Bạn đang đọc Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học – Chương 160: Phiên Ngoại 2-8
Bởi vì kiểm tra không yêu cầu khẩu ngữ, trên thực tế người có khẩu ngữ chuẩn như vậy ở huyện nhỏ không có mấy ai, mặc dù bọn họ là giáo viên Tiếng Anh cũng không phải phát âm cực kỳ tiêu chuẩn, khỏi bàn đến vấn đề có giống bản xứ hay không.
Nhưng Diêm Hàn…
Bạn học ngạc nhiên, Phan Dũng luôn đi theo anh Diêm lăn lộn cũng ngớ người, mà Hoàng Minh Vũ học chung với Diêm Hàn từ sơ trung lại càng câm nín.
—— Diêm Hàn tới trình độ này từ khi nào?
Cậu ấy luyện phát âm Tiếng Anh bao giờ vậy?!
Mà càng làm cho mọi người giật mình còn ở đằng sau.
Sau tiết Tiếng Anh là tiết Toán, vừa vào lớp là một bài kiểm tra trắc nghiệm nhỏ, một loạt đề Toán kín trang giấy A4, bên trên là đề kiểm tra do thầy Toán tự chép tay, bị phô tô rất nhiều lần, phát ra yêu cầu học sinh tự làm, không được thảo luận với người bên cạnh, sau đó thầy sẽ chấm điểm bài kiểm tra trắc nghiệm này.
Kiếm tra bất ngờ thế này thường làm người ta mệt lòng nhất, hơn phân nửa học sinh trong lớp này đều cực kỳ mâu thuẫn với kiểm tra, lúc này đến chuẩn bị còn không kịp, cả lớp vang lên tiếng oán than.
(Edit: Kiểm tra đột xuất là thứ đáng sợ nhất trên đời =)))
Mà nhận được đề Diêm Hàn rất bình tĩnh nhìn lướt một lần.
Bầy giờ loại đề này với cậu mà nói chỉ đáng làm kiến thức nhập môn.
Dù đã qua rất nhiều năm, kiến thức toán năm nhất của cậu không còn nhớ rõ ràng như vậy nữa, nhưng cũng chẳng sao.
Cậu có thể nháy mắt nghĩ ra phương pháp giải đề, tuy rằng chưa chắc đã dùng kiến thức năm nhất để mà giải.
Có câu còn có thể dùng hai ba cách để giải.
Đề Toán sau này Diêm Hàn nghiên cứu đều là đề có độ khó Olympic Toán Quốc tế, cậu lâu rồi không tiếp xúc với bài đơn giản như vậy, trong nháy mắt thế mà hơi cảm nhận được cảm giác năm đó anh Đại Lâm bôi đen hai mắt phụ đạo cho cậu.
…!Đúng là làm khó Lâm Kiến Lộc rồi.
Mình năm đó câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng không biết, nếu đổi thành cậu, không chừng còn không đủ kiên nhẫn phụ đạo cho người ta.
Bởi vì câu hỏi quá đơn giản, hầu như chẳng cần dùng não nhiều, Diêm Hàn rất nhẹ nhàng mà tính ra đáp án mấy câu trên.
Mấy câu hỏi bên dưới rất thú vị, có thể dùng nhiều cách tính toán để giải, Diêm Hàn sử dụng hết các cách trong đầu một lần, cuối cùng vì giải quá thuận lợi mà mất hứng, đến các bước giải cũng lười viết, chỉ chọn cách nào ít bước nhất, sau đó đơn giản chép vài công thức quan trọng lên giấy, rồi trực tiếp tính đáp án ra luôn.
Những người khác còn đang múa bút thành văn, cậu đã giải xong bài.
Không còn gì để làm, Diêm Hàn liền chóng cằm nhìn xuống dưới sân thể dục.
Phòng học mỗi người đều có một bàn đơn, cố định theo thứ hạng trong lớp, chỉ là để không ảnh hưởng đến mắt, mỗi cuối tuần mọi người đều sẽ dịch sang bên phải một bàn.
