Đọc truyện Ba Lần Gặp Gỡ – Chương 11: NGỦ CHUNG GIƯỜNG
Chu Diệc Mạch cũng nằm trên giường lật xem báo, thật sự trông chẳng khác gì một ông lão.
“Chu… Chu… Chu Diệc Mạch.”
Một âm thanh như muỗi kêu vang lên.
Chu Diệc Mạch nghe tiếng ngẩng đầu lên, Chu Noãn mặc bộ quần áo ban nãy núp ở sau tường.
“Sao vậy em?” Chu Diệc Mạch thấy vẻ mặt đắn đo của cô.
“Quần áo của em ở trong ngăn kéo.” Chu Noãn đưa tay chỉ vào ngăn tủ.
Chu Diệc Mạch bình tĩnh bỏ tờ báo xuống, anh đi tới bên cạnh tủ quần áo, mở ra.
“Ô thứ hai bên phải, cái thứ nhất.” Cô nói.
Chu Diệc Mạch theo chỉ thị, lấy quần áo.
Sau khi anh lấy xong thì đi về phía Chu Noãn.
Chu Noãn xê dịch về phía sau tường, khoảng cách an toàn, khoảng cách an toàn.
Chu Diệc Mạch cũng hiểu rõ, dừng lại ở cự ly thích hợp, cầm quần áo đưa cho cô, Chu Noãn đưa tay cầm lấy quần áo, lại trở vào phòng tắm.
Chu Diệc Mạch đứng tại chỗ, tay đút vào túi quần, liền nghe thấy tiếng đóng cửa “Tách”.
Mỉm cười.
Lúc anh đang lái xe ngẩng đầu lên cửa sổ nhìn trời, từ từ đêm dài mà từ từ đêm dài.
Chu Noãn vào phòng tắm, muốn chết tâm đã có. Vừa rồi đúng là đại não chập mạch, vội vàng vào phòng tắm, nhưng không mang quần áo ngủ.
Cô ở phòng tắm bẽn lẽn nửa ngày, mới chỉnh lại tâm tình đi tìm Chu Diệc Mạch giúp đỡ.
Vừa rồi Chu Diệc Mạch đưa quần áo cho cô cười trộm phải không nhỉ?
Chu Noãn với chuyện ấy mà, cô mới không phải cố ý.
Chu Noãn tháo khăn mặt trên đầu xuống, thay xong quần áo ngủ.
Bắt đầu thổi tóc.
Trong phòng tắm truyền tới tiếng máy sấy, Chu Diệc Mạch ở bên bệ cửa nghiêng mặt sang bên.
Anh buông mắt suy nghĩ, vòng qua bức tường, đi về phía phòng tắm.
Mở cửa phòng tắm ra, Chu Noãn qua gương phản xạ nhìn về phía cửa Chu Diệc Mạch, anh tùy ý tựa vào cạnh cửa, bộ dạng lười nhác rảnh rỗi nhàn hạ.
Chu Noãn tắt điện sấy tóc, tóc nhỏ khô.
“Anh làm gì mà tựa vào đó thế?” Chu Noãn không xoay người, hai người qua cái gương nhìn nhau.
“Đang suy nghĩ vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Chu Noãn tò mò hỏi.
“Buổi tối là một giường chăn, hay là hai giường chăn, em quyết định đi.” Chu Diệc Mạch đem sự lựa chọn này ném cho Chu Noãn.
“Một giường.” Chu Noãn không chần chừ nói.
“Được, Chu phu nhân.” Nhận được câu trả lời, Chu Diệc Mạch hài lòng nở nụ cười.
Chu Noãn đi ra đến phòng ngủ, Chu Diệc Mạch vẫn nằm xem báo như cũ. Tầm mắt anh dời về phía Chu Noãn, vừa rồi đã không tinh tế quan sát cô.
Chu Noãn một thân váy ngủ màu trắng ngắn tay đến đầu gối, tóc dài xõa xuống, tự nhiên, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Nhiều năm sau, có người hỏi anh: Ban đầu đối với Chu phu nhân là cảm giác gì?
Anh nghiêm túc cẩn thận trả lời: Tự nhiên, cái loại tự nhiên đó.
Người ta lại hỏi: Cái loại đó là loại nào?
