Đọc truyện Ba Mươi Sáu Kế Cầm Tướng Quân – Chương 3
“Tứ Cửu, hắn thật sự sợ nữ nhân sao?” An Nhược Lan biểu lộ rất hoài nghi.
“Đương nhiên là thật.” Tứ Cửu chỉ tay lên trời thề.
“Hắn còn không sợ ta.”
“Ta đã nói rồi, ta theo gia hơn mười năm nay, chì có ngươi là ngoại lệ.”
“Ngươi nhất định lừa ta.” Nàng khẳng định chắc chắn.
“Nếu như gia không sợ nữ nhân, vì cái gì cả hành dinh rộng lớn, trên dưới đều không có lấy một người tỳ nữ?” Hắn đưa ra bằng chứng.
“Đây là hành dinh a, không có nữ nhân là chuyện bình thường.”
“Đây là phủ Tướng Quân, không phải doanh trại, không có nữ nhân mới kì quái.”
Rõ, An Nhược Lan giật mình gật đầu.
“Ngươi muốn làm gì?” Ngửi ra mùi vị âm mưu nguy hiểm, Tứ Cửu có ý thức được sắp có nguy cơ.
“Ta không làm gì cả.” Nụ cười của nàng
rất sáng lạn. Vì đã từng có hành động đùa giỡn của người nào đó, nàng
quyết định giúp hắn trị dứt “Chứng sợ gái”.
Hắn hoài nghi nhìn nàng.
“Ta là một cái nữ tử yếu đuối, sao có
thể đối với đại tướng quân của các ngươi làm gì được a.” nàng nhìn tiểu
thị đồng một cách vô tội.
Nói cũng đúng, gia từng trải qua kinh
nghiệm nhiều năm chinh chiến, bày mưu nghĩ kế, sóng to gió lớn gì mà
chưa từng gặp qua, mà An cô nương thoạt nhìn tao nhã hiền thục, lường
trước cũng không làm ra chuyện gì bất lợi đối với gia. Tưởng tượng như
vậy, Tứ Cửu cảm thấy an tâm.
“Tướng quân của các ngươi bây giờ đang ở đâu?”
“Ngươi tìm hắn có việc gì?”
“Một chút chuyện nhỏ.”
Tứ Cửu nhìn sắc trời, “Thường vào giờ này tướng quân đều ở thư phòng đọc sách.”
“Ta đi tìm hắn.”
Tứ Cửu theo được hai bước, liền quay đầu dừng lại. Đây là cho bọn họ có cơ hội bồi dưỡng tình cảm tốt hơn, hắn
không nên đi theo.
“Tứ Cửu, ngươi không đi theo cùng ta sao?”
“Ừ, ta đi giúp các ngươi pha ly trà.”
“Vậy ta đi trước.” Nàng vừa nói, liền bước chân chuyển qua hành lang gấp khúc.
Nguyên bản Mục Thiên Ba đang đọc sách
trong thư phòng, nếu không phải là chuyện hệ trọng thì không được quấy
rầy, nhưng là thủ vệ thấy người đến là An Nhược Lan, liền cùng ý nghĩ là để nàng đi, làm cho nàng một đường thẳng đến thư phòng.
“Tướng quân, ta có thể vào không?”
Đang xem sách, Mục Thiên Ba khẽ giật mình. Âm thanh này………… là nàng!!!
“Mời vào.”
“Cảm ơn tướng quân.”
Ánh mắt của hắn rơi vào than ảnh xinh
đẹp của nàng. Nàng hôm nay như cũ là một bộ y phục Hồng Thường, một màu
đỏ tươi đẹp tựa hồ phá lệ thích hợp với nàng, hình thành một loại mâu
thuẫn hài hòa.
Tóc dài đen nhánh không có tết thành búi tóc, như vậy rủ xuống tự nhiên ở sau người. trên mặt không chút son
phấn, lại không nén được nét đẹp thanh lệ mà thoát tục của nàng. Mỹ nhân cũng như mỹ ngọc, dù chưa tạo hình cũng sáng rọi bức người.
“Ngươi có chuyện gì sao?”
“Muốn cầu tướng quân một việc!” nàng có vẻ có chút không ý tứ.
“Cứ nói đừng ngại.”
Nàng cố ý giả bộ có chút chần chờ “Ta cũng biết rõ yêu cầu này có chút quá phận, chính là…..”
“Ngươi nói ta mới biết được có thể giúp ngươi hay không.”
“Ta muốn có người làm bạn, nhưng trong
này tất cả đều là nam nhân….” Tiểu thư khuê các cổ đại đều có tỳ nữ theo hầu gì đó, nàng lại mỗi ngày theo phía sau lại là một thị đồng, thật ai oán a.
