Đọc truyện Ba Lần Gặp Gỡ – Chương 25: ĐI CẮM TRẠI [2]
Dưới chân núi, Chu Diệc Mạch đứng thẳng tắp, đôi mắt màu hổ phách nhìn quanh tìm kiếm một thảm cỏ trống để dựng lều.
Sau khi chiếm được vị trí tốt, anh lấy điện thoại đi động từ trong túi quần ra, tiếp cuộc gọi đến: “Alo, huấn luyện Vương à, đúng, chúng tôi đến đây rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Diệc Mạch đứng tại chỗ đợi một lát thì có một người đàn ông trung niên da ngăm đen đi tới.
“Bác sĩ Chu.” Ông ta lịch sự chào hỏi.
“Ông Vương, làm phiền ông rồi, tôi không am hiểu cái này lắm.” Chu Diệc Mạch lễ phép nói.
“Bác sĩ Chu, cậu không cần khách sáo với tôi.” Huấn luyện Vương vẻ mặt chất phác, đã mở trang bị ra chuẩn bị bắt tay vào làm.
Sau khi xin nghỉ và bàn giao công việc, Chu Noãn đưa Tuế Tuế vào với Chu Diệc Mạch. Thấy cô đi tới, anh nhẹ nhàng nói: “Noãn Noãn, em nghỉ ngơi một chút đi.”
Chu Noãn dịu dàng đáp: “Không cần em hỗ trợ à?”
“Em có chắc em giúp sẽ không thêm việc cho tụi anh không?” Chu Diệc Mạch đùa.
Chu Noãn bĩu môi: ại coi thường cô.
Huấn luyện Vương nhìn Chu Diệc Mạch và Chu Noãn, thành thật hỏi: “Bác sĩ Chu, vợ cậu à?”
Chu Diệc Mạch gật đầu.
“Hai người thật xứng đôi.”
Huẫn luyện Vương giơ ngón tay cái lên, vẻ dịu dàng trên gương mặt Chu Noãn khiến người khác thấy rất thoải mái.
Mặt Chu Noãn đỏ lên.
Tuế Tuế kéo áo Chu Noãn, cô cúi xuống hỏi: Sao vậy con?
Tuế Tuế: Mẹ, mẹ thơm bố đi.
Chu Noãn giật mình hỏi: Vì sao vậy?
Tuế Tuế: Cô giáo nói thơm một cái thể hiện tình yêu mà O(∩_∩)O
Chu Noãn dở khóc dở cười, cô có phần do dự, giữa thanh thiên bạch nhật…
Chu Diệc Mạch đứng bên nhìn hai mẹ con dùng thủ ngữ nói chuyện, khóe môi nở nụ cười: Giáo viên mầm non thật biết dạy.
Một lúc lâu sau Chu Noãn vẫn đứng yên, Chu Diệc Mạch lại đứng dậy. Trên tay còn đôi bao tay trắng khi làm việc, anh bèn dùng cánh tay ôm lấy cổ Chu Noãn, nhẹ nhàng đặt một chiếc hôn lên má cô trong lúc cô còn đang ngây ngẩn.
Anh nháy mắt với Tuế Tuế: Như vậy được chưa?
Tuế Tuế ngẩng đầu nhìn hành động của bọn họ, cô bé gật đầu: Bố giỏi quá!
Huấn luyện Vương ở bên cạnh cũng cười.
Chu Diệc Mạch cũng khom lưng hôn một cái lên gương mặt con gái: Được rồi, dẫn mẹ đi chơi nào.
Tuế Tuế cầm tay kéo Chu Noãn đi.
Khóe miệng Chu Noãn giật giật, hai cha con này hẳn là đã nói trước với nhau rồi…
Huấn luyện Vương nhìn bóng lưng Tuế Tuế, có chút lúng túng hỏi: “Bác sĩ Chu, con gái anh…”
“Bé là trẻ câm điếc.” Giọng Chu Diệc Mạch vẫn bình thản.
Huẫn luyện Vương cũng không tiếp tục hỏi mà chỉ chăm chú dựng lều. Trong lòng thở dài, bác sĩ Chu tốt như vậy, con gái lại là người câm điếc.
Trong văn phòng nhà trẻ, Trương Tuần hắng giọng đứng lên, thong thả đi tới bên Vương Lỵ, nghiêm túc hỏi: “Cô Vương, cô giáo Chu đi đâu vậy?”
