Bạn đang đọc Ba Lần Gặp Gỡ Bác Sĩ Tôi Không Choáng – Nhất Cố Tử Căng – Chương 32: Cục Cưng Của Bố
Nghe xong câu trả lời giễu cợt của Tần Quyết, đôi lông mày đang cau lại của Chu Diệc Mạch cuối cùng cũng dãn ra.
Anh không có lý do gì để ngăn cản một người bố gặp con mình.
Mấy năm nay, Tần Quyết lúc nào cũng nhắn tin hỏi anh hỏi han Tuế Tuế, chưa từng ngừng lại. Dù anh không đáp lại bao giờ nhưng mỗi năm cũng sẽ gửi cho anh ta một tấm ảnh của Tuế Tuế, nói với anh ta con bé đang sống rất tốt.
“Được rồi, vào đi.” Chu Diệc Mạch thở dài, đi về hướng biệt thự.
Tần Quyết thở phào, theo anh vào nhà.
Trong phòng khách, Tần Quyết ngồi một mình trên ghế sô pha, các vệ sĩ đứng quanh.
Dì Lý nhìn ra từ cửa nhà bếp, bà nuốt nước bọt, ai mà khoa trương thế.
Tuế Tuế ghé đầu lên bàn ăn, tay để dưới cằm, đôi mắt to lúng liếng. Bé thầm nghĩ: Các chú hung dữ quá đi… Mình sợ…
Chu Noãn đến sau lưng Chu Diệc Mạch, kéo tay áo anh. Chu Diệc Mạch quay đầu lại thì thấy cô đang nhíu mày.
Thấy vẻ mặt cô như vậy, anh đoán hẳn cô đã biết thân phận của Tần Quyết bèn khẽ vỗ tay cô an ủi.
“Diệc Mạch…” Chu Noãn nhẹ giọng gọi.
Mặc dù mới tiếp xúc một lát nhưng cô không có quá nhiều thiện cảm với cha ruột của Tuế Tuế. Cô cảm thấy có lẽ người đàn ông này sẽ khiến con bé gặp phải nguy hiểm.
“Không sao đâu.” Chu Diệc Mạch quay đầu lại bình tĩnh cười.
Chu Noãn đành phải thỏa hiệp.
“Cậu gì ơi, cậu có ăn cơm không?” Dì Lý hỏi Tần Quyết.
Anh ta đứng lên phất vạt áo vest, gật đầu bước về hướng bàn ăn: “Chào dì, cảm ơn dì đã chiêu đãi.”
Dì Lý chỉ cười gật đầu.
Chu Diệc Mạch nói với dì Lý: ” Dì Lý, dì ngồi bên cạnh Noãn Noãn nhé.”
Dì Lý mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn gật đầu: “Được rồi, được rồi.”
Chu Diệc Mạch lại nhìn Tần Quyết nói: “Tần Quyết, anh ngồi cùng Tuế Tuế.”
Tần Quyết hơi căng thẳng nhưng cũng cố gắng làm mình trông không hoảng hốt quá, anh ta chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tuế Tuế.
Chu Diệc Mạch quan sát Tuế Tuế, xác nhận cô bé không bài xích chuyện này.
Tần Quyết mới vừa ngồi xuống, mấy vệ sĩ mặc âu phục đen đột nhiên chạy đến trước bàn cơm, một người lấy món đồ chơi bằng vải nhung ra từ sau lưng, đồng thanh nói:
“Đại tiểu thư! Sinh nhật vui vẻ!”
Chu Noãn giật mình. Chu Diệc Mạch lấy tay đỡ đầu, Tần Quyết đúng là không biết cách chơi với trẻ con gì cả.
Dì Lý cũng bị khí thế này doạ đến mức phải vỗ ngực, đến khi bình tĩnh hơn, bà lại tự hỏi chuyện gì đang xảy ra? Đại tiểu thư, ai là đại tiểu thư?
Dì Lý nhìn về phía Tuế Tuế, lại nhìn một chút Tần Quyết, chẳng lẽ…
Tuế Tuế không nghe được nên không bị doạ, đôi mắt to sáng long lanh.
Cô bé nhìn chằm chằm món đồ chơi bằng nhung trong tay vệ sĩ rồi chỉ vào con gấu trắng sau lưng Chu Noãn, miệng nhoẻn cười.
