Đọc truyện Bà Mai Điểm Sai Bài – Chương 4
Tư Đồ Phỉ Nhi đang định đi vào khách điếm, nhưng khóe mắt bỗng thoáng nhìn thấy một bóng trắng cao lớn ở lối rẽ bên con phố đối diện.
Nàng hơi ngẩn ra, bước chân bất giác dừng lại.
Là huynh ấy sao? Là Lạc đại ca sao?
Ý nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu khiến trái tim Tư Đồ Phỉ Nhi không kìm chế được đập nhanh hơn, nhưng nàng nhanh chóng tự giễu mà lắc đầu.
Sao có thể là Lạc đại ca được cơ chứ? Khả năng hai người vô tình gặp lại ở nơi đất khách thật sự là cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng dù tự nhủ là không thể nào, nhưng Tư Đồ Phỉ Nhi vẫn quay đầu lại nhìn. Bóng dáng cao lớn đó, thật sự rất giống bóng hình như in trong đầu kia!
Aizz, chẳng lẽ vì mình luôn nghĩ tới huynh ấy nên theo bản năng xem người khác thành huynh ấy như vậy sao?
Tư Đồ Phỉ Nhi thở dài trong lòng, đang định thu lại ánh mắt thì công tử áo trắng đang đưa lưng về phía nàng bỗng xoay người lại.
Vừa nhìn thấy rõ ràng gò má đó, đôi mắt xinh đẹp của Tư Đồ Phỉ Nhi lập tức tỏa sáng vui mừng.
Là huynh ấy! Thật sự là huynh ấy!
Khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết, đã sớm in sâu trong đầu nàng giống như chạm khắc, tuyệt đối không thể nhận sai, huống chi vào lúc này nàng cũng nhìn thấy tùy tùng Chu Nghĩa của huynh ấy đang đứng bên cạnh.
Không ngờ, bọn họ lại không hẹn mà gặp! Không ước định mà vô tình gặp gỡ, quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Đây. . . . . . Chính là duyên phận sao?
Bởi vì họ rất có duyên, cho nên dù xa cách cuối cùng vẫn gặp lại?
Khi ý nghĩ này chợt lóe qua đầu, trái tim của Tư Đồ Phỉ Nhi càng đập loạn nhịp.
“Tiểu thư?”
Xuân Bình không hiểu tại sao tiểu thư mình đột nhiên dừng lại, lên tiếng khẽ gọi. Nhưng thấy nàng không có bất kỳ phản ứng nào, Xuân Bình nghi ngờ nhìn theo tầm mắt của nàng.
“Á? Hình như là Lạc công tử mấy ngày trước đã giúp chúng ta?”
“Đúng vậy, không ngờ có duyên gặp lại.” Giọng nói của Tư Đồ Phỉ Nhi khó nén sự vui mừng, ánh mắt không thể dời khỏi hắn.
Huynh ấy đang làm gì?
Tư Đồ Phỉ Nhi tò mò quan sát một lát, trông thấy huynh ấy hình như đang giúp một ông già tóc bạc trắng.
“Xuân Bình, chúng ta qua xem có giúp được gì không!” Tư Đồ Phỉ Nhi nói xong, vội vàng đi tới phố đối diện.
Lạc Thiên Hách đang nghiêm túc kiểm tra chân cho ông lão, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ quan tâm.
Kể từ sau hôm cứu Tư Đồ Phỉ Nhi, hắn lại tiếp tục lên đường đi về Đông Bắc. Mà dọc đường đi, nếu hắn biết được rừng núi vùng lân cận có dược thảo gì đặc biệt thì sẽ đi hái trước, vì vậy có lúc bị chậm trễ, thậm chí phải đi vòng qua thành trấn lân cận vốn không có trong dự tính.
Giống như hôm nay, vì hắn muốn hái dược thảo trong núi ngoại thành, mới cất công tới đây.
Vừa rồi, hắn định vào khách điếm dùng bữa, lại nhìn thấy ông lãonày đi đứng không ổn lắm.
Hắn để ý quan sát một lát, xác định chân ông lãocó vấn đề liền định tới quan tâm hỏi han một chút, không ngờ ông lãosuýt chút nữa thì ngã xuống, thật may là hắn đỡ được kịp thời. Nếu không sợ rằng sẽ ngã bị thương không nhẹ.
“Lão bá, bá có sao không? Có phải xương đùi còn đau đúng không?”