Nghe nàng nói như vậy, Mục Thiên Ba
không khỏi cảm thấy có chút có lỗi. Là hắn sơ sót, khó trách không thấy
nàng trang điểm phấn son trên mặt, nàng là khuê môn thiên kim, những
chuyện này tất nhiên là nàng không cần động tay.
“Ta sẽ an bài vài cái tỳ nữ cho ngươi.”
“Không cần nhiều đâu, chỉ một người là tốt rồi.”
Hắn cười cười, đem sách từ trong tay bỏ
ra, theo sau cái bàn đi ra, ngón tay hướng đến cái ghế bên cửa sổ nói,
“Ngươi ngồi bên này đi.”
Nàng trừng mắt nhìn hắn. Cần nói cũng đã nói hết rồi, nàng muốn đi rồi sao! Chính là chủ nhân đều mời nàng ngồi
xuống, nàng cần hay không cự tuyệt hắn.
Hắn cầm lấy ấm trà, giúp nàng rót một chén, đưa tới nói “Uống chén trà giải khát a.”
“Cám ơn.”
“Là ta sơ sót, ngươi đến đây đã lâu như vậy rồi, ta lại không an bài cho ngươi một vài tỳ nữ để sai vặt.”
“Tướng quân đối với ta rất tốt.”
“Phải không?” Hắn nhướng mày nhìn nàng
một cái, nhưng nhìn về phía nàng, đôi mắt sáng mang thần sắc bình thản,
nhất thời không thu về tầm mắt.
Hô hấp đột nhiên có chút không thoải
mái, hắn bắt buộc chính mình thu hồi ánh mắt, đem sự chú ý chuyển đến
tách trà trên bàn,” Nếu quả thật vô cùng tốt, ngươi còn có thể bất mãn
mà chơi ta sao?”
An Nhược Lan nhìn hắn với vẻ mặt vô tội.
“Làm cho tất cả mọi người đều biết rõ ta sợ rắn.” Hắn nhắc nhở nàng.
“Tướng quân không sợ rắn, ta mới đề nghị cho tướng quân bắt rắn a!”
Hắn tại trong lòng thở dài. Quả nhiên cùng nữ nhân nói đạo lý vĩnh viễn không có kết quả.
***
Gian phòng rất yên tĩnh, đến độ có thể
nghe rõ được tiếng cây rơi xuống , khí tức cũng rất thấp, thấp đến độ Tứ Cửu thở cũng không dám thở mạnh.
Mục Thiên Ba chăm chú nhìn vào tờ giấy trong tay không nói gì. Bốn câu châm ngôn như đâm thật sâu vào mắt của hắn, lòng của hắn.
“Phong hỏa đại mạc, cô độc canh gác
Quanh co, mấy đời nối tiếp nhau chuyện thường.”
Đây là do mẫu thân hắn ở kinh thành tìm
thuật sĩ tính toán, chính là, mẫu thân phái người đưa đến này không phải vài câu, mà nàng nhọc lòng sửa lại thành bốn câu.
“Mối hận cũ tình duyên, thiên mệnh nhập bụi.
Phong vân tế hội, sa mạc Hồng Thường.”
Nàng lần này là muốn lợi dụng lời nói của vị thuật sĩ, tạo một “Cơ duyên”, ép hắn về kinh thành thân, kế tục tước vị.
Phong vân tế hội, đại mạc Hồng Thường,
bốn chữ cuối như búa tạ gõ vào tim hắn, ẩn ẩn làm đau, hóa ra nàng chính là người do mẫu thân an bài đến bên cạnh hắn, cái kia nữ nhân buộc hắn
phải đưa về kinh. Lại nghe nói đến một vị nữ tử có tư cách, địa vị cao
quý không tầm thường, khó trách nàng như vậy điêu ngoa tùy hứng, cũng là trước tiên chủ động đòi về nhà.
Thư báo bị vò trong tay, mắt hắn híp
lại. Mục Thiên Ba hắn trước nay không thích bị người lừa gạt, lại càng
chán ghét bị người thao túng nhân sinh.
“An cô nương?”
Bị chủ tử đột nhiên lên tiếng lại càng
hoảng sợ, Tứ Cửu vội vàng ngẩng đầu trả lời “An cô nương mấy ngày nay
đều ở tại trên đường chuyển hạ xuống, còn thời gian khác đều đợi tại Dự
Viên.”
“Phải không?” hắn chau mày. Nàng không phải do sốt ruột.