Vương Lỵ chép miệng, xem ra Trương Tuần đã nghe thấy cuộc điện thoại của cô rồi.
Cô nghĩ thầm, sao Trương Tuần còn chưa từ bỏ ý định chứ, Noãn Noãn nhà cô đã kết hôn rồi mà.
“Thầy Trương, Noãn Noãn cô ấy…. đã kết hôn…”
Vương Lỵ định nói rõ với anh, Noãn Noãn nhà cô có là quốc sắc thiên hương thì cũng đã thành vợ người khác. Thầy Trương cũng không thể chiếm vợ người khác chứ?
“Tôi chỉ muốn tham khảo để lần sau dẫn bạn gái đi thôi.”
Trương Tuần nói rất nghiêm túc, vẻ mặt anh ta như muốn nói cô giáo Vương cô hiểu lầm tôi rồi.
Vương Lỵ chớp mắt, xem ra cô nghĩ nhiều rồi. Sau khi hiểu ra, cô lại sinh lòng khâm phục, thầy Trương mới đó đã tìm được mùa xuân thứ hai rồi à?
“À à, vậy thì tốt. Noãn Noãn đi cắm trại ở chân núi Thanh Sơn rồi.” Vương Lỵ cười nói.
“Cảm ơn.” Trương Tuần lễ phép, đi ra ngoài vẻ đăm chiêu.
Ra khỏi văn phòng, Trương Tuần lấy điện thoại ra bấm gọi: “Alo?”
Lúc này Hứa Doanh đang dự thính một buổi tọa đàm kinh tế, trên bục giảng không xa là một nhân vật tinh anh trong giới mái tóc đã hoa râm đang thao taho bất tuyệt về lý luận của mình. Thấy điện thoại trong túi rung lên, Hứa Doanh cúi đầu nhìn tên người gọi rồi lén lút từ cửa bên ra ngoài nhận điện thoại.
“A Tuần, có chuyện gì sao?” Cô hỏi.
“Đi cắm trại không?” Trương Tuần tay đút túi quần, tựa vào cây cột ở hành lang.
“Cắm… cái gì?” Hứa Doanh hoài nghi có phải cô nghe lầm không.
“Cắm trại.” Trương Tuần lặp lại.
Hứa Doanh kinh ngạc, buồn cười nói: “Cậu… tìm tớ sao?”
“Ừ.”
“Tìm tớ đi cắm trại? Không phải đi nghe hoà nhạc hay nhạc kịch chứ?” Hứa Doạn không ngờ Trương Tuần sẽ gọi cô đi cắm trại.
Trương Tuần là người có bệnh sạch sẽ, từ nhỏ đến lớn không bước chân vào những nơi không sạch
Hứa Doanh chưa từng nghĩ đến chuyện anh ta lăn lộn trên bùn đất.
“Ừ.” Trương Tuần dứt khoát đáp.
“Đi chứ.”
Hứa Doanh đồng ý, cô muốn xem xem có phải Trương Tuần đổi tính rồi không.
“Vậy lúc nào đi?” Hứa Doanh hỏi.
“Bây giờ.” Giọng anh ta trầm thấp điềm tĩnh.
Hứa Doanh cúp điện thoại, chào hỏi một vài tiền bối rồi chuồn ra.
Ra khỏi nơi đó, cô phát hiện xe Trương Tuần đã chờ ở cửa tòa nhà.
Anh ta đi con xe Ferrari anh tự nhận là rất khiêm tốn…
Hứa Doanh lên xe, kinh ngạc: “Nhanh vậy à, công việc ở trường thì sao?”
Trương Tuần khởi động xe, đáp gọn lỏn: “Địch động ta cũng động.”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Hả?” Hứa Doanh không hiểu gì.
Nhưng Trương Tuần không nói tiếp nữa.
Chiếc xe kiêu ngạo chạy trên đường, Hứa Doanh dở khóc dở cười. Tên Trương Tuần huênh hoang tự trong xương tủy, đi làm ở nhà trẻ đã khắc chế không ít.
Nhưng cô cũng không hiểu được con nhà giàu như anh sao lại phải mai danh ẩn tích đi chăm trẻ con ở một nhà trẻ được nhà mình đầu tư.