“Đúng vậy, aizzz. . . . . . Là bệnh cũ. . . . . .”
“Vãn bối hiểu sơ chút y thuật, nếu lão bá không chê, để vãn bối giúp người kiểm tra xem thử thế nào!” Lạc Thiên Hách khuyên can hỏi thăm.
“Được, vậy thì làm phiền rồi.”
Lạc Thiên Hách vừa khám bệnh ông lão, vừa cẩn thận hỏi thăm triệu chứng, cũng đồng thời đưa tay ấn vào vài chỗ, xoa bóp với lực vừa phải.
“Bây giờ đã đỡ hơn chưa?”
“Ừm. . . . . . Thật đúng là đỡ hơn nhiều rồi, vừa rồi suýt chút nữa là không đi nổi nữa, lúc này đã thoải mái hơn nhiều! Nhờ có cậu, thật là may mắn.”
“Chuyện đơn giản ý mà, lão bá chớ để ở trong lòng. Theo vãn bối, huyết mạch của bá không thông, cộng thêm xương đùi thoái hóa, về sau phải cẩn thận nhiều,chú ý đến cơ thể.” Lạc Thiên Hách mở miệng dặn dò những điều cần lưu ý.
Sau khi ông lão rời đi, Lạc Thiên Hách đang định cùng Chu Nghĩa đi vào khách điếm, nhưng khi quay người lại thì trông thấy một bóng dáng ngoài dự đoán của hắn.
“Tư Đồ cô nương?” Hắn kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên hoài nghi mình hoa mắt mất rồi.
Vừa rồi hắn chuyên tâm khám bệnh cho lão bá, không phát hiện họ đã đứng phía sau hắn.
“Lạc đại ca!” Tư Đồ Phỉ Nhi nhìn hắn cười cười.
Mới vừa rồi nàng nghe hắn và ông lão nói chuyện, biết hắn đang giúp ông lão trị liệu vết thương.Với việc hắn giúp người làm niềm vui, nàng vừa tán thưởng vừa bội phục, thiện cảm trong lòng với hắn cũng càng tăng.
Kinh ngạc một lát, khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thiên Hách cũng lộ ý cười.
“Thật không ngờ có thể gặp lại.”
Kể từ sau hôm chia tay với chủ tớ hai người họ, khuôn mặt xinh đẹp kia thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu hắn.
Trong lòng hắn nhớ nàng, không chỉ nghĩ nàng lên đường có bình an không, mà còn lo lắng nàng có gặp phải thủ hạ của đại ca nàng hay không, đồng thời cũng sầu lo hai cô gái yếu đuối như họ có gặp phải phiền toái hay không, có biết cách tự bảo vệ mình không?
Giờ phút này thấy nàng bình yên vô sự, thấp thỏm mấy ngày nay trong lòng hắn cuối cùng cũng nguôi bớt.
“Đúng vậy, thật là trùng hợp, thì ra Lạc đại ca là một đại phu y thuật cao minh?” Tư Đồ Phỉ Nhi mở miệng hỏi, không khỏi muốn biết về hắn nhiều hơn.
“Cao minh không dám nhận, chỉ có chút tài mọn mà thôi.” Lạc Thiên Hách cười nói. Mặc dù y thuật hắn hơn hẳn những đại phu bình thường, nhưng hắn cũng không vì vậy mà tự mãn.
Trăm năm qua, Lạc gia vẫn là thế gia dụng độc, mà họ làm việc chính phái lỗi lạc, cũng không lấy độc hại người, nhưng nếu trong lòng có ý đồ xấu xa mà dùng độc thuật để hại người, vậy thì hậu hoạn vô cùng.
Chính vì hắn hiểu rất rõ các loại độc, hiểu các loại kịch độc xảo trá hung hiểm, vì vậy hắn càng hy vọng có thể không ngừng nâng cao y thuật của mình, đi cứu giúp những dân chúng vô ý trúng độc.
“Hai vị cô nương đã dùng bữa trưa rồi sao? Nếu chưa, không bằng cùng đến khách điếm kia đi?” Hắn mở miệng mời.
“Được, thật ra thì bọn muội vốn định đến chỗ kia dùng bữa.” Tư Đồ Phỉ Nhi trả lời thẳng thắn, khóe mắt đuôi mày đều chứa ý cười.
Nàng luôn là người thẳng thắn không giấu được tâm tình, vui vẻ cao hứng lúc này càng không thể che giấu được!
