Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 14


Bạn đang đọc Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây – Chương 14


“A…” Môi bị cắn đau khiến Lý Tang Du há miệng, không kiềm chế được kêu lên một tiếng.

Nghe thấy tiếng kêu, anh cong môi nở nụ cười thoả mãn.

Lý Tang Du , cuối cùng cô vẫn thua rồi!
Đêm nay, Lý Tang Du ngủ rất say, đến khi mặt trời mọc lên cao mới thức dậy.

Cũng giống như lần đầu tiên, cô vội vàng thức dậy rửa mặt, sau đó đi xuống lầu.

Mấy ngày Lục Huyền Lâm đi công tác là khoảng thời gian thoải mái nhất của cô, anh vừa về, tất cả mọi việc của cô đều sẽ trở về như trước đây, bữa sáng vẫn phải ăn nhiều hơn.

Lý Tang Du vội vàng ăn xong bữa sáng, khó chịu nấc một cái, mấy ngày nay làm việc áp lực, cô vốn đã ăn ít lại càng ăn ít hơn, hôm nay ăn nhiều như vậy, dạ dày của cô rất khó chịu, chân mày vẫn luôn nhíu lại.

Lục Huyền Lâm nhìn ra cô khó chịu, hờ hững nói một câu: “Khó chịu thì không cần đi làm.


“Tôi không đi làm anh nuôi tôi à?” Lý Tang Du cầm túi lên muốn đi ra ngoài.


Hôm nay chắc chắn sẽ đến trễ, bây giờ cũng gần tám giờ rồi, đều do anh hại.

“Bốp!” Lục Huyền Lâm vỗ một cái lên bàn cẩm thạch: “Lý Tang Du , bây giờ cô ăn, dùng, mặc, cái nào không phải tôi cho cô?”
Lý Tang Du nhìn Lục Huyền Lâm mặt mày xanh mét, nâng tay mình lên: “Cái đồng hồ này là ba tôi mua cho tôi trước khi tôi kết hôn.

” Sau đó lại chỉ quần áo trên người: “Bộ đồ này, túi xách này, giày này đều là tôi mua bằng tiền lương của mình.


Cuối cùng, Lý Tang Du lại chỉ bát đĩa trên bàn ăn: “Đây là lần thứ hai tôi ăn cơm ở chỗ này, bình thường đều là ăn trong công ty, thỉnh thoảng buổi tối đói, tôi sẽ nấu mì trong bếp bưng về phòng mình ăn.

Nếu anh muốn thu tiền mì và tiền điện nước thì có thể tính ra, tôi sẽ trả hết cho anh.


Lời nói của Lý Tang Du khiến Lục Huyền Lâm hoàn toàn sững người, từ sau khi cưới cô, anh thật sự chưa từng quan tâm đến cô, càng không nói đến việc giúp đỡ chi tiêu cho cô.

Cô chính là một người tàng hình trước mặt anh.


“Tổng giám đốc Lục, tôi còn phải kiếm tiền nuôi mình, thứ cho tôi không tiếp được!” Lý Tang Du cũng không thèm liếc anh một cái, đi thẳng ra khỏi phòng khách, không quay đầu lạ nói một câu: “Cảm ơn tổng giám đốc cho tôi cơ hội thăng chức, ít nhất tôi có thể mua được quần áo tốt hơn một chút.


Sáng nào cũng muốn cãi nhau một trận à?
Anh không mệt thì cô cũng mệt.

Lục Huyền Lâm nhìn bóng lưng chậm rãi rời đi của cô, lúc cô duỗi hai tay ra, anh mới phát hiện từ khi kết hôn đến giờ, anh còn chưa từng đưa cho cô một cái nhẫn cưới.

Ai mà ngờ con cưng của trời kiêu ngạo trước đây, sau khi cưới còn không bằng được một người phụ nữ bình thường, nhưng cô vẫn luôn chịu đựng.

Lý Tang Du , cô cứ không muốn cúi đầu như thế ư?
Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, các giúp việc không ai dám lên tiếng.

“Những gì cô ấy nói là thật sao?” Một lúc lâu sau đó, Lục Huyền Lâm chậm rãi lên tiếng hỏi các giúp việc.

Một giúp việc trong đó vội vàng gật đầu: “Đúng thế, từ sau khi mợ chủ gả đến đây vẫn luôn sống như thế.


“Ai bảo các người đối xử với cô ấy như vậy?”
“Cậu chủ, hôm ngày cưới cậu đã nói với chúng tôi đừng xem người phụ nữ Lý Tang Du này như con người, không cho phép cô ấy lên bàn ăn cơm, không cho phép cô ấy xuất hiện trước mặt cậu…”
Lục Huyền Lâm ngạc nhiên nghe giúp việc nói xong, lúc này mới dần nhớ ra hai năm trước mình thật sự từng nói thế, sau đó anh phất tay bảo người giúp việc lui xuống, ngồi một mình trên bàn ăn, ánh mắt không có tiêu cự.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.