Đọc truyện Ba Lần Gặp Gỡ – Chương 42: CHUYỆN CỐ NHÂN
Qua năm mới, Chu Diệc Mạch quay trở lại bệnh viện. Số lượng bệnh nhân mãi mãi chỉ tăng lên, chứ chẳng bao giờ giảm xuống.
Chu Diệc Mạch tất bật cả ngày mới giải quyết xong mấy ca bệnh khó giải quyết trong tay. Đi ra từ phòng mổ, anh về phòng làm việc, tựa lưng vào ghế tranh thủ ngủ vài phút.
Hai tay anh đan vào nhau, lông mày hơi nhíu lại như đang bất an về điều gì.
Thẩm Trạch tựa vào cửa, nhíu mày hỏi: “Bác sĩ Chu, đang nghĩ gì thế?”
Chu Diệc Mạch mở hé mắt, liếc anh ta một cái rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẩm Trạch tiến đến gần, trêu anh: “Sao thế, gặp khủng hoảng hôn nhân à?”
Chu Diệc Mạch trừng mắt với anh ta.
Thẩm Trạch hắng giọng hỏi: “Được rồi, không đùa nữa, cậu sao vậy?”
“Đang suy nghĩ.”
“Ai chẳng biết cậu đang suy nghĩ.”
Chu Diệc Mạch thuận miệng nói: “À, đúng rồi, chị tôi đang có ý định xem mắt.”
Thẩm Trạch sững sờ: “Lúc nào?”
“Chắc cũng sắp rồi.”
Thẩm Trạch vội vàng tạm biệt: “Tớ có việc, đi trước đây.” Nói xong, anh ta sượt qua như một cơn gió, tới bất ngờ, đi cũng đột ngột.
Chu Diệc Mạch bất đắc dĩ cười cười, có điều thấy Thẩm Trạch như vậy, anh đột nhiên nhớ tới hôm anh trộm hộ khẩu để đi kết hôn với Chu Noãn. Sau đó, anh quay về nhà trả lại hộ khẩu thì gặp ba anh. Anh và ông đứng ở thư phòng nói chuyện với nhau, đó là cuộc nói chuyện bình tĩnh hiếm hoi của hai cha con.
Thế nhưng, trước khi anh rời đi, ông đã gọi anh lại nói: “Nếu như con muốn biết nhiều hơn chuyện của Chu Noãn, ba có thể nói cho con biết.”
Đó là câu cuối cùng ba anh đã nói trong thư phòng ngày hôm ấy.
Khi đó Chu Diệc Mạch cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ Chu Gia Danh thuận miệng nói ra. Bây giờ nhớ lại chuyện này, lại nhớ đến phản ứng kì lạ của mẹ khi thấy Chu Noãn, anh thấy có gì là lạ.
Chu Diệc Mạch lấy điện thoại ra gọi điện cho chú Trần, nhờ ông: “Chú Trần, cháu muốn nhờ chú giúp cháu tra một ít chuyện.”
Sau khi tan việc, Chu Diệc Mạch đi tới phòng trà mà chú Trần đã hẹn.
Ở trong, Chu Gia Danh đang chờ anh.
Buổi trưa anh nhờ chú Trần tìm hiểu, nhưng từ lâu trước kia, Chu Gia Danh cũng đã điều tra và bắt chú Trần không được nói gì về những gì ông đã tìm hiểu. Vậy nên nếu muốn biết điều gì thì chỉ có đi tìm Chu Gia Danh.
Chu Diệc Mạch đẩy cửa phòng trà, nhìn thấy Chu Gia Danh đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ đỏ, ở phía trên có một chén trà làm bằng sứ men xanh vẫn còn tỏa ra khí nóng.
Chu Diệc Mạch gọi: “Ba.”
Chu Gia Danh gật đầu, sau đó Chu Diệc Mạch ngồi xuống phía đối diện ông.
“Ba đã nghe A Tuyền nói rồi.” Ông cầm cốc trà lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đung đưa, hỏi Chu Diệc Mạch: “Con muốn biết điều gì.”
Chu Diệc Mạch trả lời: “Toàn bộ.”
Chu Gia Danh đặt nhẹ cốc trà xuống bàn, lấy một tập văn kiện ra từ trong cặp táp đưa cho Chu Diệc Mạch rồi dặn: “Tất cả những gì con muốn biết đều ở trong này.”