Bởi vì đang giờ ăn trưa, bảy tám cái bàn trong khách điếm gần như đã chật kín.
Tư Đồ Phỉ Nhi mới bước vào cửa khách điếm, chợt hô nhỏ một tiếng, lập tức lùi về phía sau một bước dài, đụng phải lồng ngực Lạc Thiên Hách.
“Sao vậy?” Lạc Thiên Hách quan tâm hỏi, phản ứng của nàng có vẻ khác thường.
Tư Đồ Phỉ Nhi bỗng dưng xoay người, trên mặt khó nén kinh ngạc cùng khẩn trương.
“Bên trong có thủ hạ của đại ca!”
Nàng quả thật không thể ngờ được đám người Vương Thủ lại ngồi trong khách điếm dùng bữa! Rõ ràng nàng đã cố ý đi đườngvòng, không ngờ vẫn gặp phải bọn họ!
Chẳng lẽ lúc nàng thương lượng đường đi với xa phu đã bị người ta nghe thấy. Mà đám người Vương Thủ dò xét được đầu mối nên đuổi theo được?
“Cái gì?” Lạc Thiên Hách kinh ngạc nhướng đuôi mày, không ngờ những tên kia chẳng những đuổi tới, còn vừa khéo ở trong gian khách điếm này.
Xuân Bình nghe vậy, cũng nói với vẻ căng thẳng: “Tiểu thư, nếu đã như vậy, chúng ta nhanh chóng đi thôi! Nếu như bị bọn họ nhìn thấy, coi như công dã tràng rồi!”
“Ừ, Lạc đại ca, muội phải đi rồi.” Tư Đồ Phỉ Nhi nói ra lời này trong lòng cực kỳ thất vọng.
Khó có khi không hẹn mà gặp, nàng lại phải vội vàng chạy trốn.Về sau khả năng gặp lại huynh ấy quả thật như mò kim đáy biển!
Lạc Thiên Hách đang định mở miệng, Xuân Bình vội vã xoay người lại không cẩn thận va vào một vị đại thúc trung niên định đi vào.
Đối phương ngã ngửa xuống, đau thét lên thành tiếng, “Ai ui! Sao vậy? Tiểu cô nương này không có mắt à? Đau chết ta rồi!”
“Xin lỗi, xin lỗi!” Xuân Bình vội vàng nói xin lỗi, đưa tay đỡ đối phương dậy.
Náo loạn như vậy, tất cả người trong khách điếm đều nhìn sang, dĩ nhiên bao gồm cả đám người Vương Thủ. Mà bọn họ vừa nhìn thấy Tư Đồ Phỉ Nhi và Xuân Bình, lập tức đứng lên, định chạy tới bắt người.
Thôi xong! Bị phát hiện rồi!
Trong lòng Tư Đồ Phỉ Nhi lạnh ngắt, định kéo Xuân Bình chạy trốn thì Lạc Thiên Hách kéo lại.
“Chu Nghĩa, bảo vệ Xuân Bình cô nương, sau nửa canh giờ chúng ta gặp lại ở ngoài cửa thành phía Đông.” Lạc Thiên Hách nhỏ giọng phân phó.
“Dạ, tiểu nhân biết rồi.”
Lạc Thiên Hách dẫn theo Tư Đồ Phỉ Nhi, Chu Nghĩa kéo Xuân Bình, nhanh chóng rời khỏi khách điếm, hơn nữa rất ăn ý chạy theo hai đường khác nhau.
Mục tiêu của đám người Vương Thủ là Tư Đồ Phỉ Nhi, vì vậy tất cả bọn họ đều không chút do dự đuổi theo phía Lạc Thiên Hách và Tư Đồ Phỉ Nhi.
Lạc Thiên Hách nắm tay Tư Đồ Phỉ Nhi chạy trên đường, sau mấy khúc cua hắn nhỏ giọng hỏi: “Cô sợ độ sao không?”
“Hả? Cái gì?” Tư Đồ Phỉ Nhi không hiểu hỏi.
Sợ độcao? Vấn đề này có liên quan gì đến việc họ chạy trốn?
Lạc Thiên Hách dừng bước, cúi đầu nhìn nàng, “Cô tin tưởng ta không?”
“Tin.” Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu trả lờikhông hề do dự.
Mặc dù nàng không hiểu tại sao huynh ấy hỏi như thế, nhưng nàng tin huynh ấy, tuyệt đối tin tưởng.