“Dạ đúng.” Tứ Cửu cẩn thận đánh giá thần sắc chủ tử. Trong lòng thầm kêu không ổn.
“Ngươi đi chọn vài cái thị vệ đắc lực, ngày mai hộ tống nàng về kinh.”
“A?” Tứ Cửu sửng sốt.
“Muốn ta lặp lại lần nữa sao?” hắn lạnh lùng nhìn thị đồng.
“Không cần, không cần, tiểu nhân nghe
rõ.” Còn tưởng rằng gia lần này thật sự động lòng với vị nữ tử này rồi,
nguyên lại lại là không hề có thể, không vui tùy hứng, không hiểu được
trước mắt cát vàng thời gian muốn tới năm nào tháng nào mới dừng hẳn a.
“Tứ Cửu, ngươi đang ở bên trong sao?” ngoài phòng đột nhiên truyền đến giọng nữ trong trẻo.
“Gia, là An cô nương.” Tứ Cửu rướn cổ hướng về phía ngoài cửa sổ nhìn lại.
Mục Thiên Ba đảo mắt khẽ liếc ra ngoài
cửa sổ, sau đó dừng ánh mắt lại trên người thị đồng “Ngươi cùng nàng
rất thân thuộc sao?”
Tứ Cửu lập tức cúi đầu xuống “Tiểu nhân
không dám, chỉ là An cô nương hiện tại chưa quen cuộc sống nơi đây, mà
gia lại chậm chạp không có an bài tỳ nữ cho nàng, nên mới phải tìm tiểu
nhân dẫn đường.”
“Nàng đang gọi ngươi.”
“Gia.” Tứ Cửu chần chờ.
“Đi sớm về sớm.” hắn chuyển người qua ngồi bên bàn học, cầm một quyển sách cổ ngồi xem.
“Tiểu nhân đi.” Tứ Cửu vội chạy ra ngoài cùng đi theo An Nhược Lan.
ục Thiên Ba đi đến bên cửa chỗ, ẩn người trong chỗ tối nhìn xem bọn họ cười cười nói nói theo hướng cửa hông đi
đến, trong lòng có chút rầu rĩ, cúi đầu chứng kiến giấy viết thư vừa rồi bị vò nhăn, trong lòng tối tăm khuếch tán ra. Nàng rốt cuộc còn che
giấu những thứ gì?
Mang theo tức giận vừa rồi ngồi tại bàn
học, binh pháp mở ra, chính là những chữ kia vô luận như thế nào đều
không lọt vào trong mắt của hắn, trong đầu đều là hình ảnh cười nói tự
nhiên của nàng, điều này làm cho hắn càng thêm bực.
Đang cùng
sách vở giằng co sau nửa canh giờ, hắn không thể nhịn được nữa, đem sách hướng trên bàn quăng đến, bước ra thư phòng, rời khỏi hành dinh.
Bước trên đường cái, không rảnh quan sát những gian hang hai bên cùng người đi đường, tâm tư của hắn tất cả đều
tìm An Nhược Lan.
“Tốt, tốt, Tứ Cửu, hắn biểu diễn không phải rất đặc sắc sao?”
“Đúng nha, thật sự rất giỏi.”
“Đó là đương nhiên, loại này xiếc thật hấp dẫn người.”
Sau lưng truyền đến tiếng nói thanh thúy làm hắn vui vẻ, vội vàng xoay người lại nhưng lại khiến hắn chứng kiến
một màn phi thường không thoải mái, ……… An Nhược Lan cùng Tứ Cửu nằm
cạnh thật gần, nàng chói lọi như xuân hoa cùng khuôn mặt tươi cười,
hướng ánh mắt xinh đẹp đến tiểu tử ngốc Tứ Cửu, nhưng lại thân thủ thỉnh thoảng đi bắt cái tay của hắn, có vẻ vô cùng thân mật, cũng dẫn đến
xung quanh không ít nam tử lộ ra tia cực kỳ hâm mộ.
Nghệ nhân Tây Vực biểu diễn ma thuật đến chỗ cao trào, An Nhược Lan hai tay đi kéo cánh tay của Tứ Cửu, không
ngờ lại bị một một tay cứng như sắt cầm lấy tay nàng, ngạc nhiên quay
đầu lại.
“Tướng quân!” hắn làm gì lại biểu lộ vẻ mặt đầy mưa gió nổi lên như vậy? Nàng sợ hắn sao?
“Nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi trước mặt mọi người.”
Nàng trừng mắt nhìn, ánh mắt dừng lại ở
nơi cổ tay nàng bị tay hắn nắm chặt, hắn một chút cũng không có dấu hiệu sẽ buông tay, chỉ là sắc mặt càng thêm thâm trầm, “Theo ta trở lại hành dinh.”