Chu Diệc Mạch cầm lấy.
Chu Gia Danh lại nói một câu rất cổ quái: “Diệc Mạch, ta chỉ muốn con hiểu rằng mọi người đều có nỗi khổ tâm trong lòng.”
Đầu ngón tay Chu Diệc Mạch hơi ngừng lại, chỉ trong nháy mắt, anh lại tiếp tục mở tập tài liệu ra.
Chu Diệc Mạch ngồi đọc lần lượt từng tờ giấy A4.
Chu Gia Danh đứng dậy, sửa sang lại bộ vest để rời đi.
Trước khi ra khỏi phòng, Chu Gia Danh quay đầu lại chăm chú nhìn Chu Diệc Mạch.
Chu Diệc Mạch ngồi đọc từng chữ một.
Bên trong tập tài liệu là tất cả thông tin về Chu Noãn, kể cả việc bố mẹ đẻ của cô là ai.
Đọc từ tờ thứ nhất đến tờ cuối cùng, con người màu hổ phách của Chu Diệc Mạch nheo lại.
Cuối cùng anh cũng đã hiểu về hàm nghĩa trong câu nói cuối cùng của ba trước khi đi. Mọi người đều có nỗi khổ riêng, vì vậy nên khiến gia đình nhà người khác âm dương cách biệt, vĩnh viễn không được gặp nhau. Đôi mắt Chu Diệc Mạch tràn ngập sự trào phúng.
Chu Diệc Mạch lấy điện thoại từ trong túi quần ra, dằn cơn giận xuống, bấm một dãy số.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh mệt mỏi của Trương Tuần: “Alo?”
Chu Diệc Mạch nói: “Tôi muốn gặp cậu ngay bây giờ.”
Trương Tuần lạnh nhạt đáp: “Không có thời gian.”
Chu Diệc Mạch không nói gì nhiều, chỉ nhắc đến hai cái tên: “Chu Hoa Văn, Khâu Mộng Anh.”
Ở bên kia, Trương Tuần nghe thấy hai cái tên này liền im lặng, sau đó hỏi: “Gặp nhau ở đâu?”
“Quán bar CKL.”
Trương Tuần mang tâm trạng nặng nề đi đến phòng bao Chu Diệc Mạch đặt trước. Anh ta không biết Chu Diệc Mạch đã biết bao nhiêu về hai cái tên này.
Chu Diệc Mạch đang ngồi nghịch điện thoại di động, mãi đến khi Trương Tuần đến, anh mới mệt mỏi mở mắt ra, ném điện thoại lên bàn.
Trương Tuần ngồi xuống sô pha, nghiêng mặt nhìn Chu Diệc Mạch, nói: “Chu Hoa Anh, Khâu Mộng Anh.”
Ánh mắt Chu Diệc Mạch trống rỗng, anh hỏi: “A Tuần, cậu biết những gì?”
Trương Tuần nhếch môi đáp: “Chuyện gì nên biết thì đều biết rồi.”
Chu Diệc Mạch đứng lên đến cạnh anh ta, xách cổ áo Trương Tuần lên. Anh ta đã biết còn không nói với anh.
Trương Tuần vỗ tay Chu Diệc Mạch, ra hiệu cho anh buông tay ra.
Chu Diệc Mạch càng dùng lực hơn, nhưng cuối cùng vẫn buông ra. Trên cổ áo Trương Tuần có thêm vài nếp nhăn.
Chu Diệc Mạch đi ra chỗ khác, dựa vào cửa, hỏi anh ta: “Cậu biết từ khi nào?”
Trương Tuần cười khổ đáp: “Ngay từ lúc bắt đầu giúp đỡ Chu Noãn tôi đã biết rồi.” Anh ta mở chai rượu trên bàn ra, rót bừa một chén rồi một hơi cạn sạch.
25 năm trước, cha của Chu Diệc Mạch – Chu Gia Danh là một con hắc mã trên thương trường, bên người ông có ba người cộng sự đắc lực, cũng chính là những bạn thân nhất của ông, có cha của Trương Tuần, cha của Hứa Doanh, còn có người cuối cùng là cha ruột của Chu Noãn – Chu Hoa Văn.