Chu Noãn nghi hoặc quay đầu lại, hóa ra phía sau cô có con gấu bông trắng.
Hình như Tuế Tuế rất thích.
Chu Noãn cười khẽ, nhìn Tuế Tuế chậm rãi nói từng từ: “Tuế Tuế ăn cơm đi đã. Ăn xong mẹ đưa đồ chơi cho con.”
Tuế Tuế nghiêm túc đọc từng chữ rồi vui vẻ gật đầu.
Tần Quyết thấy phản ứng của Tuế Tuế thì vẫy tay bảo vệ sĩ để những đồ chơi còn lại lên sô pha, chỉ để lại chú gấu bông to màu trắng bên cạnh Chu Noãn. Làm xong, bọn họ lại quy củ đứng ở trước cửa phòng khách.
Tuế Tuế ăn từng miếng, nhai kĩ nuốt chậm. Tần Quyết cũng thong thả ung dung dùng bữa.
Chu Noãn lặng lẽ quan sát hai cha con họ, lặng lẽ cụp mắt.
Thật ra mũi và miệng của Tuế Tuế rất giống Tần Quyết, dáng vẻ lúc ăn cơm cũng giống như khuôn đúc.
Chu Noãn thấy sống mũi cay cay, Tần Quyết hẳn phải có lý do khó nói nên mới nỡ vứt bỏ Tuế Tuế.
Tần Quyết có chút do dự, anh ta muốn thân thiết với Tuế Tuế hơn nhưng lại không biết phải làm sao.
Anh ta xem xem Tuế Tuế thích ăn gì rồi gắp rất nhiều vào chén con bé, đến tận khi thức ăn đầy vun mới thôi.
Tuế Tuế chu miệng, thỉnh thoảng nhìn qua Tần Quyết, mỗi lúc ấy Tần Quyết lại dịu dàng mỉm cười, cố gắng hết sức khiến mình nhìn không đáng sợ lắm.
Tuế Tuế thấy vậy cũng cười theo, đôi mắt cong như vầng trăng non.
Chu Diệc Mạch chỉ lẳng lặng ăn cơm, không hề ngăn cản.
Sau khi ăn xong, Tuế Tuế cuối cùng được ôm lấy gấu bông màu trắng như ý nguyện. Tần Quyết ngồi trên ghế sô pha, cứ thế nhìn cô bé từ xa.
Chu Diệc Mạch cùng Chu Noãn vẫn ngồi im trên bàn cơm.
“Diệc Mạch…” Chu Noãn có thật nhiều điều muốn hỏi anh.
“Noãn Noãn, anh sẽ nói cho em biết sau.”
“Được.” Chu Noãn gật đầu.
Không bao lâu sau, Tần Quyết đứng lên đi đến trước mặt Tuế Tuế, cô bé cũng dừng chơi gấu bông, nhìn anh ta với ánh mắt ngây thơ.
Tần Quyết chợt giơ hai tay lên, bắt đầu thành thạo ra dấu nói chuyện với bé.
“Ơ…” Chu Noãn giật mình, cô không ngờ Tần Quyết còn biết dùng thủ ngữ, lại còn thuần thục hơn cả dì Lý.
Chu Diệc Mạch lại khá bình tĩnh, Tần Quyết là người suy tư chu toàn, đương nhiên sẽ không đến mà không chuẩn bị gì.
Tần Quyết đang hỏi Tuế Tuế xem mình có thể ôm bé được không.
Tuế Tuế chớp con mắt, quay đầu lại nhìn Chu Diệc Mạch và Chu Noãn như muốn hỏi.
Chu Diệc Mạch cũng dùng ngôn ngữ ký hiệu bảo Tuế Tuế tự mình quyết định: Tuế Tuế có muốn cho chú ôm không?
Tuế Tuế quay đầu lại nhìn Tần Quyết rồi nhìn gấu bông trong tay, cô bé chép miệng. Sau đó, cô bé ôm gấu bông đặt lên sô pha rồi chạy về giơ tay ra với Tần Quyết, ý bảo anh ta ôm.
Tần Quyết nãy giờ luôn nghiêm túc cuối cùng cũng nở nụ cười vui vẻ.