“Nha.” Nàng cho hắn mặt mũi, thuận theo gật đầu.
“Gia, biểu diễn vẫn chưa xong!” Tứ Cửu chen vào nói.
“Từ nay về sau còn nhiều cơ hôi xem.”
“Chính là, ngày mai không phải muốn đưa An cô nương đi rồi sao?”
Nàng phút chốc ngẩng đầu nhìn Mục Thiên
Ba, đáy mắt hiện lên một vòng tức giận. Hắn cứ như vậy ước gì có thể
tranh thủ thời gian đuổi nàng đi sao?
“Về trước hành dinh.” Hắn chú ý gì đó mà nói hắn, có chút không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng.
Vừa rảo bước về đến cửa chính, một binh sĩ vội vã chạy đến.
“Bẩm tướng quân, có thánh chỉ của hoàng thượng.”
Mục Thiên Ba không nói thêm lời nào, liền hướng phòng nghị sự đi nhanh đến.
“Mục Thiên Ba, ngươi thả ta ra a!” Bị hắn lôi kéo, An Nhược Lan không thể không đi nhanh theo phát ra tiếng âm thanh kháng nghị.
Hắn không có để ý đến nàng, tiếp tục đi
về phía trước, thẳng đến phòng nghị sự mới buông tay nàng thả ra, “Ngươi ở nơi này chờ ta.”
“Ta vì cái gì phải đợi ngươi?” Nàng cũng không phải thủ hạ của hắn, hơn nữa hắn đều muốn đuổi nàng đi, nàng làm
gì cho hắn mặt mũi.
“Ngươi phải chờ ta.” Hắn liếc nàng.
Nàng vốn là còn muốn phản bác, nhưng là
vừa bắt gặp ánh mắt của hắn nàng đành phải im miệng. Nam nhân này còn
muốn làm cho tình huống càng thêm rối rắm a, rõ ràng là hắn không đúng,
còn dung loại ánh mắt làm cho người ta sợ hãi nhìn nàng.
“Tướng quân, để cho An tiểu thư cùng vào đi.”
“Di?” nàng đem hiếu kỳ giấu vào trong đầu.
“Có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể, Thánh Thượng vốn cố ý phân phó nhất định phải làm cho An tiểu thư cùng một chỗ nghe.” Người truyền thánh chỉ là Vương công công, tuổi chừng trung niên, có diện mạo gầy, hiện đanh cười chân thành nhìn một đôi bích nhân ở đại sảnh.
“A!” An Nhược Lan miệng nhịn không được mở lớn.
Nghe hắn nói như vậy, đầu Mục Thiên Ba
đột nhiên ẩn ẩn đau. Không cần hỏi, nhất định là mật thám của hoàng
thượng làm chuyện tốt, bởi vì hoàng thượng đối với viện nhìn hắn thủy
chung là làm không biết mệt a.
“Tuyên đọc thánh chỉ!” Vừa nghe nói xong, hắn liền quỳ xuống chuẩn bị tiếp chỉ.
“Tướng quân không cần quỳ xuống.” Vương công công vội ngăn hắn lại.
“Đến tột cùng là hoàng thượng có chuyện gì?”
“Thánh Thượng lệnh tướng quân lập tức trở về kinh thành.”
“Trở lại kinh?” mày kiếm hắn nhảy lên,
ánh mắt không khỏi nhìn về phía An Nhược Lan đang bên cạnh, Đúng là trời cho bậc thang, như vậy hắn có thể có lý do cùng nàng lên đường.
Kỳ thật vừa mới gặp nàng cùng Tứ Cửu
cười cười nói nói, cùng với ánh mắt của những nam nhân xung quanh nhìn
xem nàng, là hắn biết chính mình đã bị nàng làm cho quá sức chịu đựng
rồi. Tự nhiên thì hắn cũng không muốn nàng rời đi.
Chỉ là mệnh lệnh đã ra khó có thể thu
hồi, thực tế là hắn nói chỉ một không hai lời, càng không thể nói không
tính lời nói, như thế càng tốt.
“Biên qua đại mạc cảnh sắc phi thường mê người, ta quyết định lưu lại ở đây một thời gian, thuận tiện tìm kiếm
vị hôn phu đã thất lạc.” Hiểu được tâm tư của người nào đó, An Nhược Lan lập tức không lưu tình đập vỡ ý tưởng tốt đẹp của hắn.
Mục Thiên Ba nhíu mày nhìn nàng.
“Cũng không biết tướng quân có thể cho ta ở tạm hành dinh một thời gian đươc hay không?”
