Bạn đang đọc Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây – Chương 17
Song, họ cũng cảm thấy thật may mắn vì chưa từng công khai xúc phạm vị nhóm trưởng “Tu hú chiếm tổ chim khách kia”.
“Ọe…”
Lý Tang Du bám vào bồn rửa tay không ngừng nôn thốc nôn tháo, suýt nữa thì nôn hết dịch chua trong dạ dày hết ra, mãi đến khi dạ dày không còn sót thứ gì mới thôi.
Sau khi xúc miệng và lau những giọt nước đọng bên khóe môi xong, lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn mình trong gương, tiều tụy đến mức xanh xao, bộ dạng mặt ủ mày chau, không có một chút năng lượng, cũng không một chút huyết sắc.
Cô sờ thử lên chán: “Mình bị bệnh rồi sao? Sao sắc mặt khó coi thế này.
”
Thời gian vừa qua phải chịu áp lực từ công việc cộng thêm trận tra tấn tối hôm qua, dẫn đến giấc ngủ không được đảm bảo khiến cô cảm thấy toàn thân như không còn sức lực, lại vừa nôn một trận, bây giờ cả đứng cũng không có sức đứng, hai chân trở nên mềm oặt.
Cô vịn bồn rửa tay rồi mới chậm chạp mở cửa nhà vệ sinh, thì bỗng dưng nhìn thấy một người đàn ông đứng ngay ngoài cửa, làm cô giật bắn mình.
Lục Huyền Lâm?
Anh đứng ở đây làm gì?
Ở công ty, trước nay anh ta chưa từng chào hỏi cô trước mặt mọi người, cô cũng đâu nhất thiết phải tốn công tốn sức tự mình đa tình.
Cô giống như mất hết sức lực, gắng gượng vịn tường lê lết đôi chân nặng như kìm từng bước đi ra ngoài.
“Đứng lại!” Lục Huyền Lâm khẽ quát, cô đây là đang ngó lơ sự tồn tại của anh sao?
Lý Tang Du dừng bước, hai mắt nhắm lại cố gắng ngăn cơn choáng váng đang ập đến, cô không dám quay đầu bởi cô sợ như vậy sẽ không trụ được mà ngất mất.
Lục Huyền Lâm bước nhanh đến trước mặt cô, thấy cô nhắm chặt mắt không thèm nhìn mình thì không khỏi bực tức, sau đó vươn tay nắm chặt cằm cô: “Mở mắt ra.
”
Lý Tang Du từ từ mở mắt, tầm mắt không có tiêu cự di chuyển sang khuôn mặt hơi mơ hồ trước mắt: “Anh muốn làm gì?”
Giọng của cô rất nhẹ, rất thanh giống như có thể tan biến bất cứ lúc nào vậy.
Lục Huyền Lâm thầm giật mình trong lòng, lúc này anh mới phát hiện có gì đó không đúng: “Cô sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Làn da của cô luôn rất mềm mại nhưng chưa bao giờ lạnh buốt như hôm nay.
“Không cần anh lo.
” Lý Tang Du quay đầu muốn thoát khỏi sự khống chế của anh nhưng lại không thành.
Lý Tang Du chợt nghĩ đến điều gì, rồi cười châm chọc: “Anh nghĩ là tôi đang có bầu?”
Biểu cảm trên khuôn mặt Lục Huyền Lâm như nói rằng: Đúng vậy!
“Anh có chút kiến thức thông thường nào không vậy? Ít nhất phải sau sáu tuần thì mới xuất hiện phản ứng thai nghén.
” Không muốn tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa, Lý Tang Du cố hết sức gạt tay anh ra khỏi cằm mình.
Hôm nay đã đến trễ rồi nên không thể câu giờ thêm nữa, phải mau chóng trở về bộ phận tài liệu mới được.
Nhưng vừa mới nhấc chân, một cơn choáng váng nhanh chóng ập đến khiến đầu óc cô quay cuồng, trước mắt tối sầm, sau đó không còn ý thức được gì nữa.
Trước khi mất đi tri giác, cô mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên cô dồn dập.
Là Lục Huyền Lâm gọi cô sao?