Việc làm ăn thuận lợi, mọi người không để ý đã bị đối thủ giáng một đòn, mãi đến sau này mới phát hiện ra thì ra tài chính của công ty đã bị người khác động tay động chân, nhưng khi đó không thể xoay chuyển tình thế được nữa.
Cha của Hứa Doanh vì tự bảo vệ mình đã rút vốn khỏi một kế hoạch Chu Hoa Văn phụ trách, dẫn đến thiếu hụt vốn.
Nhưng chỉ cần lúc đó Chu Gia Danh không rút tiền, kế hoạch này vẫn còn có thể tiếp tục.
Lúc mới đầu, Chu Gia Danh không có ý định rút tiền, dù chính mình có lỗ vốn cũng phải giúp Chu Hoa Văn vượt qua cửa ải khó khăn này. Thế nhưng Chu Gia Danh cũng phải tu bổ rất nhiều lỗ hổng về mặt tài chính, các chỗ khác cũng xảy ra vấn đề, đến nỗi không lo được thân mình, lực bất tòng tâm, cuối cùng đành phải rút tiền.
Chu Hoa Văn lâm vào cảnh phá sản. Trong lúc ông cùng vợ là Khâu Mộng Anh đi vay tiền của ngân hàng thì bất ngờ gặp phải tai nạn xe, hai người cùng ra đi.
Thế nhưng báo chí, truyền thông phóng đại lên, vung bút viết một cặp vợ chồng thành đạt bỗng tự sát do không thể gánh vác món nợ của công ty. Họ đẩy mọi sai lầm lên Chu Hoa Văn bấy giờ đã qua đời.
Chu Diệc Mạch nói lại những lời này cho Trương Tuần nghe, sau đó anh gằn giọng hỏi: “A Tuần? Là như thế phải không?”
Trương Tuần chỉ lẳng lặng nghe.
Chu Diệc Mạch giễu cợt nói: “A Tuần, chẳng lẽ không phải cha của cậu và cha của Hứa Doanh liên hợp với đối thủ để vét sạch kế hoạch đó sao?”
Trương Tuần không còn lời nào để nói, bởi đó chính là sự thật.
Trương Tuần nhớ hôm đó anh ta tan học về nhà thì nghe được tiếng cãi vã của cha Hứa Doanh và cha mình. Cha của Hứa Doanh đã dùng sự việc mấy chục năm trước này để uy hiếp cha mình.
Cũng chính vào lúc đó, anh nghe được cái tên Chu Noãn lần đầu tiên.
Sau này anh dùng hết khả năng để giúp đỡ Chu Noãn, bởi anh cảm thấy mình mắc nợ cô.
Cha anh là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của cha mẹ Chu Noãn, mà cha của Hứa Doanh và cha của Chu Diệc Mạch lại chính là đồng lõa… Mỉa mai thay, họ đã từng là anh em chí cốt.
Trương Tuần rót một ly rượu đưa cho Chu Diệc Mạch, anh nhận lấy nhưng không uống mà chỉ lắc ly rượu trong tay.
Chu Diệc Mạch đặt chén rượu lên bàn trà bằng pha lê rồi nói: “A Tuần, tôi đi trước đây.”
Hôm nay anh đến đây chỉ để xác thực lại những thông tin được ghi trong tài liệu kia, hóa ra tất cả đều là sự thật.
“Ừ…”
Trương Tuần nắm thật chặt cốc rượu khiến cho khớp tay cũng trắng bệch cả lại. Chu Diệc Mạch đi thẳng ra khỏi phòng bao, không hề quay đầu lại. Sau khi anh rời đi, Trương Tuần ném thẳng cốc rượu vào tường, chiếc cốc vỡ nát.
Việc đầu tiên Chu Diệc Mạch làm khi quay về nhà chính là tìm xem Chu Noãn đang ở đâu. Không ai biết anh đã đua xe về, đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, vội vàng cởi giày chạy lên lầu.
Anh mở cửa phòng ngủ, bên trong vẫn còn ánh đèn ngủ cô bật lên chờ anh về. Chu Noãn bấy giờ đã ngủ say, gương mặt nhìn nghiêng rất đỗi dịu dàng.
Chu Diệc Mạch đến bên cạnh cô, nửa quỳ nửa ngồi nhìn cô thật kĩ.
