Bạn đang đọc Ba Lần Gặp Gỡ Bác Sĩ Tôi Không Choáng – Nhất Cố Tử Căng – Chương 21: Sủi Cảo [1]
Chu Diệc Mạch về đến nhà thì thấy Chu Noãn đang nằm nghiêng người trên sô pha ở tầng hai, trên tay còn cầm một sách văn học, trông có vẻ sắp rơi xuống.
Chu Diệc Mạch rón ra rón rén đi tới gần, nhẹ nhàng rút quyển sách từ trong tay Chu Noãn ra.
Anh để chiếc cặp táp xuống, đang muốn ôm cô về phòng ngủ thì Chu Noãn tỉnh lại.
Chu Noãn vẫn còn đang buồn ngủ, nhìn anh, khóe miệng mỉm cười, mông lung nói: “Đã về rồi à…”
“Ừ.” Chu Diệc Mạch vẫn không ngừng động tác trên tay, định bế cô vào trong phòng ngủ.
Chu Noãn vì muốn tìm điểm tựa, liền ôm lấy cổ anh, mặt hơi tựa vào trước ngực anh, xem ra rất mệt.
Chu Diệc Mạch cúi đầu nhìn Chu Noãn một cái, nhìn bộ dáng dựa dẫm của cô thì cười nhẹ, bước vào trong phòng.
Chu Diệc Mạch đặt Chu Noãn nằm thoải mái trên giường, giúp cô đắp chăn. Chu Noãn hơi hé mắt, trong mắt lấp lánh ánh sao.
Chu Diệc Mạch nhẹ giọng nói: “Từ nay không cần phải đợi anh về đâu, em ngủ sớm một chút.”
Chu Noãn lắc lắc đầu, trong mắt có ý cười, nói với giọng ngái ngủ: “Anh không ở đây, em không an tâm.”
Chu Diệc Mạch cười yếu ớt, hôn lên trán cô một cái.
Chu Noãn cảm thấy bản thân mình đang nằm mơ, lại tiếp tục ngủ.
Chu Diệc Mạch ngắm cô một lúc lâu, mới đứng dậy mang chiếc cặp táp bị bỏ quên lúc nãy vào trong phòng.
Sau khi tắm rửa xong, anh tiến vào trong chăn, ôm Chu Noãn ngủ đến khi trời sáng.
Hôm sau, khi Chu Noãn tỉnh dậy, Chu Diệc Mạch vẫn đang nằm ngủ, cô nghiêng mặt, cầm lấy tay anh làm gối nằm lên rồi nhìn anh.
Sau một lúc lâu, Chu Noãn nhìn thấy khóe môi Chu Diệc Mạch nhẹ giương lên, nghiêng khuôn mặt đẹp đến không thể soi mói, hé môi nói: “Nhìn cái gì đấy?”
Trong lòng Chu Noãn “lộp bộp”, anh đang nhắm mắt ngủ… mà vẫn biết cô đang nhìn?
Chu Noãn lo lắng, lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Sau một lúc, Chu Diệc Mạch thấy Chu Noãn không có phản ứng gì mới không nhanh không chậm mở mắt ra, quay đầu nhìn cô.
“Ngủ không ngon sẽ gây áp lực lên tim đấy.” Chu Diệc Mạch thản nhiên nói.
Chu Noãn thầm nghĩ: “Qủa nhiên là bác sĩ.”
Chu Noãn tự nhiên im lặng xoay người, quay lưng về phía Chu Diệc Mạch, một bộ dáng vẫn chưa tỉnh ngủ, làm bộ như lúc nãy chỉ là vô ý xoay người.
Chu Diệc Mạch chăm chú nhìn bóng lưng của cô, tràn đầy ý cười, nói: “Mấy hôm nay anh được nghỉ.”
Chu Noãn vểnh tai nghe, nghỉ? Bệnh viện không bận sao?
Lòng hiếu kỳ thôi thúc cô mở miệng hỏi, nhưng hiện tại cô đang giả vở ngủ mà, vì thế đành đem lời muốn nói nuốt trở về.
Mình không nghe thấy, mình không nghe thấy, mình chưa nghe thấy cái gì hết.
Chu Diệc Mạch bất đắc dĩ, đem tay đang để trong chăn choàng qua eo cô, kéo cô lại gần, khiến Chu Noãn hoảng sợ, kêu lên: “Á!”
Chu Noãn quay đầu, dở khóc dở cười nói: “Làm em sợ muốn chết.”
Chu Diệc Mạch chống đầu, nhíu mày hỏi: “Em giả vờ ngủ?”
Chu Noãn chớp chớp mắt, vô tội đáp: “Đâu… Em vừa tỉnh mà.”
“Ồ…” Chu Diệc Mạch cười khẽ, nói: “Anh dậy đi làm đây.”
Chu Noãn thốt ra: “Không phải vừa nói mấy hôm nay được nghỉ sao?”
Sau khi nói xong, Chu Noãn mới phát hiện ra mình bị trúng kế.
Cô dùng chăn trùm đầu, chỉ kém không lăn lông lốc trên giường.
Chỉ số thông mình đâu rồi? Người ta vừa mới dùng một chiêu nhỏ, mày đã lộ nguyên hình.
Chu Diệc Mạch che miệng cười, lại nằm xuống, “Đúng vậy, được nghỉ.”
“Ừm.” Chu Noãn nằm trong chăn nói.
