Bạn đang đọc Ba Lần Gặp Gỡ Bác Sĩ Tôi Không Choáng – Nhất Cố Tử Căng – Chương 24: Đi Cắm Trại [1]
Khi Chu Noãn về phòng ngủ, Chu Diệc Mạch đã nhàn nhã nằm trên giường xem TV.
Chu Noãn mới vừa cầm lấy đồ ngủ đã khựng lại, Chu Diệc Mạch liếc mắt về phía cô.
Chu Noãn lẩm bẩm: “Phải đưa túi chườm nóng cho chị.”
Nói xong, cô lại một lần nữa đi ra ngoài.
Một lúc sau cô trở về, lấy đồ ngủ đi tắm, vừa vào phòng tắm đã thấy cô thốt lên: “Quên lấy gối dựa rồi!”
Chu Hinh viết tiểu thuyết, không có gối dựa sẽ không thoải mái.
Cô lại đi ra khỏi phòng.
Chu Diệc Mạch ném chiếc điều khiển trong tay, không còn tâm trạng xem ti vi nữa.
Chu Noãn trở về thì vào thẳng phòng tắm, không thèm liếc Chu Diệc Mạch đến một cái, Chu Diệc Mạch bắt chéo tay trước ngực.
Mười lăm phút sau, Chu Noãn tắm rửa xong đi ra, chậm chạp lau mái tóc ướt sũng, mắt lướt qua Chu Diệc Mạch rồi dừng ở tủ đầu giường của anh: “Khăn giấy!”
Lần này thì tốt rồi, lấy cả hộp khăn giấy ở đầu giường Chu Diệc Mạch cho Chu Hinh luôn.
Chu Diệc Mạch rất ấm ức, chị rời nhà trốn đi sao lại đến đây dụ dỗ vợ anh.
Đến khi Chu Noãn trở về, Chu Diệc Mạch đã tắt ti vi, anh lật báo đọc dưới ánh đèn mờ tối.
Chu Noãn lại gần anh, đưa tay tịch thu tờ báo rồi thản nhiên nói: “Mắt không tốt còn không chịu bật đèn.”
Chu Diệc Mạch ngoài mặt bình tĩnh không một gợn sóng nhưng trong lòng vui đến nở hoa, cuối cùng vợ cũng nhớ tới anh rồi.
Kết quả một giây sau Chu Noãn lại ngây người, miệng lẩm bẩm: “Chị …”
Chu Diệc Mạch nghe không nổi nữa bèn ôm lấy Chu Noãn, xoay người đè cô dưới thân.
Chu Noãn bị dọa đến tim đập thình thịch, chuyện… chuyện… gì vậy?
“Anh… Anh muốn làm gì?” Chu Noãn lắp bắp.
Nếu như Chu Diệc Mạch muốn làm gì, mà cô còn chưa chuẩn bị tốt…”Sấy khô tóc rồi hẵng đi.” Chu Diệc Mạch thấp giọng nói.
Ngày đông gió rét, không sấy tóc đã chạy tới chạy lui sẽ dễ cảm lạnh, anh đang lo cho cô.
“Được… Được…” Chu Noãn đáp.
Cô dùng ngón tay chọc lồng ngực anh: “Anh cũng phải đứng lên thì em mới đi được chứ”
Chu Diệc Mạch cười khẽ, đứng dậy ở mép giường.
Chu Noãn vươn tay ra chiều muốn anh kéo, cô làm nũng: “Kéo em dậy.”
Chu Diệc Mạch cong môi, hai tay nắm lấy tay cô dùng sức kéo, Chu Noãn nương lực tay anh đứng lên.
“Moa.”
Chu Diệc Mạch thuận thế hôn Chu Noãn.
Chu Noãn đỏ mặt, vội nhặt chiếc khăn rơi trên giường rồi chạy vào phòng tắm sấy tóc.
Chu Diệc Mạch nhìn bộ dạng chạy trối chết của cô bèn bật cười thành tiếng.
Trong lúc Chu Noãn sấy tóc, Chu Diệc Mạch sang phòng ngủ cho khách thì thấy Chu Hinh đang đeo tai nghe nghe nhạc, tay thì bận rộn đan khăn quàng cổ.
Chu Diệc Mạch tựa người vào cửa phòng, Chu Hinh không thèm ngẩng đầu mà chỉ nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Chị dụ dỗ Noãn Noãn mất rồi.” Lời thoại khởi binh vấn tội điển hình.
