Bạn đang đọc Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây – Chương 575: Suýt Thì Quên
Nhưng lần này Lục Nghiên Tịch không dám nói không đi.
Cô vội vàng gật đầu: “Đi, em đi đã được chưa?”
Người đàn ông này rõ đáng ghét, sao cứ nhất quyết phải ép cô đến buổi tiệc làm gì.
Lục Nghiên Tịch cảm thấy bản thân không tài nào hiểu nổi.
Tư Bác Văn buồn cười nhìn bộ dạng rít gào của Lục Nghiên Tịch.
“Được, nếu đã đồng ý rồi thì được.
”
“Vậy ngủ thôi!”
“Anh!”
“…”
Hôm sau, chờ đến lúc Lục Nghiên Tịch tỉnh lại đã là sáng sớm.
Cô lật người lại thấy bên cạnh trống rỗng từ lúc nào, làm gì thấy bóng dáng Tư Bác Văn đâu.
Lục Nghiên Tịch híp mắt, không khỏi suy đoán có lẽ người đàn ông kia đã ra ngoài từ sớm.
Cũng đúng, vốn dĩ hôm nay là ngày đi làm mà.
Sau đó, Lục Nghiên Tịch lại nằm trên giường thêm một lúc nữa, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.
Lục Nghiên Tịch uể oải vươn tay, bịt tai mình lại để bày tỏ sự chống cự của mình.
Giờ này mà ai gọi điện đến thế, thật đúng là phá giấc ngủ ngon của người ta mà!
Tiếng chuông điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác như không sợ phiền.
Giống như chỉ cần Lục Nghiên Tịch cô không đồng ý thì chắc chắn sẽ không chịu dừng lại, khiến người ta thấy bất lực.
Đúng lúc này, Lục Nghiên Tịch không cách nào khác phải đứng dậy, ấn xuống nút nhận cuộc gọi.
“Alo, sao vậy?”
Giọng hơi mơ màng của Lục Nghiên Tịch truyền vào điện thoại, Tư Bác Văn không khỏi cười khẽ.
“Heo lười, còn chưa chịu dậy à!”
Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch biết là Tư Bác Văn gọi điện đến, suýt chút nữa thì tức chết.
“Sáng sớm anh gọi điện đến làm gì, có cho người khác ngủ không hả?”
“Có chuyện gì, mau nói đi.
”
Trong khoảng thời gian này, Lục Nghiên Tịch càng ngày càng thích ngủ, thích ngủ hơn trước nhiều lắm.
Nghĩ đến thể chất phụ nữ có thai hiện tại của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn cũng không nói gì thêm mà nói thẳng.
“Lát nữa nhớ dậy ăn cơm, chiều anh về đón em.
”
Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch như mất trí nhớ tạm thời.
“Đón em làm gì? Đi đâu?”
Bộ dạng này của cô, hiển nhiên là cô đã quên sạch sẽ chuyện đêm qua.
Tư Bác Văn cắn răng: “Tiệc rượu!”
Người phụ nữ này đúng là khiến người ta tức chết mà.
Nếu bây giờ anh mà ở bên cạnh Lục Nghiên Tịch, kiểu gì anh cũng sẽ vươn tay cù cô mấy cái.
Nghe thấy Tư Bác Văn nhắc nhở, lúc này Lục Nghiên Tịch mới gật đầu như đã nhớ ra gì đó.
“Được rồi, em biết rồi.
”
Dứt lời, cô cúp máy luôn.
Vốn dĩ Tư Bác Văn còn định dặn dò thêm câu nhưng hiện tại xem ra đã không còn cần thiết nữa rồi.
Cúp điện thoại xong, Lục Nghiên Tịch lại ngả đầu xuống ngủ.
Chờ đến khi cô tỉnh lại thì đã là chuyện của hai giờ trưa.
Bỗng có người gõ vang cửa phòng.
Cốc cốc cốc —
Lục Nghiên Tịch dụi mắt: “Ai thế?”
“Mợ chủ, ăn cơm thôi.
”
Từ sau khi Lục Nghiên Tịch mang thai, toàn bộ người giúp việc trong nhà đều đổi xưng hô.
Vốn dĩ Lục Nghiên Tịch còn phản đối, cảm thấy xưng hô này không được ổn lắm.
Tuy nhiên, Tư Bác Văn lại tỏ vẻ cực kỳ hài lòng.
Lục Nghiên Tịch đã là vợ của anh, gọi thế có gì không đúng?
Anh còn tăng lương của toàn bộ người giúp việc, chuyện này khiến Lục Nghiên Tịch thấy hơi bất lực.