Anh cởi áo khoác ra, trèo lên giường, ôm cô vào lòng. Vì phải thay đổi tư thế, Chu Noãn có chút khó chịu, cô tỉnh giấc, mơ màng hỏi anh: “Anh đã về rồi à… Hôm nay anh về muộn quá…”
Chu Diệc Mạch dịu dàng vuốt tóc cô, nhẹ nhàng đáp: “Ừ… Sau này anh sẽ cố gắng về nhà sớm hơn.”
Chu Noãn không nhìn thấy vẻ bi thương và sợ hãi lần đầu xuất hiện trên gương mặt anh.
Những vỗ về an ủi cũng chưa bao giờ dịu dàng, ân cần đến vậy.
Chu Noãn chỉ cảm thấy rất thoải mái, cô rúc vào lòng anh tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi ăn bữa sáng xong, thấy Chu Diệc Mạch vẫn chưa đi làm, Chu Noãn thấy lạ bèn hỏi: “Sao anh chưa đi làm?”
Chu Diệc Mạch không nói gì, chỉ tiếp tục xem điện thoại.
Chu Noãn sửa sang lại đồ đạc rồi nói với anh: “Anh không đi thì em đi trước đây, hôm nay em có buổi họp sớm.”
Lúc này Chu Diệc Mạch mới đứng lên, đi tới chỗ Chu Noãn, nhẹ nhàng nói:”Hôm nay anh đi cùng em.”
Chu Noãn thắc mắc: “Một người đi xe buýt, một người lái xe, sao có thể đi cùng nhau được?”
Chu Diệc Mạch đưa điện thoại cho Chu Noãn, bảo cô tự nhìn.
Chu Noãn vẫn không hiểu tại sao bèn cầm lấy điện thoại, mở xem một cái tin nhắn được gửi đến vào sáng nay, cô giật giật khóe miệng: “Chu tiên sinh, anh đang muốn làm phản à?”
Sau đó, cô nhét điện thoại vào túi áo Chu Diệc Mạch, tò mò nhìn anh, làm tư thế như đang phỏng vấn hỏi: “Xin hỏi tại sao anh lại lái xe quá tốc độ, hơn nữa còn vượt đèn đỏ, thậm chí còn vượt mười mấy cái?”
Chu Diệc Mạch hắng giọng, ôm vai Chu Noãn, kéo cô ra ngoài.
Khi ra đến ngoài cửa, anh ghé vào tai cô khẽ nói: “Vì muốn đường đường chính chính cùng em đi làm.”
Chu Noãn cạn lời.
Chu Diệc Mạch theo Chu Noãn lên xe buýt, hai người chọn một băng ghế cạnh nhau ngồi xuống. Chu Noãn thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh, cô vẫn đang nghĩ đến việc anh vượt đèn đỏ.
Sao Chu Diệc Mạch lại không nhìn ra chút suy nghĩ đó của cô, anh bèn giải thích: “Hôm qua anh muốn về nhanh để gặp em.”
Những lời này là sự thật.
Anh lo lắng rằng khi quay về nhà thì cô đã không còn ở đấy nữa.
Sau khi nghe xong những lời này, Chu Noãn cười khẽ, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Lúc đi vào văn phòng, Vương Lỵ thấy tâm trạng của Chu Noãn rất tốt bèn quan tâm hỏi: “Hôm nay có chuyện vui gì sao?”
Chu Noãn bất đắc dĩ nói: “Không có gì.”
Vương Lỵ phản bác: “Sao lại không có, em nhìn em đi, cười như hoa ấy.”
Nghe được những lời này, Chu Noãn lại cúi đầu nở nụ cười.
Vương Ly trêu cô: “Đó, em lại tiếp tục cười kìa.”
Chu Noãn đưa tay bẹo mặt Vương Lỵ, cảm thán: “Chị đó…”
Đột nhiên, Chu Noãn buông tay, tay phải đỡ bàn, từ từ ngồi xuống, tay trái xoa xoa huyệt thái dương.
Vương Lỵ nhanh chóng rót cho cô một cốc nước ấm, quan tâm hỏi: “Lại chóng mặt rồi, bệnh thiếu máu của em lúc nào thì mới tốt lên được, sao dạo này lại lại trở nặng thế.”
Chu Noãn an ủi cô: “Không sao đâu, em quen rồi.”