Mà cuối tuần này Diêm Hàn ngồi ngay cạnh cửa sổ.
Nhưng thật ra bên ngoài không có gì đẹp đẽ, bốn phía đều là nhà cao tầng, cả trường học đều bị vây lại, trên đỉnh đầu chỉ có một góc trời xanh bị tòa nhà cao vút cắt ngang.
Từng có lúc Diêm Hàn nghĩ mình vĩnh viễn cũng không thoát khỏi khoảng trời nhỏ hẹp này.
Nhưng hiện tại…!Cũng chỉ có thể nói khi đó cậu còn quá nhỏ.
“Bạn học ngồi cạnh cửa sổ, em nhìn cái gì bên ngoài đấy, nhanh giải bài đi!” Giáo viên Toán đứng bên trên tức giận kêu cậu.
Diêm Hàn thu tầm mắt lại, bình tĩnh mà nhìn thầy một cái.
Diêm Hàn vừa nhấc đầu, đối diện với đôi mắt lạnh tanh kia, thầy Toán không khỏi run người.
Nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều, mà hô với Diêm Hàn “Nhìn gì mà nhìn? Làm bài của em đi! Không biết làm thì thôi, đừng có nhìn trời! Có rảnh ngẩn người không bằng suy nghĩ nhiều một chút, đờ ra như vậy không sợ đầu óc bị rỉ sao?!”
Năm ấy giáo viên hầu như đều phê bình học sinh như vậy, thỉnh thoảng sẽ công kích tinh thần học sinh một chút.
Nhưng lúc này dùng cách xử phạt thể xác học sinh cũng rất hay có, thế nhưng chỉ là mắng chửi mà thôi, không ai cảm thấy không đúng.
Diêm Hàn thần sắc bình tĩnh “Em làm xong rồi.”
“Làm xong rồi?” Thầy Toán không ngờ cậu sẽ nói như vậy, mới có bấy lâu, những học sinh khác chỉ mới làm được hai ba câu, ông ta căn bản không nghĩ tới khả năng thật sự giải xong bài rồi, còn tưởng cậu đang đối nghịch với mình, liền nói “Làm xong rồi thì đưa bài thi cho tôi.”
“Đưa tôi xem, em giải như thế nào.”
Nếu thầy giáo đã muốn cậu nộp bài, thế đại ca không có gì để giấu giếm cả.
Cậu trực tiếp đứng lên, lấy tờ đề trên bàn, bước nhanh về phía bục giảng trước phòng học.
Bạn học khác hiển nhiên cũng không nghĩ cậu thật sự làm xong rồi.
Xưa nay trong mắt thầy Toán ghét đen thích trắng, hơn nữa chỉ ôn hòa với trò giỏi.
Dường như ông ta cảm thấy học sinh hư căn bản không có ý nghĩa sống, ngày thường thái độ đối xử với học sinh giỏi dở chênh lệch rất lớn, chuyện này cả lớp ai cũng biết.
Những học sinh kia cũng cho rằng Diêm Hàn bị ngữ khí của thầy Toán làm cho khó chịu, cố ý làm thế.
Xuất phát từ mục đích xem kịch, lúc này mọi người đều giả bộ như đang làm bài, thật ra lại dựng lỗ tai đánh giá động tĩnh xung quanh.
Thầy Toán lấy đề lại, nhìn thoáng một lần.
Ông ta cho rằng Diêm Hàn sẽ đưa giấy trắng, nhưng không ngờ bên trên có chữ, hơn nữa trước mỗi câu đều viết chữ “Giải”, sau đó còn có các bước, cũng có kết quả.
Lại nhìn kỹ…
Hình như đúng hết?!!
“Em quay bài đúng không.” Thầy Toán lập tức lạnh mặt, ngữ khí nghiêm khắc mà đặt câu hỏi “Em tìm được đáp án ở đâu? Viết thẳng đáp án lên là có ý gì?!”
