
Nguyên nhân chính là quá nhanh, khiến cho Diêm Hàn muốn thu ánh mắt về cũng không kịp, Lâm Kiến Lộc đã xếp xong sáu mặt cùng màu rồi!
“Đậu xanh…” Cứ như nhìn thấy kỳ tích vẫy tay, Diêm Hàn nhịn không được phun một câu chửi tục.
Ôn Giác Vinh cùng một bạn học bên cạnh không cẩn thận thấy một màn này, trực tiếp vỗ tay khen ngợi “Má ơi, anh Đại Lâm đẹp trai ngất ngây!”
Lâm Kiến Lộc vẻ mặt vân đạm phong khinh trả lại rubik cho Ôn Giác Vinh, nói “Cái này có mẹo, chỉ cần ứng dụng thuần thục là có thể làm rất nhanh.”
“Quào! Thật luôn nè!” Mặt bánh nướng của Ôn Giác Vinh lộ ra nụ cười nịnh nọt “Vậy anh Lâm dạy em đi.”
“Có thể.” Lâm Kiến Lộc nói “Trên mạng có giáo trình, cậu tốt nhất là tự xem một chút, xem không hiểu thì hỏi tôi.”
Ôn Giác Vinh “…”
“Phụt.” Diêm Hàn phụt cười một tiếng.
Cậu cười không phải vì cái gì, chủ yếu là do bộ dạng ủy khuất của Ôn Giác Vinh quá là ngố.
Nhưng không nghĩ tới tiếng cười này thu hút chú ý của Lâm Kiến Lộc.
Lâm Kiến Lộc nói “Tôi có chuyện này muốn nhờ cậu.”
Diêm Hàn mở to hai mắt nhìn hắn “Chuyện gì?”
Đồng thời còn nghĩ thầm bạn học Lâm Kiến Lộc cũng có lúc cần mình hỗ trợ!
Đang định vén tay áo lên làm, liền nghe Lâm Kiến Lộc nói “Cậu có thể để tôi giúp cậu…!sửa sang lại bàn học của cậu không?”
Diêm Hàn “?”
Rũ mắt nhìn mặt bàn tùy ý chất đống các loại sách vở đề thi của mình, lại nhìn mặt bàn ngoại trừ “hàng rào” chỉnh chỉnh tề tề phía trước, còn lại đều trống rỗng của Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn “…”
Cuối cùng biến thành Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc tạm thời đổi chổ, cậu ngồi ở cái bàn có thể xưng là trống vắng trống trải của Lâm Kiến Lộc để làm bài, mà Lâm Kiến Lộc ngồi trên chỗ ngồi của cậu, giúp cậu sửa sang lại đống sách nhét loạn trong ngăn bàn, còn phân loại một tầng sách thật dày trên mặt bàn.
……
Lúc này biến thành Ôn Giác Vinh cười không nín được “Há há há vẫn là anh Nhan có mặt mũi nhất, đến anh Đại Lâm cũng phải bất bình mà giúp anh dọn đồ!”
Diêm Hàn “…”
Cậu biết Ôn Giác Vinh đây là châm chọc bàn học cậu quá loạn, trước đó Ôn Giác Vinh cũng nhiều lần đề cập đến chuyện này.
Cậu không phải không biết cách sắp xếp đồ đạc, chủ yếu là do không có thời gian.
Lại nói dọn xong rồi, không đến nửa ngày là lại bị xếp loạn, còn không bằng không dọn.
Hơn nữa nói thật nhé, nhìn một bãi kia, muốn xếp lại trong một chốc thì có hơi lao lực.
Cậu đang định nhìn xem Lâm Kiến Lộc xếp như thế nào, liền nghe đối phương hỏi “Bình thường cậu không cần khăn trải bàn sao?”
“Ấy…”
Bởi vì nguyên chủ chưa từng dùng, nên cậu cũng không chú ý.
Những chi tiết bé tí trong sinh hoạt đó, nếu Lâm Kiến Lộc không nhắc tới, cậu căn bản sẽ không ý thức được.
Diêm Hàn lắc đầu.
Mắt thấy khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp lộ ra một tia mê mang cùng vô tội, Lâm Kiến Lộc cũng không đề cập thêm, chỉ nói “Chỗ tôi còn một tấm, cho cậu mượn dùng.”
Nhược điểm của việc không có khăn trải bàn Diêm Hàn tùy tùy tiện tiện cũng có thể liệt kê ra một mớ, nếu đối phương không để ý cậu cũng không cự tuyệt làm gì, tùy ý để Lâm Kiến Lộc đi đến phòng giữ đồ để lấy khăn trải bàn.
Chẳng qua bị đối phương nói như vậy, Diêm Hàn cũng phải hoài nghi có phải mình quá lôi thôi rồi hay không.
Ôn Giác Vinh còn đang bên cạnh cười há há há, cười đến thẳng không nổi eo, những bạn học khác cũng không rõ nguyên do, cho rằng Lâm Kiến Lộc dạo này giống tiểu quản gia, bắt đầu sắp xếp đồ cho cậu thật, không khỏi lộ ra ánh mắt hoảng sợ hoặc là cực kỳ hâm mộ.
Dưới tầm mắt của mọi người, Lâm Kiến Lộc chân dài bước trở về, trong tay còn cầm một tấm khăn trải bàn.
Khăn trải bàn màu vàng, hơi hơi lật ra, có thể thấy họa tiết con hưu cao cổ hoạt hình để trần mông.
…!Có hơi giống cái đang trải trên bàn Lâm Kiến Lộc.
Chẳng qua một con đầu cài hoa, một con đầu không cài hoa.
Hình như là một đực một cái.
Diêm Hàn “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Quần chúng ăn dưa [bừng tỉnh đại ngộ]: À ~ Làm nửa ngày thì ra là vì khăn trải bàn đôi à ~
Lâm Kiến Lộc [bình tĩnh tự nhiên]:…!Chỉ là trùng hợp.
Diêm Hàn [mặt ngu]:?.