Cô không tin chỉ là vì phụ nữ.
“Cậu đi xe này đến nhà trẻ à?” Hứa Doanh vừa chế nhạo vừa hiếu kỳ hỏi.
“Sao vậy được.” Trương Tuần bâng quơ nói.
Ở nhà trẻ anh ta là một người khiêm tốn.
“Vậy cậu còn có thời gian về nhà đổi xe?” Hứa Doanh khâm phục.
Trương Tuần từ tốn giải thích: “Dù sao cũng phải về nhà chuẩn bị trang bị cắm trại chứ.”
Hứa Doanh bật cười, cô vẫn không thể tin được Trương Tuần thực sự muốn đi cắm trại.
Hứa Doanh nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, hướng đi này… Sao càng đi càng xa khu cắm trại vậy…
“A Tuần, chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Đón Thẩm Trạch.”
“A Trạch?”
Hứa Doanh giật mình, chuyện gì xảy ra vậy?
Trương Tuần và Hứa Doanh đến cửa bệnh viện đợi một lúc thì thấy Thẩm Trạch vội vàng chạy ra, anh ta đứng ngoài xe Trương Tuần nhìn vào, khoé miệng run run..
“Trương Tuần! Ngươi cho lão tử ngồi trên nóc xe à” Anh ra gào lên.
Chiếc Ferrari này của Trương Tuần chỉ có hai chỗ ngồi.
Hứa Doanh hạ cửa kính xe xuống, Thẩm Trạch nhìn Hứa Doanh rồi ậm ừ: “Tiểu Doanh à…”
“Cái gì?”
“Hay cậu ngồi trên đùi tôi nhé?”
Hứa Doanh: “Cậu cút đi!”
“Hai ta khi còn bé còn tắm chung đấy!”
“Tắm cái đầu cậu!”
Hứa Doanh tức giận kéo kính xe lên.
“Cậu không thể giả vờ làm một đứa trẻ lớn xác được à?” Giọng nói ai oán của Thẩm Trạch xuyên qua kính xe truyền vào trong.
“…” Vẻ mặt Hứa Doanh như không còn muốn sống nữa.
Trương Tuần hạ cửa sổ xe xuống, lạnh lùng buông một câu: “Tự lái xe đi.”
Nói xong, anh ta đạp chân ga, chiếc xe tiến ra xa vài chục mét.
Thẩm Trạch ở phía sau phỉ nhổ: “Trương Tuần! Cậu lừa gạt tôi! Đã bảo đưa tôi đi cắm trại rồi còn bắt tự lái xe!”
Nói thì nói vậy, Thẩm Trạch vẫn thành thực chạy đến hầm lái xe đi.
Xe Thẩm Trạch đi sau xe Trương Tuần, không phải vì Chu Hinh thì còn lâu anh ta mới phải đi cắm trại với Trương Tuần
Vừa nãy ở bệnh viện, nhận được điện thoại của Trương Tuần rủ đi cắm trại, Thẩm Trạch còn thấy anh ta chắc điên rồi, đang định cúp máy thì bên đầu dây phun ra hai chữ Chu Hinh, thế là anh lại đồng ý.
Thẩm Trạch hiện giờ đang rất khổ não, tối hôm qua xích mích Chu Hinh, anh ta cũng tự biết mình chuyện bé xé ra to rồi.
Bây giờ có muốn đi nhận lỗi lại không muốn mất mặt, vừa lúc Trương Tuần dọn sẵn một bậc thang xuống nước, anh ta phải nắm lấy cơ hội..
Đi được hơn nửa đường, một đồ vật bên đường thu hút sự chú ý của Trương Tuần, anh ta bèn lái xe chậm lại.
Sau đó, anh ta nhìn qua kính chiếu hậu thấy Thẩm Trạch đã dừng xe ven đường.
Thẩm Trạch đi xuống từ chỗ tài xế, rảo bước đến bên đường.
Trương Tuần cụp mắt, sau đó đạp phanh xe dừng lại chờ Thẩm Trạch.
Hứa Doanh vốn không hiểu, quay đầu nhìn về phía sau liền rõ ràng.
Thẩm Trạch lấy đồ, khoát tay với Trương Tuần ra hiệu được rồi.
Hai xe lại cùng xuất phát.
