Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê

Chương 8: Uy thực


Đọc truyện Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê – Chương 8: Uy thực

Editor: Điều Hòa
Beta: Cheese
“Tướng quân phu nhân kia thật quá phận rồi!”. Vừa trở về phòng Cẩm y liền oán hận nói: “Đã sớm biết bà ấy là giang hồ nhân sĩ. Vốn chỉ nghe nói là tác phong hào sảng lỗ mãng một chút, không nghĩ tới lại thô tục như vậy. Chính mình động đũa gắp sai nhiều lần nhưng lại luôn soi xét quận chúa chúng ta!”
Cẩm Tú phụ họa nói: “Đúng vậy, hoàn hảo quận chúa thiên sinh lệ chất rất có chí tiến thủ, không để cho bà ấy khiêu khích thành công. Nhưng là chén trà đắt tiền như vậy, bị ném vỡ thật sự là đáng tiếc. Bất quá cô gia cũng quá liều lĩnh, nếu không có tiểu thư che chở, chỉ sợ mạng nhỏ kia cũng không còn.”
Vào thời điểm Lục phu nhân tấn công tới, Niên Niệm Thi cảm giác sau lưng có người nên đưa tay ra cản, chảy một ít máu. Trên cánh tay để lại một miệng vết thương nhỏ dài .
Lúc ăn cơm nàng luôn dùng tay áo cuộn lại, nhưng là Cẩm Tú đứng ở bên cạnh vẫn nhìn thấy.
Niên Niệm Thi tự dùng vải thưa cẩn thận băng bó lại, trấn an nói: “Phu vi thê cương*, ta đã là người của Lục gia, tam tòng tứ đức là điều tất nhiên. Lục phu nhân chính là nhất thời không chấp nhận được con trai độc nhất do chính tay mình nuôi lớn có thê thất, lại còn mê luyến như vậy, cho nên đối với ta có chút chán ghét là có thể lý giải được. Huống chi một chưởng kia cũng không sử dụng bao nhiêu công lực.”
(*Phu vi thê cương: chồng làm vợ gánh.)
“Nhưng quận chúa là thiên kim chi khu*, sao có thể cho phép một điêu dân như bà ấy càn quấy! Còn đem cô gia kêu đi, nhất định lại muốn nói xấu quận chúa, liên hợp lại đối phó chúng ta!” Cẩm Y vẫn còn bất bình tức giận. Niên Niệm Thi biết được nàng là vì mình mà bất bình thay, cũng chỉ mỉm cười xem xét thương thế không muốn nhiều lời nữa.
(*Thiên kim chi khu: thân thể cao quý)
Mặc kệ người kia là Lục Kiến Dực hay Lục Kiến Chu. Nếu chỉ vì Lục phu nhân nói mấy câu liền đối với mình thay đổi thái độ, như vậy phần tình cảm này thật không đáng để trân trọng rồi.
======================
“Nương chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!” Lục phu nhân vỗ vỗ bả vai Lục Kiến Chu, “Nói xem tình hình tối hôm qua như thế nào.”
Lục phu nhân dù sao cũng là nữ nhân, tối hôm qua cả đêm không ngủ, vội vã muốn biết tường tận sự tình đêm động phòng hoa chúc.
Lục Kiến Chu suy nghĩ, không gì bằng trả lời thẳng vấn đề, vì thế chắp tay hồi đáp: “Con vốn muốn nàng cùng nhau thổi tiêu mua vui, nàng lại nói mệt mỏi phải nghỉ trước.”

