Bà Mai Điểm Sai Bài

Chương 17


Đọc truyện Bà Mai Điểm Sai Bài – Chương 17

Nàng biết đại thiếu gia nhất định muốn tìm Lạc công tử và tiểu thư, vì vậy không nhịn được núp ở một bên, nghe lén họ nói chuyện.

Nhìn tiểu thư, trong lòng nàng tràn đầy day dứt và hối tiếc vô hạn, nghĩ tới trước kia tiểu thư đối xử tốt với mình, mà mình lại ích kỷ phản bội tiểu thư, hôm nay nàng như vậy là báo ứng dành cho nàng. Nhưng nàng thật sự không đành lòng nhìn tiểu thư hiền lành tiếp tục bị đại thiếu gia hãm hại.

Dù làm như vậy, nàng rất có thể sẽ phải chịu sự trả thù, làm nàng còn thê thảm hơn bây giờ, nhưng nàng không nghĩ được nhiều như vậy. Nàng nhất định phải bảo vệ tiểu thư, không để tiểu thư chịu nhiều tổn thương hơn nữa!

“Xuân Bình có thể làm chứng, Đại Thiếu Gia không chỉ hạ lệnh cho bọn Vương Thủ, chỉ cần có cơ hội thì giết hại tiểu thư, còn sai họ đưa thuốc độc cho Xuân Bình, muốn Xuân Bình hạ độc tiểu thư!” Xuân Bình lớn tiếng la ầm lên.

“Ngươi. . . . . . Ngươi ở đây lảm nhảm gì đấy?” Tư Đồ Chí Dương quát mắng.

Hắn không kìm lại được sự tức giận, vươn tay muốn cho Xuân Bình một cái tát, Tư Đồ Phỉ Nhi thấy thế, vội vàng muốn đưa tay kéo Xuân Bình lại, nhưng Lạc Thiên Hách đã ra tay nhanh hơn.

Hắn một tay kéo lấy Xuân Bình đến bên Tư Đồ Phỉ Nhi, đồng thời ra tay bắt được tay của Tư Đồ Chí Dương.

“Ngươi làm gì? Buông ta ra!” Tư Đồ Chí Dương hất mạnh tay Lạc Thiên Hách ra.

Lạc Thiên Hách lạnh lùng hỏi: “Ngươi còn muốn đến quan phủ sao? Nếu nói thật, chúng ta theo đến cùng.”

“À. . . . . .”

Sắc mặt Tư Đồ Chí Dương cứng đờ, vẻ kiêu căng thoáng chốc mất hơn phân nửa.

Có con tiện tì phản bội Xuân Bình đấy làm chứng, hắn sao còn dám kiện lên lên quan phủ? Như vậy chẳng phải là tự tìm phiền phức sao?

“Dù thế nào đi nữa ta đã hứa gả Phỉ Nhi cho Trương Đại Phong, đối phương đang chờ cưới vợ đấy!” Hắn nói, dù có thế nào cũng không buông tha muốn mang Tư Đồ Phỉ Nhi về.


Sắc mặt Lạc Thiên Hách trầm xuống, nói bằng giọng không vui: “Nhưng nếu nhớ không lầm, ta và Phỉ Nhi có hôn ước trước, chuyện này có ‘Bà mai’ có thể làm chứng.”

“Cái này. . . . . .” Tư Đồ Chí Dương tự biết mình đuối lý, không nhịn được mà chửi rủa trong lòng.

Vốn tưởng rằng chuyện này giải quyết được, sao lại khó giải quyết vậy. Xmuội ra, không thể ép Phỉ Nhi gả cho Trương Đại Phong rồi.

“Là ngươi đào hôn trước, ta mới đồng ý với Trương Đại Phong, cho nên tất cả hậu quả đều là ngươi tạo ra!” Hắn chỉ vào Lạc Thiên Hách, mở miệng lên án: “Lúc trước ta đã nhận tiền sính lễ của Trương Đại phong, ta cũng đã nhận khoản bạc này để buôn bán rồi, nếu hôn sự thất bại, khoản bạc này người nào bồi thường? Ngươi bồi thường sao?”