Đến khu Thanh Sơn, Thẩm Trạch lấy xuống xe, đi tới bên người Trương Tuần hỏi: “Hinh tỷ đâu rồi?”
“Chắc là… đi cùng với Chu Diệc Mạch.” Trương Tuần tìm kiếm bóng dáng trong lòng mình khắp nơi.
“Chắc là” là sao?” Thẩm Trạch nói.
Nghe vậy, Hứa Doanh cuối cùng cũng hiểu rõ. Cả nhà Chu Diệc Mạch đi cắm trại, Trương Tuần lại lôi cô và Thẩm Trạch đến phá đám.
“A Tuần…” Hứa Doanh lườm anh ta.
Trương Tuần hắng giọng, bình tĩnh nói: “Tôi mời hai người đến cắm trại.”
Thẩm Trạch: Trời má? What?
Thẩm Trạch nhét thứ mình đang cầm trong tay cho cho Hứa Doanh rồi xông lên khóa cổ Trương Tuần lại, miệng tía lia: “Tên lừa gạt này!”
“Đồ xỏ lá!”
“Uổng công tớ tin tưởng cậu!”
“Hinh tỷ không tới cắm trại!”
“Làm tớ vui suốt đường đi!”
“Ai thèm đi cắm trại với cậu chứ!”
Trương Tuần vỗ tay Thẩm Trạch chỉ ra xa, bảo anh ta tự nhìn xem.
Thẩm Trạch tức giận: “Cái gì! Lại gạt tớ có đĩa bay à!”
“Hinh tỷ…” Trương Tuần khó nhọc nói.
Tên tiểu tử Thẩm Trạch này dùng hết sức lực, mặt Trương Tuần đỏ rần lên.
Hứa Doanh thấy thế, bất đắc dĩ giải thích: “Mấy người Diệc Mạch ở bên kia.”
Thẩm Trạch nhìn lại, họ ở đó thật…
Anh ta chậm rãi buông lỏng tay, Trương Tuần hớp một hơi.
Hứa Doanh chép miệng, tiếp tục giải thích cho Thẩm Trạch: “Thực ra… chúng ta lén đi theo.”
“Mặc kệ, đến cũng đã đến rồi, tôi phải xem náo nhiệt mới được!” Thẩm Trạch giành đồ vật từ tay Hứa Doanh rồi đi đến chỗ Chu Diệc Mạch.
Hứa Doanh khẽ lắc đầu, Thẩm Trạch chính là một tên suy nghĩ nông cạn, còn không thèm hỏi vì sao họ phải lén theo đến đây.
Có điều như vậy cũng tốt.
“A Tuần, cậu làm quá rồi.” Hứa Doanh nhẹ giọng nói.
Trương Tuần tay đút túi quần, nhìn Chu Noãn và Chu Diệc Mạch ở xa, lạnh nhạt nói: “Bọn họ kết hôn cấp tốc, cậu cảm thấy tình cảm sâu đậm đến mức nào?”
“Kết hôn cấp tốc?” Hứa Doanh cau mày.
Trương Tuần đã phái người điều tra quá trình hôn nhân của Chu Diệc Mạch và Chu Noãn, cơ bản xác nhận được hai người chưa yêu đã cưới.
Trương Tuần lần lượt kể mọi chuyện cho Hứa Doanh, cô ấy chỉ im lặng nuốt lấy từng lời, vẻ mặt không thay đổi gì mấy nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Sau một hồi lâu cảm xúc phức tạp, Hứa Doanh thông suốt.
Cứ cho là Chu Diệc Mạch lấy một người anh không yêu đi, nhưng tất cả những thứ này đều minh chứng rằng anh không muốn kết hôn với cô, không phải sao?
Chu Hinh đang đan khăn choàng cổ thì nhìn thấy từ xa có một vật thể to lớn lao về phía cô. Đến khi nhìn rõ là gì, cô vội vàng cất len trong tay đi. Khuôn mặt vốn vui mừng cũng lạnh nhạt hẳn.
Thẩm Trạch vui vẻ chạy tới, vốn hướng về phía Chu Hinh, ai ngờ đến gần đó lại rẽ sang hướng Chu Noãn.
Lúc này Chu Noãn đang nói chuyện cũng Tuế Tuế, mặc dù có phần chậm nhưng mẹ con hai người vẫn hiểu nhau muốn nói gì.