“Cùng đi.” Hắn không có khả năng để nàng ở lại biên quan một mình, thực tế nàng còn đi tìm vị hôn phu, hắn một
chút cũng không hy vọng vợ chồng bọn họ gặp lại.
“Tướng quân, ngài không thể làm khó dễ người khác được a.” Vương công công ở một bên xen vào.
“Câm miệng.” Hắn nhìn cũng không thèm
nhìn quát bảo người nọ, sau đó chằm chằm nhìn vào vẻ mặt vô tội của
nàng. “Không cần phải khiêu chiến mức độ nhẫn nại của ta.” Nàng nói rõ
là cùng hắn đối đầu.
Nàng đôi mắt sáng có chút trợn to, ánh
mắt tràn đầy chỉ trích, “Tướng quân cũng định phái người tống ta trở về, chuyện của ta dĩ nhiên là cùng tướng quân không liên quan, tướng quân
làm gì mà phải nói những lời này làm cho người khác nghe được sẽ như thế nào…. phu gia ta nếu như biết được chuyên này, đối với ta sẽ không hề
có lợi.”
“Không cần phải đem cái tên phu gia kia
của ngươi ra nói trước mặt ta, từ lúc ngươi được ta cứu, tại thời khắc
đó vận mệnh của ngươi cùng người đó không còn liên quan.” ( Tiêu Nhi: ^o^ luật gì thế nhỉ? Hoho )
Nàng nhìn hắn sắc mặt có chút tái nhợt.
“Ân cứu mạng muốn ngươi lấy thân báo đáp, không quá phận a.”
Không chỉ An Nhược Lan, tất cả mọi người ở đây khi nghe được câu này đều há to miệng, mở to mắt nhìn Mục Thiên
Ba, giống như hắn trong lúc đó đột nhiên cao thêm vài thước.
“Lấy thân báo đáp?” Có hay không quan trọng như vậy a. Vạn nhất người cứu nàng lúc đó là một lão nhân quái dị?
“Đúng.”
“Chung thân đại sự há phải là chuyện đùa giỡn.” Nàng bắt đầu túm văn. Nói đùa gì vậy, nàng tình cảm một chút
cũng không có nói qua liền bị đính chung thân, thật sự là buồn cười.
“Ta sẽ đến cầu hôn.”
Nàng mím môi, có cảm giác cùng người ở
ngoài trái đất nói chuyện. “Ta đã có hôn ước.” Nguyên lai nói dối đôi
khi cũng có thể cứu thân a!!!
“Ta đã nói, không cần phải lấy hôn ước của ngươi đem ra nói chuyện trước mặt ta.”
Được rồi, xem sắc mặt của hắn khó coi tựa như đã bị táo bón hơn ba năm rồi a, nàng tạm thời ngậm miệng. (Tiêu Nhi=.=” ta dịch nguyên văn của tác giả nhá… ặc ặc!!!)
Một đạo bóng người mảnh khảnh chạy thẳng đến chỗ ở của Mục Thiên Ba, Ô Kiếm Các, làm thị vệ ở cửa ra vào phải ghé mắt.
“Mục Thiên Ba, a……” Cửa phòng bị phá vỡ
sau một khắc, tiếng thét chói tai vang vọng Minh Kiếm các, trong nháy
mắt, bên ngoài mọi người vội vã chạy đến.
“Xảy ra chuyện gì!”
“An cô nương.”
“Tướng quân!”
Thị vệ từ bên ngoài xông tới, ánh mắt đổ dồn về An Nhược Lan đang đứng trước cửa phòng, trong phòng trong thùng
tắm, tướng quân lúc đó di động qua lại, mập mờ hào khí càng ngày càng
đậm.
“Ngươi tắm rửa không khóa cửa a.” An Nhược Lan dậm chân, khẩu khí không khỏi có chút oán trách.
“Bởi vì hành dinh tất cả đều là nam nhân.”
Lời này của hắn được mọi người đều đồng ý. Suốt bao năm qua chỉ có An cô nương là nữ nhân ở tại hành dinh.
“Cái kia a,……… vừa rồi đại ca canh giữ ở cửa a, ngươi vì cái gì không nói cho ta biết trước một tiếng?” Hại nàng thiếu chút nữa là đau mắt hột.
“Ngươi không gõ cửa.” Mục Thiên Ba mở miệng thay thị vệ giải vây.
“Không có gõ cửa?” Không ít ánh mắt đầy
vẻ hứng thú rơi vào trên người nàng, làm cho nàng ngay lập tức muốn đào
cái hố chôn chính mình, bất quá trước đây nàng đã nhớ rõ sẽ chôn sống
hắn.