Ông ta vừa dứt lời, những bạn học vốn chỉ định hóng chuyện một cách hàm súc lúc này sôi nổi ngẩng đầu lên, bắt đầu quang minh chính đại mà xem.
Mà trung tâm hỏa lực Diêm Hàn không có phản ứng gì, nhưng ngữ khí của cậu cũng không khách sáo, trực tiếp hỏi “Thầy dựa vào đâu mà nói như vậy?”
Thầy Toán hoàn toàn chắc chắn cậu quay bài, lại bị bộ dáng không bị ảnh hưởng của Diêm Hàn làm giận sôi, không khỏi lớn giọng nói “Chỉ viết có hai bước, rồi em viết thẳng đáp án ra, không phải quay bài thì là cái gì? Hơn nữa…!Nhìn tính tình của em, giống kiểu có thể làm đúng hết hay sao?”
Lúc nói lời này, trong mắt đối phương tràn đầy khinh thường không thể che giấu.
Ông thầy này từ đầu năm nhất đã dạy toán Diêm Hàn, như đã nói, thái độ của ông ta đối với học sinh hư rất kém.
Nhưng ông ta chỉ biết Diêm Hàn ngủ trong giờ học, quan hệ với bạn cùng lớp cũng không tốt, là học sinh dở, lại chưa từng nghĩ đến cậu ngủ trong giờ học là vì trong nhà có quá nhiều chuyện, buổi tối cậu còn phải ra ngoài làm công, căn bản không ngủ đủ giấc.
Cũng không nghĩ tới những cái không tốt trong lớp đó cũng là vì có học sinh khối trên chỉnh cậu, vì muốn cậu bị cô lập mà tung tin đồn.
Ông ta không biết gì cả, chỉ muốn quét cái gọi là học sinh dở ra khỏi lớp học.
Cũng như bây giờ ông ta không muốn tìm hiểu sự thật rốt cuộc có phải Diêm Hàn tự giải hay không vậy.
“Nếu như thật sự là em tự giải thì sao?” Diêm Hàn không sao cả, chỉ là hỏi lại ông ta.
“Không thể nào!” Thầy Toán nói thẳng.
“Thế thầy cho đề đi.” Diêm Hàn hết cách “Nếu em không làm được vậy chứng minh mấy câu đó là em quay cóp.”
“Em…”
Cả lớp trừ Diêm Hàn đều giật mình, chủ yếu là từ xưa đến nay đều chưa gặp ai điên như vậy!
Trong ánh mắt như thấy cậu điên rồi của người khác, Diêm Hàn lại thẳng lưng đứng đó, thậm chí không có một biểu tình nào dư thừa.
Lần này cậu trở về không phải để vả mặt hay khoe khoang.
Trong nhóm cao thủ bị thổi phồng đã không phải ngày một ngày hai, đại ca chưa bao giờ kiêu.
Nơi này với cậu mà nói hoàn toàn chỉ là thôn tân thủ, nhận được tán dương cùng kinh ngạc, Diêm Hàn nhiều lắm chỉ cười cười cho qua.
Sẽ không vì cái liếc mắt xem trọng của người khác mà khoe khoang, cũng sẽ không vì khinh thường của người khác mà bị ảnh hưởng.
Bởi vì hết thảy đều dễ như trở bàn tay, cho nên cậu quyết định như thế nào cũng không sao cả.
Chỉ là Diêm Hàn có quy tắc của bản thân, dù là lúc nào cậu cũng không thể làm người bị thiệt.
Có người nói cậu quay cóp, thế cậu nhất định phải chứng minh mình trong sạch.
Thầy Toán vốn không muốn so cái này với cậu, nhưng nhìn ánh mắt Diêm Hàn, ông ta lại bị chọc giận, rất nhanh đã viết một câu hỏi lên bảng đen.
Ông ta cũng không cố ý làm khó Diêm Hàn, câu hỏi này không khác câu cuối cùng của bài lắm, chỉ là thay đổi vài số liệu.