“Đấy là do chị nhà ngươi quá hấp dẫn!” Chu Hinh nhíu mày rất kịch.
Ánh mắt Chu Diệc Mạch dừng ở khăn quàng cổ trong tay Chu Hinh: “Đan cho Thẩm Trạch à?”
Chu Hinh không hề ngừng tay, giọng nói không vui: “Đan cho lợn!”
Chu Diệc Mạch nhướng mày hỏi: “Hai người tối nay sao vậy?”
Chu Diệc Mạch nhớ vừa rồi Thẩm Trạch hùng hổ rời đi, anh đoán khả năng là cãi nhau cùng chị mình. Hai người này cãi nhau từ bé đến lớn, chưa từng dừng lại.
“Không sao cả.” Chu Hinh bĩu môi, tay vô thức tăng tốc.
Chu Diệc Mạch cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói: “Được rồi. Chị đi ngủ sớm đi nhé.”
“Ừ, chị biết rồi. Em bảo Noãn Noãn cũng ngủ sớm đi.”
Chu Hinh dặn dò, con bé này đã chạy đi chạy lại chuẩn bị cho cô cả tối rồi.
“Vâng.”
Khi Chu Diệc Mạch trở lại phòng mình, Chu Noãn còn đang sấy tóc, mãimột lúc sau tiếng máy sấy mới ngừng lại.
Chu Noãn buộc tóc thành một túm tự nhiên, đi ra khỏi phòng tắm.
Chu Diệc Mạch đứng cạnh cửa sổ, anh đang chăm chú nhìn bên ngoài cửa sổ, bóng lưng thẳng tắp, vóc dáng làm người say mê.
Chu Noãn rón rén đi đến phía sau anh, dịu dàng hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy? “
“Nhìn sao trời” Chu Diệc Mạch hơi cao giọng, có vẻ rất thích.
Chu Noãn mở to mắt nhìn ngoài cửa sổ rồi nheo lại.
Gì chứ?
Rải rác?
Con tôm?*
* Chú thích: Hai từ phía sau có âm đọc khá giống với “ngôi sao”.
Cô nhìn mãi, nhìn mãi cũng chẳng tìm được ánh sao nào trên bầu trời đen tuyền ấy.
Chỉ có mấy bụi sáng lướt ngang bất chợt..
Chu Noãn vội vàng sờ trán Chu Diệc Mạch, cũng không phát sốt mà.
Nửa đêm nửa hôm lại đi mê sảng.
Chu Diệc Mạch sững sờ với hành động của Chu Noãn, cũng thấy rất thú vị khi thấy mặt cô đầy nghi hoặc.
“Làm gì có ngôi sao nào đâu.” Chu Noãn lầm bầm, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Chu Diệc Mạch bật cười: “Mây che hết rồi.”
“Vậy mà anh còn bảo ngắm sao?”
“Xem những ngôi sao giấu mình.” Chu Diệc Mạch nghiêm túc nói.
“…”
Khoé miệng Chu Noãn giật giật, sao trước kia cô không biết Chu Diệc Mạch lại lãng mạn thế này nhỉ?
Chu Noãn không thèm đáp lời anh mà đi thẳng đến giường, Chu Diệc Mạch nghĩ rằng cô lại muốn đi qua chỗ Chu Hinh, vội vàng nói: ” Chị ấy ngủ rồi .”
Chu Noãn quay đầu lại: “Biết rồi, em đi ngủ, không đến chỗ chị.”
Chu Noãn chui vào chăn.
Chu Diệc Mạch thấy cô vợ nhà mình lúc nào cũng có thể nằm yên, cũng kéo mành rồi lên giường.
Chu Diệc Mạch duỗi tay tắt đèn, hai người nằm bên nhau trong bóng tối.
Sau một lúc lâu, giọng nam trầm ấm vang lên.
“Ngày mai chúng ta đưa Tuế Tuế đi cắm trại đi.”
Chu Noãn cuối cùng cũng vỡ lẽ, hóa ra Chu Diệc Mạch muốn đi cắm trại…
Còn cẩn thận xem trước thời tiết…
Thậm chí còn kiếm cớ mãi, bảo rằng đang ngắm sao…
“Em không đi.” Chu Noãn cự tuyệt.
“Ngày mai em phải đi làm mà.” Cô lẩm bẩm.
Ngay sau đó, Chu Noãn nghi hoặc quay đầu hỏi: “Bác sĩ Chu, ngày mai anh không phải đi làm à?”