“Các ngươi đều đi xuống đi.”
Mọi người liếc nhìn nhau, đều có chút không cam lòng, nhưng ở ánh mắt lạnh lung của Mục Thiên Ba, chỉ có thể phẫn nộ lui ra.
“Đêm khuya ngươi xông vào đây có chuyện gì?”
“Ngươi nhất định phải ngồi trong thùng
nói chuyện cùng ta sao?” An Nhược Lan trong tai truyền đến thanh âm trêu chọc. Hắn cư nhiên còn có hứng thú tiếp tục tắm rửa?
“Ta vừa mới bắt đầu tắm rửa mà thôi.”
“Shit!” Nhịn không được khẽ nguyền rủa
một tiếng. Loại tình hình này nếu để cho tên Mộ Dung Lợi kia đụng phải,
nhất định hai mắt tỏa sáng. chạy đến bên thùng, nhưng nàng là An Nhược
Lan, đối với soái ca không mê.
“Là chuyện gì khiến cho ngươi không thể
chờ đợi được, đêm khuya xông cửa mà vào.” Tuy không có nghe rõ nàng chửi bới cái gì, nhưng nhìn tay nàng nắm thành quyền. trong mắt hắn hiện lên vài tia vui vẻ, lời nói mang chút trêu chọc truy vấn.
Dày! Cái này hơi quá đáng, An Nhược Lan
cắn răng một cái, dậm chân xoay người lại, trừng mắt xem ra suất khí mê
người “Ngươi là tên tiểu nhân nói không giữ lời.”
“Ta? Nói không giữ lời?” Hắn không biết sao lại bị chỉ trích ngược lại.
“Ngươi đáp ứng đưa cho ta tỳ nữ.”
“Tỳ nữ!” Hắn sững sờ, lập tức có vẻ có chút chột dạ. Hắn thực quên đi, không, phải nói là tận lực di vong tâm.
“Đúng, tỳ nữ của ta!” nàng giương cao cái cằm, tiếp tục theo dõi con mắt của hắn, một chút cũng không dám ngắm loạn.
“Ngày mai chúng ta đều trở về kinh rồi, đến kinh thành sau trong phủ có.”
“Nhà của ta cũng có a, vấn đề là hiện
tại cần.” nàng đến báo thù ngươi. Nửa câu sau nàng cũng không nói ra.
Hừ, ngươi không phải sợ nữ sao? Khiến cho ngươi hảo hảo cùng nữ nhân ở
chung.
“Hiện tại?” Hắn nhíu mày.
“Đúng, hiện tại.”
“Đêm hôm khuya khoắt?!”
“Bởi vì ngày mai sẽ lên đường trở về kinh.” Nàng nhất định trên đường phải chứng kiến thành quả.
“Lùi lại một ngày.” Hắn quyết đoán quyết định.
“Ngươi muốn kháng chỉ?” Nàng kinh ngạc mở to mắt.
“Hoàng thượng chỉ nói là để cho ta mau chóng trở về.” Hắn thanh minh.
“A, ngươi chui lỗ thủng.”
“Vậy bây giờ ngươi có thể cho ta tiếp tục tắm rửa sao?”
“Hảo.” Nàng xoay người hướng bên ngoài rời đi. “Không được a.” Còn chưa đi đến cửa, nàng lại một cái bước thật xa quay trở lại.
“Thì thế nào?”
“Hay là từ bỏ?” Vì hắn mà để cho người khác rơi khỏi nơi chôn nhau cắt rốn giống như có điểm không tốt, hay là tìm mưu khác.
“Ngươi xác định?” Hắn nhướng mày.
“Trăm phần trăm xác định.”
“Xác định là sẽ không nhất thời tâm huyết dâng trào lại xông tới?” Hắn đã rất xác định nàng đúng là quyết tâm dâng trào.
“Ta dung nhân cách cam đoan.” Cắt, đem nàng đương cái gì.
Hắn không nói gì nhìn nàng. Nói thực ra, nghĩ đến chuyện nàng dần dần biểu lô bản tính, hắn có chút nghi vấn nhân cách của nàng.
Sự thật chứng minh lo lắng của hắn không phải dư thừa.
Nàng đi không bao lâu, “Phanh” một tiếng, cửa lần nữa bị phá khai. Quần áo của hắn vừa mới mặt được một nửa.
“Ngươi lại nghĩ tới cái gì?” Hắn có chút bất đắc dĩ nhìn nàng.
“Cũng không thể khiên được đầu Lạc Đà trở về?
“Về chuyện này?”
“Đúng, về chuyện này.”
