Bạn đang đọc Ba Mối Tình Và Kết Cục Của Một Dân Chơi: Chương 14
Chương 14: Đó là số phận của em
– Ừ thì tao cũng bảo là nó chơi nhưng biết cách mà….nên mới giới thiệu ày. Bây giờ mày muốn tao nói về lý lịch nó hả? Sự thật là tao cũng mới quen nó từ hồi nó chuyển ra ở hẳn tại Hà Nội. Quen trên sàn ấy mà. – Tuấn ngoáy mũi.
Hắn vùng dậy, tay đập vào bàn:
– Mẹ mày, thế mà mày bảo là bạn thân từ hồi mẫu giáo à? – Nói đến đây 2 thằng cười ha hả vì khôi hài.
– Thôi mày ạ, tốt nhất là nên nói thẳng với nó. Dù sao yêu nhau cũng có lúc phải đối diện với tin đồn và phải giải thích cho nhau hiểu – Tuấn khuyên hắn 1 câu rất chí tình.
– Mày nói đúng! Dù sao tao cũng là 1 con người lịch sự và thẳng thắn!
Đêm hôm đó, 0h30 phút. Trời Hà Nội bỗng dưng đổi gió trở lạnh rất nhanh….Phố xá trở nên đìu hiu bởi những cơn gió mùa Đông Bắc mang theo từng đám lá bay xào xạc….Cặp tình nhân tâm sự ngay cổng sau của căn biệt thự mặt phố Bà Triệu. Cẩm Vân ngả người lên chiếc xe SH, còn hắn thì đứng sát chiếc xe. Hắn giơ tay bắt lấy 1 chiếc lá đang bay nhè nhẹ chực rơi thẳng xuống mặt Vân…Rồi ngắm nhìn đôi mắt Vân…rồi thấy cặp môi ngon…Hắn hôn lên đó cho đỡ thèm!…Rồi hắn chầm chậm kể lại những gì Hùng đã kể, kể tất cả những băn khoăn và suy nghĩ của hắn cho Vân….Nghe xong, Vân rất bình tĩnh nói về quá khứ của mình, đôi mắt cô ta xúc động:
– Trước kia vài năm, em trong nhóm Tứ Đại Mỹ Nhân – Gồm 4 cô gái xinh đẹp nhất Sài Gòn…Chúng em hay lên sàn chơi và gây sự chú ý bằng việc mặc toàn bikini, nói chung là hở hang nên toàn bị bọn nó đồn là cave, hàng họ, cặp kè nọ kia…Vì em xinh đẹp nhất nên cũng bị đồn nhiều nhất, đồn từ đó cho đến nay, em ức lắm!!! – Vân đáng nói chợt dừng lại, nghẹn ngào đôi chút…rồi đôi môi bướng bỉnh lại tiếp tục nói:
– Tụi em nổi tiếng như cồn trong giới dân chơi Thành Phố…Anh biết không, có đợt nhờ 1 đại gia lái chiếc Mercedes mui trần, trên xe là 4 cô gái xinh đẹp mặc bikini vòng quanh Quận 1 để khuyếch trương thanh thế!!!
– Nhưng chúng em chỉ chơi trội thế thôi, hồi đó trẻ con mà….Nghĩ lại giờ không thấy hối hận, vì thời gian đó đối với em có quá nhiều kỷ niệm, thứ kỷ niệm của dân chơi mà anh – Vân cười khẩy…
– Còn lắc lư với làm tình tập thể ư? Anh gọi bạn anh ra đây đối chấp với em đi, em không hề quen bạn anh – Mắt vân long lanh, tưởng như sắp khóc đến nơi- Em như thế nào anh hiểu mà, chúng ta đã trải qua bao nhiêu cuộc vui rồi, em thậm chí không sờ đến 1 giọt rượu….Còn quan hệ tình dục ư? Em chỉ nồng nhiệt và quá đà với riêng mình anh…Anh hiểu mà! Phải không?
Vân siết chặt lấy bắp tay hắn, rồi bật khóc nức nở…với hy vọng những giọt nước mắt của mình sẽ thanh minh cho hắn hiểu…Nhìn gương mặt cô ta khóc lóc, hắn thương cô dễ sợ!!!…Mắt hắn cũng long lanh….Vân lại tiếp tục nói tiếp:
– Còn lừa tiền anh ư? Em đã vay, đã lấy của anh 1 đồng nào chưa???