“Có thể.” Lạc Thiên Hách hào phóng.

Mặc dù trước đấy hắn không biết gì về hôn sự này, nhưng hắn thật sự đã “Đào hôn” rồi, nên cũng có trách nhiệm. Lại nói, nếu có thể dùng khoản bạc này đuổi người đi, không hẳn là chuyện xấu.

Tư Đồ Chí Dương thấy hắn đồng ý sảng khoái như vậy, ánh mắt lóe sáng, lớn tiếng nói: “Vậy thì tốt, một ngàn lượng bạc!”

“Cái gì? Rõ ràng là ngươi lừa đảo!” Tư Đồ Phỉ Nhi hét ầm lên.

Lạc Thiên Hách không phải không biết Tư Đồ Chí Dương tham lam, nhưng nếu có thể đổi được sự yên ổn của nữ nhân mình yêu thì một ngàn lượng bạc này cũng đáng giá.

“Được, nhưng phải lập văn tự, về sau hai người không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, ngươi không được mượn bất kỳ lý do gì tới quấy rầy nàng. Chút nữa, ta sẽ sai người đưa bạc đến Tư Đồ gia, bây giờ ngươi có thể đi rồi.”

“Tốt nhất ngươi nên giữ lời, đừngthiếu ta một hào nào, nếu không ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!” Tư Đồ Chí Dương trợn mắt nhìn họ, rồi mới phẩy tay áo bỏ đi.

Xuân Bình thấy chuyện đã giải quyết được rồi, đang cúi đầu muốn đi, Tư Đồ Phỉ Nhi lại lên tiếng gọi nàng.


“Đợi chút, Xuân Bình.”

Xuân Bình dừng bước, lại vẫn ngại ngùng cúi đầu, không dám nhìn tiểu thư, cũng thật sự không biết mình còn có thể nói gì nữa.

Tư Đồ Phỉ Nhi nhìn vẻ nghèo túng của nàng, thật sự không đành lòng.

Nàng nhìn Lạc Thiên Hách, đáy mắt toát ra vẻ khẩn cầu, mà chỉ cần một ánh mắt của nàng, Lạc Thiên Hách đã có thể hiểu tâm tư của nàng rồi.

Hắn ngẫm nghĩ chốc lát, mở miệng nói: “Xuân Bình, nếu ngươi hối hận về những sai lầm trước kia, tận tâm hầu hạ Phỉ Nhi, không làm bất cứ việc gì tổn thương đến nàng nữa, ta có thể để ngươi đến Lạc gia, hơn nữa sẽ không bạc đãi ngươi.”

Nghe hắn nói, Xuân Bình vui mừng, không thể tin vào tai mình.

“Thật. . . . . . Thật không?” Nàng lắp bắp hỏi.

“Đương nhiên là thật.” Lạc Thiên Hách gật đầu khẳng định.

Hắn nhận ra được Xuân Bình rất hối hận, mà nhìn nàng lúc này, cũng thật đáng thương, quan trọng hơn là hắn chắc chắn rằng Phỉ Nhi không thể bỏ rơi Xuân Bình nghèo túng vất vả như thế được.

Quả nhiên, nghe hắn nói xong, Tư Đồ Phỉ Nhi còn vui hơn cả Xuân Bình, nàng tươi cười kéo tay Xuân Bình, không để ý người Xuân Bình bẩn thế nào.

“Còn mẹ muội nữa, Xuân Bình, mẹ muội đâu? Mau đưa mẹ muội đến đây đi!” Nàng nhiệt tình nói.


Xuân Bình cảm động đến lệ nóng quanh tròng, chưa bao giờ nghĩ mình có thể nhận được sự tha thứ của họ. Mà họ tha thứ, làm nàng thề rằng đời này nhất định phải tận tâm tận lực hầu hạ, báo đáp họ.

“Cám ơn Lạc công tử. . . . . . À không, Xuân Bình nên nói là —— cám ơn thiếu gia, cám ơn thiếu phu nhân!”

