Đọc truyện Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê – Chương 5: Biến Cố
Editor: Điều Hòa
Beta: Cheese
Đúng vậy, không có người bên trong.
Thường Hoan còn chưa kịp tới để che giấu thì đã có gia đinh mang đến tin chẳng lành: “Phu nhân — phu nhân — phu nhân — không hay rồi. . . . . . Thiếu gia, thiếu gia, thiếu gia hắn . . . bị người ám sát, đã tử chiến nơi sa trường . . .”
Lục Kiến Chu không biết ca ca là làm sao mà chết, thời điểm nàng biết được tin tức này là lúc binh sĩ đánh thắng trận. Nàng thầm nghĩ rằng ca ca chắc là cũng an toàn, hơn nữa Thường Hoan liên tục nhờ người báo tin nói Cận Khuynh Thấm bên kia hối thúc quá mạnh, sợ sẽ sớm bại lộ. Cho nên trước hết phải nhanh chóng quay về, để tránh phát sinh rắc rối sau này.
Không nghĩ tới mới đi được nửa đường, liền nghe được lời đồn đại từ trong miệng mấy thương nhân đang trốn chạy. Nghe đâu là trong doanh trại bị nội gián phóng hỏa đốt cháy, chết không toàn thây. Mặc dù đã đem nội gián đi xử tử, nhưng một nhân tài kiệt xuất cũng từ đó ngã xuống. Trước sau gì mình rời đi cùng lắm cũng chỉ có vài ngày, Lục Kiến Chu theo bản năng cảm thấy trong đó tất có kỳ quái. Nhưng trong quân doanh khẳng định sẽ càng đề phòng nghiêm ngặt, chính mình không có khả năng quay lại, nghĩ tới nghĩ lui, Lục Kiến Chu quất roi giục ngựa phi nhanh về kinh thành. . . .
Ngay phía trên mái nhà đã bắt gặp lý do khiến nàng ngàn dặm xa xôi trở về nhà sau một thời gian dài – biểu muội Cận Khuynh Thấm. Cận Khuynh Thấm đã không còn bộ dáng trẻ con năm xưa thay vào đó là dáng dấp của một thiếu nữ thanh tú khả ái, nàng đang bắt lấy bình rượu mạnh mẽ uống vào.
Kiến Chu ngoạn tâm* nổi lên, đến sớm không bằng đến đúng lúc, đang nghĩ muốn nhảy xuống dọa Cận Khuynh Thấm một phen, không ngờ tới tin dữ vừa lúc đó truyền đến phủ tướng quân.
(*Ngoạn tâm: tính tình nghịch ngợm)
===================
Ngày trùng dương (ngày 9 tháng 9), binh sĩ chinh phạt đúng hạn hồi triều. Lục Kiến Chu cơm không muốn ăn nước không muốn uống, chờ đến khi thật sự chứng kiến cảnh kia, rõ ràng là chiến thắng trở về mà bộ dạng người người đều ủ dột, mới phát giác rằng tin Lục Kiến Dực chết là thật.
Tướng quân bi thương người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Lục Kiến Chu cũng càng thêm hối hận chính mình không có kiên trì bảo hộ ca ca đến cùng.
Hoàng thượng đích thân ban chỉ phong tam phẩm hộ quốc trung thần an táng long trọng tại một bên lăng Lục gia.
Tướng quân phủ bao trùm bởi một màu trắng đến lạnh lẽo của vải tang, Lục phu nhân lệ chảy thành dòng, Lục tướng quân từ khi trở về chỉ ôm hủ tro cốt không nói được một lời, dường như già đi rất nhiều.
Ngày đưa tang, Nghiêu vương gia cùng hoàng thượng cũng tham dự, một phen cảm khái bất hạnh của quốc gia.
Cận Khuynh Thấm vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật đến quá nhanh như vậy.
Tuy rằng chỉ là vị hôn phu trên danh nghĩa, nhưng ít ra là hai người từ nhỏ vô tư cùng nhau lớn lên, ba năm không gặp, đến khi nhận được tin tức cũng chính là tin người nọ đã qua đời.
Rõ ràng lần trước gặp mặt còn có thể hùng hổ mà tuyên thệ muốn thú Niên Niệm Thi về nhà, làm sao có thể như vậy dễ dàng liền âm dương cách biệt?