Lục phu nhân: “. . . . . .” bộ dáng hiểu sai vấn đề.
“Xem ra Niên Niệm Thi này cũng không phải quá thích con.” Lục phu nhân muốn làm rõ ràng tình hình lúc sau, bà phân tích: “Hoặc nói là. . . là không thích ca ca con như tưởng tượng. Con nhớ kỹ mọi sự phải cẩn thận, nhất cử nhất động không được để xảy ra sơ suất. Ngàn vạn lần đừng để bị nhìn thấu thân phận nữ tử của con.”
Lục Kiến Chu nghe Lục phu nhân ngữ khí thận trọng, cũng thu liễm thần sắc: “Hài nhi đã hiểu.”
Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc, Lục Kiến Chu thấy Thường Hoan dọn bàn, nghĩ nghĩ, hỏi: “Thường Hoan, phòng bếp có còn lại chút đồ ăn nào không?”
Thường Hoan khó hiểu. Vừa lúc nãy hơn nửa bàn thức ăn đều bị thiếu gia ăn sạch. Tại sao nhanh như vậy lại đói bụng?
Lục Kiến Chu sờ sờ cái ót, có chút ấp úng nói: “Không phải ta ăn . . . . . .”
Bọn gia đinh đang tháo bỏ đèn lồng có dán chữ Hỉ. Lục Kiến Chu thấy trong phòng không có người. Vất vả tìm kiếm một hồi cuối cùng nhìn thấy Niên Niệm Thi đang đánh đàn ở phía sau núi giả.
Tấm lưng kia vẫn y như lúc đầu gặp gỡ, tuyệt nhiên cô độc, có một loại khí chất khiến người ta không nỡ xâm phạm.
Lục Kiến Chu nghe đàn mà ngây người. Đợi khúc nhạc đàn xong, Cẩm Tú vì Niên Niệm Thi phủ thêm áo choàng. Vừa quay đầu nhìn lại, Niên Niệm Thi liền thấy Lục Kiến Chu đang bưng vật gì đó nói: “Khúc nhạc này thật là dễ nghe, chính là《 Hoán Khê Sa》do Tô Thức sáng tác phải không?”
Niên Niệm Thi quả thật nhìn thấy đồ ăn trong tay nàng, cảm thấy có chút kỳ quái: “Phải. Phu quân, đây là sao?”
“Hả. . . Cái này a?” Lục Kiến Chu ôn hòa cười. Lúc này mới nhớ tới mục đích nên đem đồ ăn đặt trên bàn đá ở trong đình: “Ta thấy nàng lúc sáng chỉ ăn có một chút, nhất định là rất đói, liền muốn đem đến cho nàng một chút đồ ăn. Chè hạt sen long nhãn này là món sở trường vô địch của Triệu tẩu, từ nhỏ đã thường xuyên nấu cho ta ăn. Không tin nàng ăn thử xem?”
Niên Niệm Thi trong lòng cảm nhận được một dòng nước ấm chảy qua, nhưng vẫn cự tuyệt nói: “Thực Chi Lễ không nên nhiều quá, ăn no bảy phần là đủ.”
(*Thực chi lễ: chuyện ăn uống)
Lúc này Lục Kiến Chu nhịn không được nữa, bá đạo mà đem nàng giữ lại đối diện với mình, gắp lên một miếng bánh hoa quế nhét vào trong miệng nàng: “Đừng có tỏ vẻ nho nhã ra với ta, nàng phải ăn ít nhất được bảy phần no a! Trong《 Hoán Khê Sa 》kia Tô Đông Pha không phải cũng đã viết “Tuyết mạt nhũ hoa phù ngọ trản, liệu nhung hao duẩn thí xuân bàn”* hay sao?”