“Đừng nói cảm tạ, chỉ cần sau này cố gắng hầu hạ Phỉ Nhi là được.” Lạc Thiên Hách dặn Chu Nghĩa: “Ngươi đánh xe chở Xuân Bình về, đưa mẹ cô ấy về phủ đi!”

“Vâng.”

Sau khi xe ngựa lăn bánh, Lạc Thiên Hách ôm Tư Đồ Phỉ Nhi, quay lại gia trang.

Hắn tin nàng không còn hào hứng đi hồ nữa, lúc này trong lòng nàng chắc hẳn tràn đầy sự quan tâm dành cho Xuân Bình! Nàng là người dịu dàng lương thiện như vậy, khiến hắn càng muốn yêu thương cưng chiều nàng hơn.

“Thiên Hách, cám ơn chàng, luôn che chở muội, chiều muội như thế.” Tư Đồ Phỉ Nhi cảm kích tự đáy lòng.

Dù là chuyện của đại ca, hay là chuyện của Xuân Bình, vì nàng hắn thật nhọc lòng.

“Đừng cảm tạ, tất cả đều việc ta nên làm, tướng công thương yêu nương tử, vốn là chuyện hiển nhiên!” Lạc Thiên Hách nhìn nàng cười.

Hôn kỳ của họ định vào đầu tháng sau, mau chóng trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận.

“Nhưng. . . . . . Một ngàn lượng bạc. . . . . . Bá phụ, bá mẫu có thể không vui?” Tư Đồ Phỉ Nhi hơi lo lắng, chỉ sợ làm trưởng bối mất hứng.

“Nàng yên tâm, không hề dùng đến bạc của họ, bản lĩnh của tướng công nàng không thấp đâu.”

Lạc Thiên Hách cười nói.

Lúc trước hắn hợp tác với mấy đại phu có chút quen biết, bán một ít đan dược do hắn đích thân luyện đến mấy tiệm buôn lớn ở phía bắc Giang Nam, đã kiếm được không ít bạc.


Dựa vào năng lực của chính hắn, chi ra một ngàn lượng cũng không có vấn đề gì.

“Hơn nữa, cha mẹ không phải là không biết hành động xấu xa của đại ca nàng, chắc chắn họ cũng sẽ nhất định đồng ý với cách làm của ta, nàng không cần lo nữa đâu, hửm?”

Tư Đồ Phỉ Nhi cảm động gật đầu.”Cám ơn chàng.”

“Lại cảm ơn?” Lạc Thiên Hách cười khổ, thật sự là chịu thua với nàng hở ra một chút là nói cảm ơn.

“Không có cách nào, muội cảm động, bất giác thốt lên thôi.”

“Ta thà để nàng dùng cách khác cảm ơn ta.”

“Cách gì?”

“Như thế này.”

Lạc Thiên Hách ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Tư Đồ Phỉ Nhi hớn hở nhận lấy nụ hôn của hắn, hơn nữa còn đáp lại nhiệt tình, nhắn nhủ toàn bộ tình ý và cảm tạ từ nội tâmqua nụ hôn sâu triền miên này.

Lúc này, nàng thật sự tin rằng mình là người hạnh phúc nhất trên cõi đời này, nếu không có huynh ấy bên cạnh, nàng thật sự không thể tin được mình sẽ gặp phải số mệnh gì?

Nếu không gặp huynh ấy, có lẽ chính nàng đã bị đại ca ép gả cho tên địa chủ mà mình không muốn gả kia. Hoặc là, đã bất hạnh bị đại ca sát hại bi thảm rồi!

Hiện tại nàng bình an, hạnh phúc như thế, tất cả đều là vì có hắn bảo vệ, cưng chiều, sao trong lòng nàng lại không tràn đầy cảm kích được?

Nàng thề trong lòng, cả đời sẽ làm nương tử tốt của huynh ấy, dùng cả đời để yêu báo đáp huynh ấy, đến chết cũng không đổi. . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.