Câu cuối cùng đương nhiên phải khó, nếu thật sự biết làm nhất định không làm khó được cậu, nhưng nếu chỉ nhớ được mỗi đáp án thì…
Thầy Toán cho đề xong, thời gian còn lại là để cho Diêm Hàn.
Chỉ thấy cậu cầm phấn đi lên bục, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, không chút chướng mắc bắt đầu giải đề.
Cậu suy luận rất nhanh, có vài bước tự động giải trong đầu, hoặc bị biến thành bước đương nhiên phải hiểu, theo bản năng giảm bớt không viết, làm những bạn học khác như lọt vào sương mù.
Chỉ có thầy Toán đang cầm bài kiểm tra so sánh mới biết, tuy rằng tương tự, nhưng lần này các bước Diêm Hàn viết ra cùng các nước cậu viết xuống bài kiểm tra hoàn toàn không giống nhau!
Hoàn toàn không giống, nhưng lại không có một lỗi sai.
Đây là cách giải thứ hai!
Rõ ràng đã vào thu, trên trán thầy Toán lại nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Lúc trước nói Diêm Hàn quay cóp thật ra hoàn toàn không có chứng cứ, chỉ là vì bình thường biểu hiện của Diêm Hàn không quá tốt, đột nhiên làm đúng hết các câu hỏi, còn dùng thời gian ngắn như vậy, nên mới thấy khả nghi.
Nhưng dù khó tin đến đâu, cũng có một chút khả năng là sự thật.
Chẳng qua một chút này quá dễ khiến người ta xem nhẹ, thế cho nên trước nay ông ta không cảm thấy vẫn còn một kết cục khác…!Truyện Võng Du
Diêm Hàn viết xong, xoay người nhìn thầy Toán “Thầy xem thử xem, có vấn đề gì không.”
“…!Hình như không có.” Thầy Toán gian nan mà mở miệng.
Các bạn học bên dưới đột nhiên phát ra tiếng bàn tán, lớp bọn họ không phải ai cũng là học tra, có một vài người trước khi Diêm Hàn giải đề đã nhìn ra chút chuyện, mà một số thì lúc thầy Toán mở miệng mới biết…!Đề này Diêm Hàn tính đúng rồi!
Vậy cậu ngủ trong giờ học là vì lười hay là vì giả ngầu?
Thành tích của cậu không tốt là làm bộ hay là lười giải?
Tiếng nghị luận về Diêm Hàn hết đợt này đến đợt khác, trong phòng có không ít tiếng cười nhạo thầy Toán vang lên.
“Hình như không có là sao, ha ha ha tôi cười chết mất, từ khi khai giảng thì hôm nay là ngày vui nhất đấy!”
“Không ngờ lão Trịnh cũng có ngày này, cho ổng cứ nhằm vào chúng ta, lúc này trợn mắt chưa ha ha ha!”
Lúc trước võ đoán biết bao nhiều, lúc này thầy Toán không dám ngẩng đầu bấy nhiêu.
Mà Diêm Hàn trước kia không mấy hòa hợp với tập thể lại được người khác chủ động hỏi han “Này Diêm Hàn, tôi hỏi cậu chút nhé, bước thứ ba cậu làm sao mà suy ra bước thứ tư vậy, sao tôi không hiểu?!”
“Đậu xanh, tôi còn không biết làm sao để suy bước một thành bước hai đấy.”
“Đúng thế tôi cũng không hiểu, Diêm Hàn cậu đừng về vội, giải thích chút đã!”
Xung đột cuối cùng bị chuyển đến Diêm Hàn, thầy Toán tuy khó chịu trong lòng, thể diện cũng không chịu nổi, nhưng vì sau này có thể dừng chân trong lớp, chỉ có thể cho mình một bậc thang.
Ông ta ho khan một tiếng, ý đồ làm như chưa có chuyện gì xảy ra “Vậy bạn học Diêm Hàn, em giải thích cho các bạn một chút đi.”
Quên cả chuyện kiểm tra trắc nghiệm vẫn còn chưa xong..