Anh: Cái loại thoải mái đó.
Người ta: Thật sao?
Anh: Thật.
Bạn hỏi anh cảm giác gì, anh thật sự không biết, dù sao cũng cưới được vào tay, lăn qua lộn lại cũng là của anh.
Chu Diệc Mạch vỗ vỗ phía bên phải giường, cất tờ báo: “Noãn Noãn, đi ngủ đi.”
Chu Noãn chậm rãi đi tới, vén chăn lên, ngồi ở mép giường, cởi dép, liền chui vào chăn, nằm ngửa mặt.
Chu Diệc Mạch tắt đèn, cũng nằm vào, toàn là tối mịt.
“Chu Diệc Mạch, em có lẽ sẽ khẩn trương không ngủ được.” Thanh âm mềm nhũn của Chu Noãn vang lên.
“Em gọi anh là gì thế?” Chu Diệc Mạch rầu rĩ nói.
“Diệp Mạch.” Chu Noãn trong bóng tối le lưỡi một cái.
Diệp Mạch, xóa Chu đi.
“Ừm, anh cũng vậy.” Chu Diệc Mạch trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.
“Nếu không thì chúng ta hàn huyên một chút đi.” Chu Noãn đề nghị.
Chu Diệc Mạch cười một tiếng.
Anh là lần đầu tiên trong đời, cùng một người, cùng giường.
Cũng là lần đầu cùng người ta, đắp chăn bông, thuần khiết nói chuyện phiếm.
“Được.” Anh đồng ý.
“Một mình anh làm việc một tháng bao nhiêu vậy?” Chu Noãn thuận miệng hỏi.
Chu Diệc Mạch suy nghĩ, anh không nhanh không chậm, từng việc báo cáo: “Nếu nói bệnh viện, mỗi tháng thu nhập hơn một vạn một chút. Nhưng anh cũng có làm chút đầu tư khác, công ty trong nhà cũng có cổ phần, cho nên…”
“Dừng.” Chu Noãn cắt ngang lời Chu Diệc Mạch.
“Hửm?”
“Trước khi em đến không nhìn ra là em gả cho một bắp đùi cất giấu khả năng tiềm tàng đấy.” Chu Noãn đùa nghịch.
“Ha ha, vậy em có hài lòng với bắp đùi khả năng tiềm tàng này không?” Chu Diệc Mạch cũng trêu chọc.
Chu Noãn nghiêng đầu: “Hết sức hài lòng nha.”
“Có muốn thẻ lương không?” Chu Diệc Mạch chủ động hỏi.
Chu Noãn: “Tại sao lại muốn thẻ lương?”
“Đồng nghiệp kết hôn đều đem thẻ lương đưa cho bà xã.” Chu Diệc Mạch thành thật nói.
“Không muốn.” Chu Noãn mềm mại từ chối.
Trong lòng Chu Diệc Mạch thật ra cực kỳ muốn hai tay dâng lên, thể nghiệm cảm giác mà bọn họ nói.
“Aiiii…. Em đã nói với anh rồi, em một người tiền lương hơn bốn ngàn, lòng tốt của anh gần như hơn phần có một, anh cũng không thể ghét bỏ em.” Chu Noãn ngón tay trong chăn xoắn lại nói.
Cô rất muốn xứng đôi với anh.
“Em không ngại anh mới đúng.” Anh gần kề cô, nghiêng người sang, ngón tay khe khẽ điểm một cái lên mũi cô.
Anh với người khác, cao ngạo hờ hững; với mình, nghiêm khắc tự kiềm chế; với Chu Noãn… vẫn là không biết.
“Anh làm sao có thể bận bịu như vậy chứ? Công việc bệnh viện bận rộn như vậy, thường xuyên tăng ca.” Chu Diệc Mạch tăng ca, điểm này là Chu Noãn nghe dì Lý nói.
Bởi vậy, Chu Diệc Mạch cũng xin lỗi không nói chuyện được với Tuế Tuế.
“Công việc bệnh viện linh hoạt mà, với lại, để ở đó cũng không sao.”
Chu Noãn nghĩ trong đầu: Ừm… Giải thích này rất phù hợp với tính cách của anh.