* Tuyết mạt nhũ hoa phù ngọ trản, liệu nhung hao duẩn thí xuân bàn: đoạn này Esley và Cheese cũng không hiểu, thử gg nhưng không ra, bạn nào biết bài Hoán Khê Sa của Tô Thức/Tô Đông Pha thì dịch hộ Esley nha :*
Niên Niệm Thi không nghĩ tới Lục Kiến Chu sẽ nói như vậy, có chút ngạc nhiên nhìn biểu tình nén giận của nàng. Rõ ràng đây là tư thái giận dỗi của một tiểu cô nương mà, chính mình tối hôm qua là hoa mắt sao? Thế nhưng vẫn cảm thấy được người này tuấn lãng tinh anh, đúng là thân nam nhi.
Lục Kiến Chu thấy Niên Niệm Thi bất động nhìn mình, có chút xấu hổ. Mảnh vụn bánh hoa quế cao vướng ở đôi môi nhỏ nhắn gợi cảm của Niên Niệm Thi, dường như sắp rơi xuống tạo nên một loại tư vị thật khó tả.
Không hiểu Lục Kiến Chu nghĩ như thế nào mà phun ra một câu: “Nương không phải cũng đã nói sao, nàng phải bồi dưỡng thật tốt thân thể, mới có thể sinh cho Lục gia chúng ta sinh thật nhiều hài tử. . . . . .”
Lời này nói ra, Lục Kiến Chu rõ ràng cảm giác được chung quanh Cẩm Tú Cẩm Y không chút nào che dấu mà quăng cho mình một ánh mắt khinh bỉ, quả thực muốn tìm cái lỗ mà chui đi vào. . .
Trong lúc Lục Kiến Chu đang thả hồn trên mây, chiếc đũa không cẩn thận theo đầu ngón tay rơi xuống dưới mặt đất lạnh như băng. Thế nhưng miếng bánh hoa quế lại được Niên Niệm Thi kịp thời khéo léo dùng đầu lưỡi bắt lấy đưa vào trong miệng, để lại một chút nước bọt còn vương trên khóe môi, nhìn người đối diện mà xuýt xoa: “đúng là ngon thật.”
Lục Kiến Chu nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy khát nước khó nhịn, liền muốn bỏ của chạy lấy người: “Vậy. . . Vậy nàng ăn xong thì gọi ta, ta đi thư phòng học vẽ trước…”
Niên Niệm Thi thấy người muốn bỏ chạy, lông mày khẽ chau. Cuối cùng chủ động đưa tay ra nắm lấy vạt áo của người nọ, bích lục trường tiêu đeo ở bên hông đong đưa nhịp nhàng. Niên Niệm Thi ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Chu tỏ vẻ mong chờ nói: “Phu quân không biết tay Niệm Thi gặp khó khăn sao?”
“Vậy. . . Vậy làm sao bây giờ?”
Lục Kiến Chu nhìn cổ tay bị băng kín của nàng quả thật có vết máu, hiểu đại khái là do việc hồi sáng gây nên. Lúc đó chính mình còn do dự không biết có nên bộc lộ võ công hay không, không nghĩ tới lại được nàng giành cứu trước, động tác rất nhanh cũng không biết thương thế của nàng thế nào. Nhìn thấy nàng như vậy cũng có chút áy náy không nỡ đứng dậy.
Niên Niệm Thi xem nàng quả nhiên cắn câu, giảo hoạt cười: “Phu quân uy cho Niệm Thi là được.”
Ngẫm lại một màn mê người vừa xảy ra lúc nãy, Lục Kiến Chu còn có chút bối rối: “Nhưng đũa rớt rồi, nàng chờ ta đi lấy một đôi mới lại đây đã.”
Niên Niệm Thi không buông tay mà níu níu ngón tay nàng, có chút bướng bỉnh làm nũng nói: “Niệm Thi và phu quân đã là vợ chồng, cần gì phải câu nệ tiểu tiết này nọ?”
Biểu tình hồn nhiên này phải chăng cùng tiểu yêu tinh ba năm trước đây tại cầu Hỉ Thước hình thức giống nhau như đúc ? Chẳng còn nửa điểm cao lãnh như trước.