Anh ta bế bổng Tuế Tuế lên, hóa ra con gái anh đã lớn rồi, ôm cũng khá nặng tay.
Tuế Tuế ơi… Anh ta thầm gọi trong lòng.
Tần Quyết hôn lên trán Tuế Tuế, cô bé cười nâng mặt anh ta lên rồi cũng thơm một cái.
Nhìn cảnh này, Chu Noãn khẽ cười.
Mặt Chu Diệc Mạch giãn ra. Thực ra bình thường Tuế Tuế rất sợ người lạ, nhưng lần này lại ngoại lệ. Có lẽ là do tình máu mủ không gì dứt bỏ được.
“Đến đây ăn bánh ngọt, thổi nến nào ~” Dì Lý bê bánh ngọt từ phòng bếp ra.
Thấy Tần Quyết đang ôm Tuế Tuế cười rất ấm áp, bà khựng lại, chuyện này…
Bà cuối cùng cũng đoán chắc được thân phận của Tần Quyết. Bà không nói gì, dù gì cũng là việc của lớp trẻ, người lớn như bà không nên nhúng tay vào thì hơn.
Tần Quyết ôm Tuế Tuế đi đến trước chiếc bánh kem, Chu Noãn đứng dậy tắt đèn.
Trên bánh cắm năm ngọn nến, ánh sáng lung linh chiếu lên khuôn mặt bé con vui vẻ.
Tuế Tuế ở trong lòng Tần Quyết làm tư thế chắp tay, nhắm chặt mắt lại rồi ước.
Tần Quyết nhìn chằm chằm ngọn nến trên bánh kem, lòng lại nghĩ đến một người đã không còn ở đây: Tình Thiên, Tuế Tuế rất giống em, cũng rất giống anh.
“Một.” Chu Noãn ra dấu với Tuế Tuế.
“Hai.”
“Ba.”
“Thổi nến.”
Tần Quyết bế Tuế Tuế thấp xuống, cô bé phồng má dùng sức thổi, Chu Noãn cũng giúp đỡ.
Trong bóng tối, mọi người vỗ tay.
Cục cưng Tuế Tuế, sinh nhật vui vẻ.
Lúc chia bánh ngọt, Tuế Tuế đưa miếng bánh đầu tiên cho Tần Quyết. Tần Quyết kinh ngạc, lúc nhận bánh tay còn hơi run.
Tần Quyết dùng nĩa lấy một miếng ăn, rất ngọt. Bao nhiêu năm rồi, anh ta sớm đã quên mất ngọt có vị như nào.
Chia bánh xong, Tuế Tuế vẫn nhìn chằm chằm Tần Quyết.
Cô bé hé miệng, bàn tay nhỏ bé lúc đặt ở phía trước, lúc lại đặt ở phía sau.
Tần Quyết đặt bánh ngọt xuống, hỏi bé: Tuế Tuế, làm sao vậy?
Chu Noãn và Chu Diệc Mạch cũng dừng động tác trên tay, nhìn về phía Tuế Tuế.
Tuế Tuế quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Diệc Mạch rồi cúi đầu, bé cắn môi, dừng lại rất lâu mới chậm rãi dùng tay nói.
Chú, chú có phải một người bố khác của Tuế Tuế không?
Chu Noãn khiếp sợ, Tuế Tuế biết con bé còn có bố khác?
Chu Diệc Mạch cũng sửng sốt, lúc trước anh có nhắc đến chuyện Tuế Tuế còn có một bố khác với bé, nhưng anh không ngờ bé lại hỏi xem Tần Quyết có phải người đó hay không. Cũng đúng, anh sao hiểu được suy nghĩ của con trẻ, có lẽ Tuế Tuế cũng cảm giác được Tần Quyết đối xử với mình rất khác.
Tần Quyết mãi không trả lời.
Anh ta vừa vui mừng vừa sợ hãi, nếu thừa nhận xong Tuế Tuế không muốn nhìn thấy mình nữa thì phải làm sao đây.
Tuế Tuế kiên nhẫn đợi, vẻ vui mừng trong mắt dần chuyển sang thất vọng, Tần Quyết cũng nhìn thấy.
Nhưng anh ta lại không có can đảm mở miệng.