Hoàng đế cùng Nghiêu vương gia song song ân cần thăm hỏi. Một trận bàn luận chính trị nổi lên, Lục tướng quân Trước mặt mọi người bỗng nhiên quỳ xuống, dập đầu ba cái, nói: “Cựu thần Lục Vọng, từ trước tới nay nhiều năm vì nước chinh chiến, tuổi tác đã cao, bỗng thấy tâm lực mệt mỏi, sủng nhi Kiến Dực vì nước hy sinh, cựu thần trong lòng càng không để tâm, hoàng thượng chăm lo việc nước thiên hạ thái bình, Lục Vọng tuổi đã cao, nhưng vẫn có thể trồng trọt, xin hoàng thượng chấp thuận cho cựu thần buông xuống binh quyền, về quê cũ an dưỡng tuổi già, cùng gia quyến bình yên sống trọn quãng đời còn lại.”
Mọi người ở đây không dự đoán được sẽ xảy ra tình huống như vậy, dù sao tướng quân vẫn đang nắm quyền. Xem ra cái chết của Lục Kiến Dực đối hắn là một đả kích thật sự quá lớn, bằng không như thế nào ở đỉnh cao quyền lực lại sinh ra ý tưởng ủ rủ như vậy?
Bất quá cũng là đồn đại Lục Kiến Dực thân chinh Bắc phạt chiến công hiển hách, bách chiến bách thắng. Ngày thường lại ham thích chữ nghĩa đúng là người toàn tài hiếm có.
Hoàng thượng còn chưa mở miệng, Nghiêu vương gia đã muốn đi trước một bước giúp đỡ: “Tướng quân xin đứng lên, nói đến Kiến Dực cùng Niệm Thi lưỡng tình tương duyệt, chúng ta cũng coi như một nửa thân gia, bổn vương không đoán được hỉ sự này lại biến thành tang sự. Nhưng tướng quân từ quan vẫn là quá xúc động rồi, ta thấy triều cương vừa mới ổn định, nếu như không có người tâm phúc như tướng quân, e rằng rất khó yên ổn.”
Lời này nói ra, sắc mặt hoàng thượng không tốt nhưng cũng không có nổi giận, hoàn hảo Cận Khánh sát ngôn quan sắc*, cũng hỗ trợ cầu xin: “Khởi bẩm Vương gia, vi thần cùng Lục Tướng quân từ trước đến nay giao hảo, biết rõ nhiều năm qua Lục Tướng quân lưỡi đao thấm máu trong lòng sớm dồn nén rất nhiều áp lực, lần này Kiến Dực ra đi, cũng chỉ là giọt nước tràn ly, nếu tướng quân có ý quy điền, niệm tình tiên hoàng, xin hãy chuẩn tấu. Không nói đến đương thời thiên hạ vững chắc, nếu thực sự gì cần, Đại Kiền ta lớp lớp nhân tài, thế hệ trước như chúng ta luôn chiếm địa vị cũng không tốt. Cũng là nên cho lớp trẻ một mình đảm đương một phía!”
(* Sát ngôn quan sắc: xét lời nói, nhìn vẻ mặt, mà rõ được lòng người ).
“Sao có thể nói như vậy?” Nghiêu vương gia lần thứ hai mở miệng, nhưng lời còn chưa nói hết, bên ngoài truyền đến nữ tử phẫn nộ thanh âm, trong đêm khuya càng thêm chói tai.
“Hôm nay là tang lễ của ca ca của nàng! Nàng cũng không đi ra gặp người sao?”
Cận Khuynh Thấm tức giận đến tột độ, ngày ấy ở khuê phòng Lục Kiến Chu tìm không thấy người, lại được tin Lục Kiến Dực chết, buồn bực đến độ muốn đem trăm dặm kinh thành đào lên ba thước đất.
Chính là Lục Kiến Chu kia trốn mãi không ra!
Cận Khuynh Thấm cứ như vậy mà quát Thường Hoan, đương nhiên là không ngờ được hoàng thượng cùng Nghiêu vương gia đều ở đây. Đợi đến khi cho nàng phát hiện ra điều này, đã trở thành tâm điểm cho mọi người chú ý.
Ý thức được tình thế không ổn, Cận Khuynh Thấm đành phải thỉnh an.