Đến câu nói này, hắn thấy cần phải dừng lại ngay câu chuyện vì sợ làm tổn thương đến người yêu, với cả thấy Vân khóc, giọt nước mắt hắn cũng đã lăn dài trên khuôn mặt hốc hác vì đi chơi, hắn ôm chầm lấy Vân:
– Thôi nào em….Anh hiểu, anh hiểu mà….Cái bọn chó má nó ghen ăn tức ở, thôi kệ nó đi em…Mình quên đi chuyện này nhé, anh xin lỗi khi đã nhắc đến…
Vân nuốt giọt nước mắt đọng trên khóe môi, nói một câu mà khiến hắn phải ghi nhớ suốt đời:
– Thôi anh không cần phải xin lỗi em đâu, anh không có lỗi gì cả, cũng chẳng ai có lỗi cả. Đó là số phận của em rồi.
Nói rồi Vân nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe môi đầy nước mắt mỉm cười…Cô lấy trong túi xách ra tấm giấy thấm lau nước mắt mình, rồi lau mặt cho hắn…với thái độ ân cần săn sóc cho hắn giống như bao ngày đã qua…
Cẩm Vân đang chùi đi vệt son của mình nhem nhuốc quanh miệng hắn. Bỗng dừng lại bởi cơn ho lụ khụ kéo dài. Vân chạy ra 1 góc ho rũ rượi vào tấm giấy thấm, có 1 ít máu đỏ hiện lên trên tấm giấy trắng…Hắn chạy lại chỗ Vân, xem người yêu mình bị làm sao, nhưng cô ta vội vàng vò tấm giấy lại rồi vứt nó đi không cho hắn biết.
– Anh à, có lẽ mấy ngày nữa chúng mình tạm xa nhau 1 thời gian… Mặt Vân rất buồn….
– Em đi đâu?? Sao lại thế??
– Anh xem, cửa hàng mới mở đang bề bộn như thế này, em phải đi phụ giúp ba lên Bắc Kinh xem hàng, rồi lấy về, em còn phải đón bà em từ bên Hongkhôngng về Việt Nam nữa…Chắc đi tầm nửa tháng đó….
– Thôi! Anh không để em đang ốm thế này mà đi xa đâu…Một là em nên ở nhà. Hai là anh sẽ đi cùng em!.- Hắn nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Vân, lo lắng….
– Không được! Anh hâm quá! em sẽ trở về sớm nhất! – Vân gạt tay hắn ra….
Nghe đến câu “” em sẽ trở về sớm nhất “” – hắn thấy quen quen. À thì ra ngày xưa Thủy có nói với hắn câu này. Giờ lại đến lượt Vân!. Nhưng Vân nói chỉ đi có 2 tuần thôi mà! Có là bao đâu nhỉ? Hắn đành phải chiều người yêu như bao ngày đã qua thôi….
– Ừ, nhớ đi phải giữ gìn sức khỏe, nghe lời ba uống thuốc cho chóng khỏi ho nghe chưa em? Về Hà Nội mình lại đi chơi. Lại abc xyz nhé em nhé…. Hehe – Hắn nói đi kèm 1 hành động mà khiến Vân hiểu ý ngay.
Cẩm Vân bật cười rồi lấy tay véo yêu cái mũi hắn: “” Anh chỉ thế là giỏi “”…. Cô bất giác nhìn ra ngoài đường. Phố xá đã vắng tanh. Vân chợt rùng mình vì lạnh.. Vân vội ôm lấy hắn 1 lúc rồi buông ra vội vàng:
– 1 giờ sáng rồi đấy, anh về đi ngủ đi. Trời lạnh mà mặc phong phanh thế này à. Chiếc khăn của em có còn giữ trong cốp xe không?
Vân lục túi quần jean của hắn lấy chiếc chìa khóa rồi mở cốp xe, lấy ra chiếc khăn choàng cổ màu trắng tinh. Chiếc khăn đó Vân tặng hắn trong 1 lần hắn về muộn, trời lạnh mà hắn ăn mặc phong phanh, cô bèn quàng khăn quanh cổ hắn rồi quấn vòng lên che mất cặp tai hắn. Và ngày hôm nay, Vân lại làm thế y chang hôm nào. Thấy vậy, hắn cười:
– Mình yêu nhau đã được 100 ngày rồi đó em.