Lúc này, Chu Diệc Mạch chậm rãi đi đến bên cạnh Tuế Tuế, anh ngồi xổm xuống, chỉ Tần Quyết nói: Không sai, Tuế Tuế, chú ấy chính là một người bố khác của con.
Tuế Tuế: Thật ạ?
Chu Diệc Mạch mỉm cười gật đầu: Thật.
Tuế Tuế nhìn về phía Tần Quyết, lại hỏi: Vậy sau này có phải Tuế Tuế sẽ có hai người bố không bố?
Chu Diệc Mạch gật đầu lần nữa: Đúng vậy.
Tuế Tuế đưa mắt nhìn Tần Quyết, đi từng bước đến gần, cô bé lại hỏi lần nữa: Chú, chú có phải là bố Tuế Tuế hay không?
Ánh mắt Tần Quyết nhìn về phía Chu Diệc Mạch, Chu Diệc Mạch chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, mặt không chút cảm xúc.
Tần Quyết cười khẽ rồi gật đầu với Tuế Tuế, lại gật đầu lần nữa sợ Tuế Tuế không nhìn thấy.
Tuế Tuế lập tức cười tươi như hoa, cô bé chạy đến ôm lấy cổ Tần Quyết.
Chu Noãn đi đến bên cạnh Chu Diệc Mạch, đứng sóng vai anh, mười ngón đan xen.
Cô khẽ ngẩng đầu nhìn, mặc dù trên mặt anh không có cảm xúc gì, nhưng không biết sao Chu Noãn lại cảm thấy anh có phần mất mát.
Chu Noãn bật cười, đến lúc Tuế Tuế lấy chồng anh sẽ còn mất mát hơn nữa.
Tuế Tuế ngồi trên đùi Tần Quyết, bắt đầu đặt câu hỏi: Vậy sau này con gọi chú là bố Tần được không?
Tần Quyết gật đầu, con bé chịu gọi bố là anh ta đã vui vẻ vô cùng rồi.
Tuế Tuế lại nhảy xuống từ trên đùi Tần Quyết, chạy đến trước mặt Chu Diệc Mạch.
Tuế Tuế hoa tay múa chân: Bố, Tuế Tuế có thêm một bố Tần, bố có vui không?
Chu Diệc Mạch ngồi xổm xuống, kéo tay Tuế Tuế đặt lên yết hầu mình rồi dịu dàng đáp: “Chỉ cần Tuế Tuế vui, bố cũng vui.”
Chu Noãn liếc mắt nhìn anh một cái, cô thầm cười trộm, rõ ràng anh đang ghen mà…
Tuế Tuế lại nhìn Chu Noãn, hỏi: Mẹ thì sao mẹ?
Chu Noãn sờ đầu con bé, nói từng chữ: Mẹ rất vui.
Đúng lúc này, vệ sĩ ghé vào tai Tần Quyết nói gì đó, anh ta lập tức nhăn mày, nhanh chóng đứng lên chỉnh lại quần áo rồi nói: “Tôi phải đi đây.”
Chu Diệc Mạch: “Nhanh vậy à?”
“Ừ, có người bắt đầu truy tìm vị trí của tôi rồi.” Tần Quyết nhìn Tuế Tuế, vì an toàn của con bé, anh ta phải sớm rời đi.
“Ừ, bảo trọng.” Chu Diệc Mạch bình tĩnh nói.
Tuế Tuế có phần mất mát: Bố Tần mới đó đã phải đi sao?
Tần Quyết sải bước đến trước mặt Tuế Tuế, dùng sức ôm cô bé vào lòng. cục cưng của bố, lần sau gặp lại không biết là khi nào. Tần Quyết nhắm chặt hai mắt, cố gắng khắc ghi hình dáng bé con trong lòng mình.
Anh buông bé ra rồi hứa hẹn: Bố sẽ tới thăm con, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian rất dài, nhưng bố nhất định sẽ trở lại.
Tuế Tuế ù ù cạc cạc gật đầu.
Tần Quyết không hề dừng lại, cũng không quay đầu, anh ta sải bước đi ra ngoài. Đến như gió, đi cũng như gió.
Chu Noãn chỉ nghe thấy tiếng ô tô khởi động máy.