“Ngủ đi, ngày mai phải đi làm.” Chu Diệc Mạch giúp Chu Noãn tháo xuống 下辈子, khoảng cách giữa hai người gần lại một chút.
“Dạ.”
“Ngày mai anh đón em tan việc, sau đó đi đón Tuế Tuế, được không?”
“Được.”
Chu Noãn xoay người một cái, chân không cẩn thận chạm phải Chu Diệc Mạch, Chu Diệc Mạch cũng hít một hơi, lạnh quá.
“Chân em lạnh quá.” Chu Diệc Mạch âm thầm nói.
“Mấy năm gần đây vẫn luôn như vậy.”
Chu Diệc Mạch hỏi: “Thời kỳ hành kinh có đau bụng à?”
Chu Noãn: Quả nhiên là… bác sĩ.
“Dạ… Thường xuyên bị…” Chu Noãn càng nói càng nhẹ.
“Ai da…” Anh thở dài, mở đèn đầu giường, xuống giường.
Chu Noãn thấy trong phòng có ánh sáng: “Làm sao thế?”
Chu Diệc Mạch không trả lời.
Sau một lúc, một bên giường hơi lún xuống, Chu Diệc Mạch trở lại chăn.
“Noãn Noãn, ngồi dậy.”
Chu Noãn không hiểu, làm theo.
Cô thấy trên tay Chu Diệc Mạch còn có đồ khác, anh vén chăn lên, tay ấm áp nắm lấy mắt cá chân của Chu Noãn.
Chu Diệc Mạch động tác dịu dàng, giúp Chu Noãn đeo bít tất vào chân.
Trong miệng khẽ nói suy nghĩ: “Lạnh từ lòng bàn chân ra…”
Chu Noãn khóa lại ánh mắt chuyên chú của anh.
“Được rồi, lần này có thể ngủ rồi.” Chu Diệc Mạch nhìn tác phẩm của anh một chút, trên hai chân đều mang bộ bít tất bông.
Chu Noãn nằm xuống, Chu Diệc Mạch cũng tắt đèn.
Không bao lâu, cô nhắm hai mắt lại, say ngon đi vào giấc mộng.
Chu Diệc Mạch thấy người bên cạnh hô hấp nhàn nhạt, một lát sau cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Chu Diệc Mạch dậy sớm hơn Chu Noãn, khi Chu Noãn tỉnh lại, anh đã sớm không còn ở bên giường.
Cô rửa mặt chải đầu xong xuống lầu, Chu Diệc Mạch đang giúp Tuế Tuế ở vườn hoa tập thể dục buổi sáng.
Cái gọi là tập thể dục buổi sáng, chính là xoay xoay tay, xoay xoay cổ.
Một lớn một nhỏ, mê chi khả ái.
“Noãn Noãn tỉnh rồi, đến ăn bữa sáng, nhân tiện gọi một lớn một nhỏ kia đến đi.” Dì Lý quan tâm lải nhải.
Chu Noãn “Vâng” lên tiếng trả lời, đứng trước cửa phòng khách, gọi về phía vườn hoa: “Diệc Mạch, ăn bữa sáng thôi.”
Chu Diệc Mạch nghe thấy quay đầu lại.
Ngay sau đó bế Tuế Tuế lên, chạy về phía trong nhà.
Tuế Tuế toét miệng cười vui vẻ.
“Cẩn thận Tuế Tuế nha.”
Chu Noãn thương Tuế Tuế, bố con sao lại ở phương diện này vung tay quá trán, không sợ làm con ngã.
“Không sao, anh ít ngã.” Chu Diệc Mạch ôm Tuế Tuế đi tới bên cạnh Chu Noãn.
Chu Noãn: “…” Tuế Tuế à, bố con xấu thật đấy.
Bữa sáng không có gì đặc biệt, bánh nướng, bánh quẩy, cháo trắng, gia đình ấm áp.
Sau khi ăn xong, Chu Diệc Mạch trước tiên lái xe đưa Tuế Tuế lên nhà trẻ, còn hứa hẹn, buổi chiều tan học sẽ cùng Chu Noãn tới đón cô bé.
Kế tiếp, chính là đưa Chu Noãn.
“Tan việc phải chờ anh.” Chu Diệc Mạch dặn dò.
“Biết rồi.” Chu Noãn nói.