“Ừ, anh được nghỉ.”
“Ừm ~ “
Chu Noãn sực tỉnh, cô quên béng mất.
Sau tiếng “ừm” đó, cô không nói gì nữa.
Bác sĩ Chu nghĩ thầm, sao em không hỏi tiếp?
“Ngày mai anh nghỉ chẳng lẽ em không vui sao?” Chu Diệc Mạch chủ động nói.
Chu Noãn quay đầu lại, trầm mặc không nói.
Trong bóng đêm, cô khẽ cong môi, sao lại không vui được chứ.
Nhưng bây giờ cô muốn giả vờ bình tĩnh.
“Ngủ rồi à?” Chu Diệc Mạch chưa nghe thấy tiếng Chu Noãn nên cho rằng cô đã chìm vào giấc ngủ, giọng nói nhuốm màu thất vọng.
“Chưa ngủ.” Chu Noãn tinh quái đáp.
“Vậy ngày mai đi cắm trại chứ?” Chu Diệc Mạch một lần nữa lên tinh thần.
“Không đi đâu.”
“Đi leo núi?”
“Không đi không đi.”
“Ăn cơm ngoài trời.”
“Không đi không đi không đi.”
“Khó khăn lắm anh mới được nghỉ mà.” Giọng nói anh buồn buồn khiến người thương xót.
” Ừ.”
“Vậy ngày mai anh ở lì trong nhà nhé.”
” Ừ.”
“Sau đó chờ em tan làm.”
” Ừ “
Chu Diệc Mạch ngừng một lát rồi nói tiếp: “Sau đó chúng ta cùng thực hiện kế hoạch tạo người.”
“Ừ.”
Đáp xong Chu Noãn mới thấy có chỗ không đúng. Đến lúc sực hiểu, cô lấy gối đầu ném về phía Chu Diệc Mạch: “Chu Diệc Mạch!!!”
Hai người họ còn chưa động phòng, tạo người cái gì mà tạo người!
Anh nói câu đó làm Chu Noãn đỏ lựng hai tai, chịu thôi, da mặt cô mỏng quá mà.
Anh bật cười: “Được rồi, không đùa em nữa.”
Chu Noãn nằm yên để bình tĩnh lại.
“Trời lạnh như vậy còn cắm trại làm gì.” Thực ra cô chỉ sợ Tuế Tuế cảm thôi.
“Đi trại mùa đông*, trò này rất phổ biến dạo gần đây.” Chu Diệc Mạch tìm một vài tài liệu.
* Chú thích: Đây chính là “Đông doanh” trong tên chương.
Chu Noãn nghĩ một chút rồi đáp: “Cũng không phải là không được, em có thể xin nghỉ.”
“Được.” Chu Diệc Mạch đồng ý ngay tắp lự.
“…” Chu Noãn nghiêng người nói: “Bác sĩ Chu, anh chỉ ước em xin nghỉ thôi chứ gì.”
Không thèm suy nghĩ đã đáp ngay rồi.
“Ừ.” Anh nhỏ giọng đáp, mắt chan chứa ý cười.
Anh ủ mưu đã lâu.
Chu Noãn thầm nghĩ, sao trước đây cô không biết con người thanh cao ngạo nghễ như anh da mặt lại dày đến vậy??
“Được… Vậy em xin nghỉ ba ngày…” Chu Noãn rất buồn ngủ, cô ngáp một cái.
Buồn ngủ quá…
“Ừ.”
“Ngủ đi nào…” Chu Noãn kéo chăn, nhắm mắt lại.
“Noãn Noãn.”
Chu Noãn không để ý tới anh.
Chu Diệc Mạch tiếp tục nói: “Sao em lại biết Hứa Doanh?”
Đến hô nay Chu Diệc Mạch mới biết hoá ra Chu Noãn đã gặp Hứa Doanh, hơn nữa còn hiểu lầm điều gì đó, còn là về mẹ của Tuế Tuế – Dương Tình Thiên..
“Ừm…” Chu Noãn lại mắt nhắm mắt mở, ú ớ một lúc, sắp xếp lại từ ngữ rồi mới mơ màng kể lại chuyện hôm đó gặp Hứa Doanh ở trung tâm thương mại cho Chu Diệc Mạch..
“Ừm…” Nghe xong, Chu Diệc Mạch chỉ đơn thanh đáp lại.