Trái tim bé bỏng của Lục Kiến Chu có điểm không chịu nổi biến hóa như vậy , nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, cẩn thận cầm lên một miếng bánh đậu xanh, không dám nhìn nàng.
Cẩm Tú Cẩm Y cảm thấy quận chúa nhà mình như được vầng sáng hạnh phúc bao vây lấy, thật chói mắt. . .
Cái lưỡi linh hoạt đem toàn bộ điểm tâm nuốt vào. Lục Kiến Chu vừa định rút tay về, Niên Niệm Thi lại giống như tiểu hài tử tham lam, mút luôn cả ngón tay thon dài còn dính một ít vụn bánh trên đó của nàng. Tuy rằng chỉ liếm lướt qua ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, nhưng cái cảm giác mềm mại tinh tế này lại làm cho Lục Kiến Chu cơ hồ hít thở không thông.
Nàng không còn dũng khí để đút tiếp miếng thứ hai.
“Tướng công, ngươi sao lại bất động vậy, Niệm Thi còn muốn nữa~~” Niên Niệm Thi đột nhiên giống như một tiểu hài tử, nhìn chăm chú vào Lục Kiến Chu đang cúi đầu che giấu biểu tình xấu hổ, tiếp tục ý vị thâm trường* mà đòi công đạo.
(*Ý vị thâm trường: ý tứ hàm xúc, thích thú)
Lục Kiến Chu ngơ ngác nhìn ngón tay ấp úng: “Như vầy. . . Quả nhiên vẫn là không thật thuận tiện. . . Cũng không sạch sẽ.”
Niên Niệm Thi không hề cưỡng cầu, nhưng cũng không tính cứ như vậy buông tha cho nàng, ngược lại nhìn bát cháo loãng nói: “Vậy được rồi, thiếp thân muốn uống cháo, tướng công có thể giúp đỡ không?”
Lục Kiến Chu đành phải kiên trì múc một thìa đưa qua.
Niên Niệm Thi để ý thấy vẻ khẩn trương của nàng không khỏi nổi lên ngoạn tâm, biết rõ mà còn cố tỏ vẻ ngây ngô hỏi: “Tướng công vì sao lại không dám nhìn Niệm Thi?”
Trời ơi ai dám nhìn nàng a. . .
Có muốn ăn hay không, ăn xong thì cút đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy !
Lục Kiến Chu mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn Niên Niệm Thi, chỉ thấy nàng hai mắt mị hoặc sáng ngời cực kỳ động lòng người cũng đang nhìn chính mình.
Không khỏi lại một trận tâm trì.
Hạnh phúc nhỏ nhoi này không kéo dài được bao lâu. Thường Hoan mang theo vài gia đinh Tể tướng phủ vội vàng báo lại: “Thiếu gia, không hay rồi! Cận tiểu thư nàng ở Hội Tân lâu uống say như chết, vẫn kêu tên đại tiểu thư, cùng vài kẻ hoa khách động thủ đánh nhau!”
“Cái gì? !” Lục Kiến Chu lập tức đứng lên, vội vàng nói: “Mau dẫn ta đi!”

Chưa đi được vài bước, lại bị Niên Niệm Thi túm lại: “Tướng công. . .”
“?” Lục Kiến Chu quay đầu lại kỳ quái nhìn nàng.
Chỉ thấy Niên Niệm Thi dáng vẻ vô cùng đáng thương nói: “Tướng công định cứ như vậy đối Niệm Thi bỏ mặc không để ý sao?”
Những lời này tới tai Lục Kiến Chu trở nên một loại tư vị kỳ quái.
Cận Khuynh Thấm không giống những người bình thường khác, không tính đến quan hệ biểu tỷ muội, tốt xấu gì cũng là bạn từ thuở nhỏ của mình, trong lòng chiếm một vị trí nhất định.
Hiện tại Niên Niệm Thi lại tỏ vẻ ủy khuất hỏi đến vấn đề như vậy, chẳng lẽ so với tình bằng hữu, người này hiển nhiên cho rằng ăn no có phần trọng yếu hơn sao?
Hơn nữa chú ý tới Niên Niệm Thi trong tình thế cấp bách đã dùng tay trái đang bị thương cầm lấy tay mình, người này quả nhiên khôn lanh khó lường.
Đáng tiếc chính mình lúc nãy có mắt như mù, bị vẻ ngoài che mắt, còn cảm thấy ả cao lãnh, hiện tại xem ra căn bản cùng ba năm trước đây giống nhau, một chút đều không có thay đổi, thậm chí càng thêm ích kỷ.
Lục Kiến Chu có chút nhẫn tâm hất tay nàng ra, hờ hững nói: “Trong lòng ta lo lắng cho Khuynh Thấm, chuyến này nhất định phải đi. Tay nàng còn có thể dùng để cản lối đi của ta, có lẽ vẫn còn rất nhiều khí lực, một khi đã như vậy cần gì phải lãng phí thời gian mà lưu ta lúc này? Nàng sai Cẩm Tú Cẩm Y hầu hạ nàng đi, Khuynh Thấm hiện tại mới thực sự cần ta.”
Nói xong nhanh bước theo Thường Hoan.
Ánh mắt Niên Niệm Thi lập tức tối sầm, tựa như từ mây rớt xuống vực thẳm, nhưng chỉ có thể đau thương mà nhìn bóng dáng dứt khoát của Lục Kiến Chu dần dần khuất khỏi tầm mắt.
Esley: Ôi mẹ ơi! ngọt quá! chắc chết >.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.