Cô đứng dậy, nói vọng ra cửa: “Ừ, tôi biết rồi.
”
Sau đó, cô lại gục đầu xuống ngủ.
Nếu nói đói thì thật ra cũng không đói lắm, tối qua ở nhà họ Tư cô ăn no căng, no không chịu nổi.
“Mợ chủ, nếu cô không ra là tôi sẽ mang đồ ăn vào cho cô đấy.
”
Giọng của quản gia lại vang lên lần nữa.
Hiện tại Lục Nghiên Tịch là nhân vật quan trọng, tuyệt đối không được phép không ăn cơm, nếu để Tư Bác Văn biết thì chắc chắn người chịu tội sẽ là bọn họ.
Sau khi nghe thấy quản gia nói vậy, lúc này Lục Nghiên Tịch mới miễn cưỡng, không cam tâm bò dậy khỏi giường.
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi!”
Chẳng phải chỉ là bảo cô ăn cơm thôi à? Ăn là được chứ gì.
Bây giờ cô sống ở nhà họ Tư cứ giống như biến thành heo vậy.
Chính bản thân Lục Nghiên Tịch cũng nhận ra điều này.
Nhìn Lục Nghiên Tịch ngoan ngoãn ăn cơm, lúc này quản gia mới gật đầu.
Ông ta tiếp tục nói: “Mợ chủ, sau khi ăn cơm xong phải thay quần áo ngay, nếu không lát nữa sẽ không kịp giờ của cậu chủ đâu.
”
Lục Nghiên Tịch nhìn đồng hồ, sau đó gật đầu.
“Được!”
Sau khi Lục Nghiên Tịch nhanh chóng giải quyết xong bát cơm trước mặt mình, cô đứng dậy, bắt đầu đi lên trên tầng.
Vừa nhìn tủ quần áo, trong đầu không ngừng phân vân.
“Tối nay nên mặc bộ nào mới được đây.
”
Nhìn ngăn tủ đầy những bộ lễ phục còn chưa mở ra, Lục Nghiên Tịch chợt thấy đau đầu, hơi phân vân không biết nên chọn cái nào.
Do dự mãi, cuối cùng Lục Nghiên Tịch không muốn chọn nữa mà gọi nhà tạo mẫu đến.
“Mọi người tự xem tự chọn đi, chuẩn bị xong thì gọi tôi là được.
”
Nói xong, Lục Nghiên Tịch nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Để mặc nhà tạo mẫu muốn làm gì cô thì làm, bản thân cô lại không hề lo lắng.
Thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, các nhà tạo mẫu cũng bất lực.
…
Kết thúc một đợt bận rộn.
“Mợ chủ, bây giờ có thể mở mắt rồi.
”
Nghe thấy giọng của nhà tạo mẫu, Lục Nghiên Tịch mở to mắt, kinh ngạc nhìn bản thân trong gương.
Cô vốn không trang điểm, nay lại được phủ lên một lớp trang điểm nhẹ, khí chất toàn thân nhìn không giống lúc nãy lắm.
Bởi vì Lục Nghiên Tịch mang thai, cho nên lần này bộ lễ phục được chọn cũng không bó sát mà có cảm giác như chữ A.
Nhưng bởi vì vậy nên cảm giác cô có vẻ tinh nghịch.
“Mợ chủ, cô thấy thế nào, đã hài lòng chưa ạ? Nếu có chỗ nào không được, tôi có thể sửa lại cho cô luôn.
”
Nghe đến đó.
Lục Nghiên Tịch vội vàng lắc đầu.
“Không sao, thế này cũng được.
”
Cô không có nhiều thời gian để sửa lại, trang điểm một lần thôi đã đủ khiến cô thấy mệt rồi.
Đúng lúc này, Tư Bác Văn cũng xuất hiện dưới tầng.
“Mợ chủ, cậu chủ đã về rồi.
”
Người giúp việc đứng ở cửa, nói một câu với Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.
”
“Đi thôi.
”
Dù sao cô cũng đã chuẩn bị xong.
Nói rồi, Lục Nghiên Tịch đứng dậy, xoay người chuẩn bị đi xuống tầng.
Bên này, trong phòng khách.
Tư Bác Văn ngồi trên sô pha, vốn dĩ anh còn tưởng phải đợi Lục Nghiên Tịch rất lâu, nhưng không ngờ vừa nhấc mắt đã thấy bóng dáng người phụ nữ bất ngờ đập vào mi mắt.
Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch ngày hôm nay, ánh mắt Tư Bác Văn vô thức hiện lên chút kinh ngạc.
Tất nhiên Lục Nghiên Tịch cũng chú ý đến.
.