Chu Noãn biết còn có rất nhiều điều cô chưa rõ, ví dụ như thái độ của Hứa Doanh với mẹ ruột của Tuế Tuế hay tình cảm của Chu Diệc Mạch với Hứa Doanh.
Chu Noãn nhớ tới dáng vẻ anh đắp thảm cho Hứa Doanh ban tối, đúng là vẻ quan tâm xuất phát từ tấm lòng.
Không phải kiểu quan tâm của bác sĩ đối với bệnh nhân, nó khác.
Nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, mí mắt Chu Noãn bắt đầu sụp xuống, chỉ chốc lát sau, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Chu Diệc Mạch nghiêng mặt qua, đôi mắt màu hổ phách ánh lên nét dịu dàng. Anh duỗi tay sờ ngọn tóc của cô, thoải mái quá chỉ, cô không thèm hỏi anh gì mà ngủ luôn thật đấy à?
Anh nhắm mắt, cũng dần buồn ngủ theo tiếng hít thở của Chu Noãn.
Ngày thứ hai, một nhà bốn người đi cắm trại.
Chu Noãn đứa trên triền cỏ xanh rì, nhìn một lớn một nhỏ sung sướng hân hoan trước mặt, cô thấy đầu mình như nổ tung.
Cô tối hôm qua đồng ý đi cắm trại rồi???
Trong lúc mơ màng, cô đồng ý??
Sáng sớm hôm nay lúc rời giường, Chu Diệc Mạch dặn cô nhanh thay quần áo, họ ăn vội ăn vàng bữa sáng rồi ngồi lên xe đến nơi này..
Một đống dụng cụ dã ngoại và hành lý để lộn xộn trên mặt đất, quả nhiên anh ủ mưu đã lâu. Cô chỉ còn biết dở khóc dở cười.
“Noãn Noãn.” Chu Hinh ngẩng đầu nhìn cô.
“Dạ…?” Chu Noãn bừng ỉnh: “Chị.”
“Có chuyện gì vậy? Trông em cứ ngơ ngẩn. ” Chu Hinh cười hỏi.
“Hình như… Hình như em còn chưa xin nghỉ!” Chu Noãn vội vàng mở túi xách ra tìm điện thoại, quả nhiên đã có vài cuộc gọi nhỡ của Vương Lỵ và Trương Tuần.
“Chị, em ra ngoài gọi điện.” Chu Noãn nói.
Chu Hinh gật đầu.
Chu Hinh lại xoay xe lăn, nhìn về phía Chu Diệc Mạch và Tuế Tuế.
Vào đông, ánh mặt trời làm ấm người, người càng ấm lòng.
Tinh thần thật sảng khoái.
Chu Hinh cười hân hoan, lấy chiếc túi bên xe lăn xuống. Cô lấy khăn len từ trong túi ra, phơi nắng rồi đan tiếp..
Chu Noãn đi đến một bên, gọi lại cho Vương Lỵ. Bên kia lập tức nghe máy, giọng của Vương Lỵ truyền đến: “Noãn Noãn, sao hôm nay không đi làm vậy? Bị ốm à?”
Trương Tuần vốn định lên lớp nhưng lại vô tình nghe thấy Vương Lỵ cùng Chu Noãn gọi điện thoại, anh ta bèn trở lại chỗ ngồi, vểnh tai nghe lén, lật đại vài thứ trên bàn lấy cớ.
“Thế mà cậu lại bỏ mình lén ra ngoài chơi?”
Đi chơi?
Trương Tuần nhướng mày.
“Đi đâu vậy?” Vương Lỵ hỏi, “Cắm trại à!”
Cắm trại?
Trương Tuần nhướng mày.
“Gần đây cắm trại mùa đông nổi tiếng lắm đấy! Các cậu đi đến cái khu nào?”
Chu Noãn nhìn quanh, khu nào nhỉ… Quả nhiên, với thị lực cực tốt của mình, cô tìm thấy một lá cờ nhỏ trên mặt đất có viết tên phía trên.
Vương Lỵ gật gù: “Ra là nơi đó, cũng tốt đấy. Cậu chơi vui vẻ nhé, nhớ gọi điện thoại xin phép cấp trên, nhớ chưa? Được… Được, rồi, bái bai.”
Vương Lỵ cúp máy.
Trương Tuần vân vê đầu ngón tay, rốt cuộc là đi khu cắm trại nào… Anh ta vẫn chưa nghe thấy…