Dọc đường đi, Chu Diệc Mạch nhấn mạnh nhiều lần, chỉ sợ Chu Noãn quên mất.
“Đến rồi.” Chu Noãn xuống xe. “Trên đường đi cẩn thận.”
“Ừm.”
Xe rời đi, Chu Diệc Mạch từ kính chiếu hậu thấy Chu Noãn còn đứng ở cổng, nhìn xe của anh.
Cho đến khi xa một chút mới xoay người đi vào trong nhà trẻ.
Vào phòng làm việc, Vương Lỵ hiển nhiên là người đầu tiên phát hiện Chu Noãn lạ thường.
“Noãn Noãn Noãn Noãn Noãn Noãn!”
“Ôi ôi ôi ôi ôi!”
“Cái nhẫn trên ngón áp út tay trái!” Vương Lỵ kinh ngạc miệng cũng không thể khép lại.
“Lỵ Lỵ, tớ kết hôn rồi.” Chu Noãn khai báo.
Vương Lỵ hai tay che miệng: “Oh my god! Đây có phải là cậu hay không, phải nói với tớ chuyện mấy hôm trước!”
“Được rồi được rồi, tiểu quỷ.” Chu Noãn nhéo mặt cô một cái.
Vương Lỵ ngay lập tức bắt đầu một trăm hình thức truy hỏi: “Anh ta là ai? Tên gì? Làm công việc gì? Tướng mạo thế nào?”
“Ừm… Anh ấy…” Chu Noãn do dự.
Cuối cùng dùng ba chữ đánh ở miệng Vương Lỵ: “Rất hoàn mỹ.”
“Oa… Oa… Oa…” Vương Lỵ không ngừng lắc đầu: “Tớ chưa từng nghe cậu khen một người như vậy.”
Chu Noãn mỉm cười, Chu Diệc Mạch, thật sự rất tốt mà.
“Aiiii…” Vương Lỵ lại đột nhiên buồn bực: “Có điều là chiếc nhẫn này, làm sao… như thế không đáng tin cậy.”
Chiếc nhẫn kiểu dáng tuy là rất khác biệt, nhưng suy cho cùng là không giống nhẫn cưới.
“Bí mật bí mật.” Chu Noãn lay lay Vương Lỵ.
Vương Lỵ bĩu bĩu môi: “Biết rồi, biết rồi.”
Người thứ hai phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay Chu Noãn chính là Trương Tuân.
Từ khi phát hiện, anh ta từ đầu đến cuối cau mày, ánh mắt không rời Chu Noãn.
Nửa ngày trôi qua, anh cầm điện thoại lên, đi ra ngoài phòng làm việc bấm một dãy số.
“Alo, tôi muốn anh tra tài liệu về một người.”
“Một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.”
“Trước tối hôm nay đưa cho tôi.”
Giọng của mệnh lệnh, đứng nghiêm khí.
Trương Tuân ngăn cản đường đi của cô: “Em kết hôn rồi?”
“Ừm.” Chu Noãn đáp lại.
“Lúc nào?”
“Chuyện này không quan hệ gì với anh.”
“Em…” Trương Tuân như nghẹn ở cổ họng.
Chu Noãn cúi đầu, vòng qua anh ta, đi về lớp học.
Trương Tuân chăm chú nhìn bóng lưng của cô, quen biết cô hai năm, mỗi một lần, cô vĩnh viễn lưu lại cho anh ta, đều là bóng lưng.
Sau một hai năm, anh ta chiếm được số một trong giới kinh doanh, có phóng viên phỏng vấn hỏi: Anh đứng ở địa vị như vậy, có cảm tưởng gì?
Anh ta thành thục cẩn trọng không thiếu hài hước nói: Cuối cùng cũng có thể cho người khác nhìn thấy Trương Tuân tôi hình bóng… đẹp trai cỡ nào.
Tiếp theo là trận cười thật to.
Anh ta lại nói về chua xót trong lòng.
Tiếng chuông tan ca lúc năm giờ vang lên, Chu Diệc Mạch giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, xem xét chỉ tiêu bệnh nhân cuối cùng, vội vội vàng trở về phòng nghỉ, cởi áo blouse xuống.
Anh quên hỏi, Chu Noãn mấy giờ tan việc.