“Bươm bướm à… Mùa này không có bươm bướm đâu Tuế Tuế.” Chu Noãn kiên trì giải thích.
“Noãn Noãn!” Thẩm Trạch hét lên một tiếng, đến Chu Diệc Mạch và huấn luyện viên đang dựng lều cách đó không xa cũng quay đầu lại.
A Trạch…
Chu Diệc Mạch nhíu mày, anh chợt nhìn phía sau Thẩm Trạch, có hai người đang thong thả đi về hướng bọn họ.
Trương Tuần… Tiểu Doanh…
Chu Diệc Mạch chậm rãi đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn Trương Tuần đầy hàm ý, Trương Tuần cũng không lảng tránh mà nhìn lại anh.
Ánh mắt hai người giao nhau, khí thế hừng hực.
Một lúc sau, Chu Diệc Mạch dời tầm mắt, tiếp tục việc đang làm.
“A?” Chu Noãn nghe tiếng quay đầu lại, “Thẩm Trạch?”
“Đúng vậy, là tôi.” Thẩm Trạch cười nói.
Chu Noãn giật mình, “Anh….” Cô lại nhìn phía sau anh, “Mọi người … cũng tới cắm trại sao?”
Thẩm Trạch gật đầu lia lịa, nhưng ánh mắt lại hướng về Chu Hinh phía sau Chu Noãn.
Trong lòng oán giận Chu Hinh, cô ấy còn chẳng thèm nhìn anh một cái!
Chu Hinh đón lấy Tuế Tuế, đang nhéo gương mặt bầu bĩnh của cô bé. Yêu quá đi!
Thẩm Trạch lén đưa thứ đang cầm trong tay cho Chu Noãn, “Noãn Noãn, cái này đưa cho cô ấy…”
“Hả?” Chu Noãn không hiểu.
Thẩm Trạch làm mặt xấu, Chu Noãn “à” một tiếng, cô đã hiểu.
Tối hôm qua chỉ có Chu Noãn biết được anh ta xích mích với Chu Hinh, đương nhiên không ai thích hợp làm trung gian hoà giải bằng cô rồi.
Chu Noãn giấu chiếc túi ra phía sau, đi về phía Chu Hinh.
“Chị.” Cô mềm giọng gọi.
Chu Hinh ngẩng đầu: “Hả?”
Chu Noãn ngồi xuống, lấy chiếc túi từ sau lưng ra: “Chị, chị ăn kẹo hồ lô không?”
Hai mắt Chu Hinh lấp lánh: “Ăn! Ăn! Ăn…”
Tiếng cuối ngập ngừng, cô nhìn thoáng qua Thẩm Trạch phía sau Chu Noãn, cắn răng: “Không ăn…”
“Không ăn?” Chu Noãn lắc lắc cái túi.
“Đến đây Tuế Tuế, ăn hồ lô nào~” Chu Noãn mở túi ra, lấy một viên sơn tra ngào đường cho Tuế Tuế, con bé nếm thử một miếng bèn sáng mắt lên.
Chu Hinh nhìn chằm chằm Tuế Tuế, trong lòng ngứa ngáy, cô thích nhất là sơn tra ngào đường.
“Noãn Noãn…” Chu Hinh nhỏ giọng lầm bầm.
“Hả?”
“Cho chị với…”
Chu Noãn cười dịu dàng, đưa cả túi cho Chu Hinh rồi lập tức bế Tuế Tuế đi khỏi, để lại không gian cho Chu Hinh và Thẩm Trạch làm hòa.
Tuế Tuế tất nhiên không vui, kẹo hồ lô ngon như vậy sao lại chỉ cho cô Chu Hinh chứ, cánh tay nhỏ ra sức làm dấu.
Chu Noãn lập tức biến ra một túi kẹo hồ lô: “Đừng gấp, chúng ta còn có mà, đi tìm bố nào ~”
Chu Noãn bế Tuế Tuế trên tay, sải bước đi về phía Chu Diệc Mạch.
Chu Diệc Mạch giơ tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt nhìn về dáng người quen thuộc đang vui vẻ chạy về phía anh.
Khóe môi anh cười mỉm, thực ra Tuế Tuế rất nặng.
Đứa ngốc, cô không thấy mệt sao.
Anh chậm rãi đứng thẳng, chờ hai mẹ con đi tới cạnh mình.