” Lại nói đến mấy năm gần đây quả thật không thấy Kiến Chu điệt nữ*, tưởng rằng đã biết vâng lời học làm Đại tiểu thư, thế nhưng hôm nay sao cũng không lộ diện?” Cận Khánh nghe nữ nhi nói đầu đuôi sự tình, đành phải vì người trong nhà giải vây nói.
(* Điệt nữ: Cách gọi thân mật cháu gái)
Lời vừa nói xong, liền thấy Thường Hoan hai chân mềm nhũn, lảo đảo quỳ xuống đất khóc: “Tiểu nhân đáng chết, tiểu thư nàng. . . Nàng kỳ thật đã ba năm chưa trở về nhà!”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Lục phu nhân đều sợ ngây người.
“Tiểu thư nàng lo lắng cho thiếu gia, cho nên ba năm trước liền theo quân đi biên cương, tiểu nhân chỉ có thể cùng nàng dùng bồ câu đưa tin mới có thể biết được một ít tình hình gần đây, tiểu thư nàng kỳ thật ở trong quân vẫn giả trang thiếu gia, đáng lẻ phải về đây, chính là tới gần ngày về, vẫn không xuất hiện tại địa điểm ước định, tiểu nhân sợ. . . Sợ tiểu thư huynh muội tình thâm, làm chuyện điên rồ a. . . . . .”
“Ngươi nói cái gì?!” Lục Vọng nổi trận lôi đình, “Ngươi nói Kiến Dực là Kiến Chu giả trang sao?”
Trách không được chính mình vẫn thường xuyên cảm thấy Lục Kiến Dực thay đổi rất lớn, đôi khi một cái thế nhà binh cũng đứng không vững, nhưng thật sự trên chiến trường lại đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Trong doanh trướng chất đầy một đống tranh chữ văn nhân, cuối cùng hỏi đến binh thư vẫn có thể bày mưu hiến kế.
Chính mình thân là cha của hai người, thế nhưng lại bị một cái hạ nhân cảnh tỉnh mới giật mình cảm giác chuyện này có điều không hợp lý.
“Lão gia tha mạng a, là tiểu thư ngàn vạn căn dặn không được nói ra, tiểu thư kỳ thật từ nhỏ đã rất thích tập võ, cho nên không phải lần đầu tiên giả trang thiếu gia . . . Tiểu nhân xem thiếu gia thân thể yếu nhược chịu không nổi giày vò khổ cực, cho nên vẫn giấu diếm. . . .” Thường Hoan ân hận nói, “Tiểu nhân nào biết lại xảy ra bất trắc như vậy, đều là lỗi của tiểu nhân, nô tài đáng chết. . . Lão gia, ngài nhanh phái người tìm tiểu thư trở về a. . . . . .”
Lục Vọng biết hiện tại Lục Kiến Chu bặt vô âm tín, có câu việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài. Trước tiên phải nói đến việc này có tính là việc xấu trong nhà hay không, chỉ riêng một nữ tử làm ra chuyện không tuân thủ nữ giới như vậy , khiến cho hắn cảm thấy được thực mất mặt, lúc này cả giận nói: “Nha đầu này quả thực cho ta thể diện! Người đâu, lấy lệnh bài của ta đi điều binh, toàn lực tìm kiếm Lục Kiến Chu!”
Lời này mạnh mẽ nói ra, rất có uy nghiêm, Lục phủ cao thấp đều vì Đại tiểu thư một phen toát mồ hôi ….
Lúc này, một thân ảnh nhanh chóng từ xa đi tới, tang phục trắng toát, trong tay cầm hương hỏa chầm chậm đến gần. Tiều tụy suy nhược như vậy, nhìn qua đã thấy cực kỳ bi thương.
Tiến đến gần, mọi người nhìn rõ mặt, người nhát gan thì đều lui về phía sau hai bước.
—– Đây không phải là Lục Kiến Dực vừa mới xuống mồ sao?
Đầu gối nặng nề mà quỳ sụp trên mặt đất, thiếu niên cô độc nghẹn ngào khóc, hối hận đến không biết dùng lời nào biểu đạt: “Cha, hài nhi bất hiếu, Kiến Chu thay hài nhi nhập ngũ. . . Chẳng may chôn vùi nơi biển lửa, rốt cuộc không về được.”