“Ngày mai nói cũng được a!” Hắn nghĩ phủ.
“Ngày mai còn có chuyện khác.”
Hắn triệt để không nói gì.
Trên đường trở về kinh, thời gian, thời
tiết rất không tồi, trên cao mặt trời chiếu rực rỡ, đương nhiên nhiệt độ cũng rất cao, làm cho người ta không khỏi phải lau mồ hôi như mưa.
Đoàn người hạo hạo đãng đãng ra khỏi thành, đi vào đại mạc mênh mông, bước trên đường trở về kinh.
Trong sa mạc đi chưa tới một canh giờ, rất xa dường như chứng kiến một cái gì đó màu đỏ ngã vào trong cát vàng.
Càng đến gần, càng thấy rõ ràng.
Xiêm y đỏ tươi tại cát vàng xem như có thể phá lệ thấy được, mà diều hâu đáp xuống khiến cho người không thể bỏ qua.
Nhìn xem hộ vệ lạp cài tên, An Nhược Lan lông mày cau lại. Tình hình này hảo nhìn quen mắt, quen thuộc đến làm
cho nàng …….. a! Ánh mắt của nàng bỗng dưng trợn to, một cái chớp mắt
cũng không, trong nháy mắt nhìn thân ảnh kia ngã vào trong cát vàng, cái này cùng nàng xuất hiện ở nơi trống không này tình hình thật giống a!
“Sao chép.” Hai chữ bất kỳ nhưng nổi lên trong lòng.
Đây là đạo lý gì a, xuất ra phương thức đều tương tự đến kinh người, lão thiên gia rốt cuộc đang đùa gì vậy?
Mục Thiên Ba ánh mắt ở đằng kia một thân Hồng Ảnh cùng An Nhược Lan đều đồng thời quét qua một lần, mày kiếm khẽ nhếch. Vì cái gì tình huống các nàng xuất hiện đều y như vậy?
Thông đồng?
Thu được của hắn sự chăm chú khác thường, An Nhược Lan nhún nhún vai, trở lại làm vẻ vô tội.
“Gia, là vị cô nương.” Tứ Cửu nói ra một chuyện thực rõ ràng.
An Nhược Lan trừng mắt liếc hắn một cái. Nói nhảm, mở to mắt chứng kiến đều biết là vị cô nương rồi, còn cần
ngươi bẩm báo. Bất quá, nàng phát hiện chỉ cần có nữ nhân cùng Mục Thiên Ba đồng thời xuất hiện, Tứ Cửu sẽ trở nên rất hưng phấn, cảm giác có
điểm quỷ dị.
Mục Thiên Ba đột nhiên xoay người xuống ngựa, hướng bóng người đi đến.
Hắn có thể hay không cũng như lúc trước
cứu nàng? An Nhược Lan nhìn chằm chằm chử động của hắn, trong lòng âm
thầm nói, vừa nghĩ tới khả năng hắn có hành động cứu nàng ta như lúc
trước đối với nàng, trong lòng có chút mùi vị không phải.
Chứng kiến hắn ngắm người trên mặt đất,
liếc mắt tựu quay đầu đi trở về, nàng hiếu kỳ hỏi, “Nàng lớn lên khộng
đẹp sao?” Háo sắc là bệnh chung của nam nhân, nàng nghĩ người nào đó
cũng đồng dạng mới đúng.
“Rất đẹp.” Đạptrên yên ngựa ngoài, hắn trả lời nàng.
“Vậy ngươi vì cái gì không cho nàng lấy thân báo đáp?” Nàng ánh mắt sáng quắc theo dõi mặt hắn.
Trong mắt hắn hiện lên một vòng quang, khóe miệng khẽ nhấc lên,”Nàng không phải ta cứu.”
Két? Loại này đáp án.
“Cứu người hẳn là…” Hộ vệ bắn tên rất hào khí vỗ bộ ngực.
“Nhìn xem, nam tử hán đại trượng phu muốn có loại này thi tư không nhìn qua báo trí tuệ.” Nàng ý nhìn người nào đó.
Vài người ngồi gần đó cúi đầu cười trộm. Xem ra An cô nương còn đang so đo với những lời tướng quân đã nói ngày hôm qua.
“Hắn có thê tử.” Mục Thiên Ba như thế nói.
“Thì mới nói, nếu như ngươi cũng có thê
tử…. ta liền không cần phải lấy thân báo đáp rồi.” Nàng lộ ra thần sắc
bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn nhìn xem nàng không nói chuyện.
“Tướng quân, ta quyết định giúp ngươi làm mai.”
Ánh mắt của hắn trầm xuống, như cũ nhìn nàng không nói chuyện.