===============================
Trở về bảy ngày, “Lục Kiến Dực” vẫn là một hạt cơm cũng không ăn. Nếu không phải từ nhỏ rèn luyện thân thể tốt, người thường đã sớm chống đỡ không nổi nữa.
Lục phu nhân cũng nhịn không được , tự mình đến phòng an ủi hắn: “Muội muội của con chết cũng không phải toàn bộ đều trách ngươi, nếu nó còn sống, cũng không hi vọng thấy con như vậy đâu.”
“Lục Kiến Dực” đờ đẫn nói: “Nếu không phải bởi vì con, nàng cũng không chết, đều là con sơ suất, rời đi trước khi. . . . . .”
Lục phu nhân quan sát bốn phía không có người, cửa chính cửa sổ đều đóng chặt, quở trách: “Kiến Chu, con cũng đừng tự trách, ca ca con không chết.”
Lục Kiến Chu lúc này mới ngẩng đầu, tràn đầy nước mắt khó hiểu nhìn mẫu thân.
Lục phu nhân đau lòng không thôi: “Con… hài tử ngốc này, đến tột cùng là nghĩ cái gì đây? Cho dù là cái gì sai lầm đều ôm vào người mình, nhưng là vì cái gì phải tại thời khắc trọng yếu kia lại giả trang ca ca xuất hiện vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn thay thế ca ca sống sót?”
Lục Kiến Chu biết che giấu không được, cũng chỉ có thể nói ra ý nghĩ trong lòng: “Bởi vì cha thực coi trọng ca ca, Kiến Dực là nam đinh duy nhất trong nhà, Kiến Chu trước sau gì cũng phải đi lấy chồng, nhưng nếu là Kiến Dực là thì sẽ kế thừa y bát của cha. . . . . .”
Lời này nói ra, Lục phu nhân càng cảm giác được nữ nhi thật hiểu chuyện: “Nói trắng ra là chính là cha của con trọng nam khinh nữ, ta cũng sớm nói hắn, nào có nữ hài tử thật tâm thích tập võ đâu, chính là hắn cũng không dùng con mắt để nhìn con, con vẫn luôn là một nữ hài tử học đủ loại đao thương kiếm vũ mong cầu hắn khai tâm, tên hỗn trướng kia, toàn bộ là do hắn!”
“Nương, ngươi đừng nói cha như vậy . . .” Lục Kiến Chu yếu ớt nói, chính mình không có tâm trong sáng như vậy. . . Thật không biết xấu hổ mà nói mình chính là một nữ hài tử mà lại thích đánh đánh giết giết như vậy, “Lại nói, Kiến Dực không chết là chuyện gì xảy ra?”
Lục phu nhân ngắt ngắt cái mũi của nàng, giải khai khúc mắc nói: “Đó là mưu kế cửu cửu cùng nương của con .”
Nguyên lai, ba năm trước Lục-Cận hai nhà liền dự đoán được việc này có ý nghĩa chính trị sâu xa, Lục Kiến Dực là bị coi như thương bá sử*.
(* Thương bá sử: cây giáo tấm khiên để sai khiến, bị người khác lợi dụng)
Trước hết, mệnh lệnh hành quân rất bất ngờ, nhất định là hoàng thượng tin lời gièm pha đối với tướng quân phủ có điều kiêng kị. Còn nữa, Nghiêu vương gia không chút nào che dấu ý muốn kết thông gia, còn bức hoàng thượng trước mặt mọi người đồng ý tứ hôn, Lục Kiến Dực vẫn cứ như vậy không hề nhìn ra, ở trước mặt dân chúng toàn thành nói muốn thú Niên Niệm Thi làm vợ. Khiến cho thế lực trong triều như hổ rình mồi.
Lục Kiến Dực không thể sống sót trở về. Còn sống trở về cũng chính là một cái tử lộ*.
(*Tử lộ: đường chết)
Chết dưới tay hoàng thượng, không bằng tiên hạ thủ vi cường. Cho nên mới có chuyện “trá tử” này. Không nghĩ tới vừa được nửa đường xuất hiện Lục Kiến Chu. . .
Uổngcông một phen hiếu đễ, lại còn vô tình phá rối ván cờ xảo diệu này.Φ˸>z