“Tướng quân thích nữ tử như thế nào?” Nàng hứng thú nhướng mày.
“Đa tạ tướng quân cứu mạng.”
Mục Thiên Ba còn chưa kịp trả lời, vị hồng y nữ tử được cứu tỉnh ra trước ngựa cảm ơn.
“Không khách khí, là hộ vệ của ta bắn tên.”
“Ta nguyên là ở một nơi lạnh khủng
khiếp, muốn lấy chồng ở xa. Ai ngờ tại đại mạc mênh mông này gặp bọn
cường đạo bất lương, lúc này mới phải lưu lạc tha hương, ta …….Nếu không phải tướng quân kịp thời ra tay cứu giúp, ta chỉ sợ đã chết tại nơi cát vàng mênh mông này.” Hồng y nữ tử vừa nói, một bên nhịn không được nước mắt rơi như mưa.
An Nhược Lan nhịn không được lấy tay che miệng. Cái này lý do thoái thác quá quen thuộc rồi, quen thuộc đến nỗi
làm cho bọn ta nhịn không được sinh ra vài phần hàn ý.
Mục Thiên Ba xem nàng biểu lộ giật mình, khóe miệng khả nghi giơ lên, mục quang lóe lên vài cái, nghi hoặc trong lòng tự phát lên. Có thể hay không nàng kỳ thật cũng là giả?
Rất cẩn thận đánh giá dung mạo hồng y nữ tử, An Nhược Lan âm thầm thở dài một hơi. Khá tốt hai nàng lớn lên đều
không giống, nếu không bọn ta hoài nghi gặp được kiếp trước của mình.
Hai nữ nhân ánh mắt rốt cuộc chống lại, ẩn ẩn sấm sét trên không trung xẹt qua.
“Không biết cô nương có tính toán gì
không?” An Nhược Lan vượt lên trước vấn đề. Nàng đột nhiên đối với vị
hồng y nữ tử này sinh ra hứng thú thật lớn, bởi vì nàng phát hiện ánh
mắt của nàng thỉnh thoảng lại hướng đến thân ảnh cao lớn của Mục Thiên
Ba.
“Ta là người kinh thành, muốn về nhà.”
“Gia! Tiện đường a.” Tứ Cửu hô to một tiếng.
“Thật vậy chăng !?” Hồng y thiếu nữ sắc
mặt lộ vẻ vui mừng, “Không biết hay không có thể cho phép tiểu nữ cùng
đi với các người.”
Ánh mắt kia —– nhẹ nhàng một thủy, đưa tình tơ ngọc truyền a!
Trong lúc đó trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái. An Nhược Lan không tự giác mấp máy môi, có phần không
cho là đúng. Hiện tại nàng có bảy mươi phần trăm nắm chắc mục tiêu của
hồng y nữ tử là Mục Thiên Ba.
“Đương nhiên là có thể, cô nương biết cưỡi ngựa sao?”
Vài cái ánh mắt bắn về phía người vừa mở miệng… Vương công công.
“Không biết a, cái này, vậy phải làm sao bây giờ mới tốt?”
“Không bằng……..”
“Lý Minh ngươi giúp nàng” Mục Thiên Ba gọn gang dứt khoát, cắt đứt mọi khả năng đề nghị của Vương công công.
An Nhược Lan khóe miệng có chút giơ lên, tâm tình nhất thời tốt.
“Cảm ơn tướng quân.” Hồng y thiếu nữ quăng ánh mắt đến người hiện tia ai oán.
“Vị này tỷ tỷ xưng hô như thế nào a?”
Hồng y nữ tử nhìn xem An Nhược Lan nhiệt tình, đáy mắt hiện lên tia chán ghét, “Ta năm nay mười bảy tuổi, không
biết tỷ tỷ thì sao?”
“A, nguyên lai là muôi muôi rồi, ta hơn ngươi một tuổi.” Nàng khoái hoạt trên báo tuổi.
Mục Thiên Ba như có điều suy nghĩ nhìn nàng liếc, nguyên lai nàng năm nay vừa mới mười tám tuổi.
“Muội muội tên gì?” Nàng vẫn như cũ là rạng rỡ, hòa ái dễ gần, dùng biểu hiện vô hại đối người.
“Lý Khinh Châu.”
“Hảo một cái huệ chất lan tâm danh tự a!”
Giả bộ không đếm xỉa lưu ý tới ngữ khí
thần thái của An Nhược Lan, Mục Thiên Ba có chút hiểu được giương lên
khóe miệng. Xem ra, trong lòng của nàng cũng nổi lên nghi hoặc.