“Anh muốn ăn sủi cảo.” Anh muốn kéo chăn của cô ra nhưng lại thất bại, được rồi, tòa thành của địch không thể phá vỡ.
“Được.” Giọng nói của Chu Noãn lại từ trong chăn truyền ra.
Chu Diệc Mạch từ bỏ việc kéo chăn, chính mình cũng chui vào trong chăn. Bên ngoài sáng trưng, ánh nắng xuyên thấu qua chiếc rèm nhung khiến ánh sáng bên trong mờ mờ ảo ảo.
Hai người đều hô hấp rất nhẹ nhàng, Chu Noãn liếc Chu Diệc Mạch một cái, sau đó lại quay ra nhìn anh.
Chu Diệc Mạch kéo thắt lưng của Chu Noãn, muốn cô quay người lại, lại làm cho khoảng cách giữa hai người càng ngày càng nhỏ dần.
Gò má hai người gần nhau trong gang tấc, không khí trong chăn tối tăm, hơi thở hai người ngày một nặng.
Chu Diệc Mạch dính sát vào Chu Noãn, chóp mũi chạm vào chóp mũi, môi cũng tự nhiên mà chạm phải nhau, còn chưa kịp đi vào sâu hơn, hai người chợt nghe thấy tiếng mở cửa phòng.
Hai người nhanh chóng tách ra, giây tiếp theo, ai đó nhảy lên trên giường, Chu Noãn cùng Chu Diệc Mạch ló ra khỏi chăn nhìn.
Là Tuế Tuế.
Dì Lý xấu hổ đứng ở cửa, ho nhẹ một tiếng: “Bữa sáng sắp nguội rồi.”
“Dì Lý, chúng con xong ngay đây.” Chu Noãn đáp.
Mắt to của Tuế Tuế nhìn nhìn Chu Noãn cùng Chu Diệc Mạch, khẽ thắc mắc: Bố mẹ, hai người đang làm gì vậy? Chơi trốn tìm sao?
Chu Noãn chỉ chỉ Chu Diệc Mạch, nói với Tuế Tuế: Hỏi bố con đi.
Nói xong liền đi xuống giường, cầm quần áo vào phòng tắm thay.
Tuế Tuế chu miệng nhìn về phía Chu Diệc Mạch.
Chu Diệc Mạch ngồi khoanh chân, hỏi Tuế Tuế: Tuế Tuế, con có muốn ăn sủi cảo không?
Tuế Tuế gật đầu.
Chu Diệc Mạch lại hỏi: Vậy hôm nay chúng ta gói sủi cảo ăn được không?
Tuế Tuế lại gật đầu.
Chu Diệc Mạch cũng xuống giường, duỗi lưng một cái, nói với Tuế Tuế: Bố đi đánh răng rửa mặt một chút.
Tuế Tuế tiếp tục gật đầu.
Sau khi Chu Diệc Mạch vào phòng vệ sinh, Tuế Tuế ngồi trên giường lấy tay chọc chọc vào mặt của mình, tỉnh tỉnh mê mê, có chỗ nào không đúng ta?
Ăn xong bữa sáng, Chu Diệc Mạch báo cho dì Lý biết trưa hôm nay muốn ăn sủi cảo, dì Lý liệt kê ra một cái danh sách, một nhà ba người cùng đi siêu thị mua đồ.
Siêu thị người đến người đi, ba người đi dạo một lúc lâu mới tìm gần đủ các đồ mà dì Lý dặn.
“Thịt nạc, nấm hương, cải trắng, rau cần…” Sau khi đến siêu thị, Chu Noãn nhắc lại những đồ cần phải mua.
Tuế Tuế ngồi trên xe đẩy, tò mò nhìn xung quanh.
Chu Diệc Mạch phụ trách việc vất vả nhất.
“Gần đủ rồi.” Chu Noãn hé miệng nói: “Còn thiếu mỗi dấm chua thôi, trong nhà không có dấm chua.”
“Được, chúng ta đi tìm dấm chua.” Chu Diệc Mạch đẩy xe đi phía trước, Tuế Tuế nhếch miệng cười không ngừng, Chu Noãn bất đắc dĩ lắc đầu.
Đi đến khu để gia vị, chọn nửa ngày, Chu Noãn mới chọn được loại dấm chua mà dì Lý cần.
Cất kỹ dấm chua, Chu Noãn cất danh sách lại, nói: “Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành rồi, về nhà thôi.”
Chu Diệc Mạch gật đầu.
Ba người đang định rời đi bỗng nghe thấy giọng nữ từ phía sau truyền lại, “Cái này? Hay là cái này?”
Một giọng nam khác trả lời: “Lấy cái này đi.”
“Được.” Người nữ đáp.
Chu Noãn cảm thấy hai giọng nói này rất quen thuộc, quay đầu, không ngờ Chu Diệc Mạch cũng phản ứng giống cô.
“Trương Tuần?” Chu Noãn nói.
“Tiểu Doanh?” Chu Diệc Mạch nói.
Trương Tuần và Hứa Doanh nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều không nói gì.
“Diệc Mạch, thật khéo.” Hứa Doanh cười hào phóng, ánh mắt của cô ta lại dời về phía Chu Noãn, chào: “Chu tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”
Chu Noãn lễ phép cười, lần gặp mặt trước của hai người cũng không vui vẻ gì.
Chu Diệc Mạch không nghĩ tới Chu Noãn đã gặp mặt Hứa Doanh.
Chu Noãn lắp bắp nói: “Hai người…”
Trương Tuần cười nhẹ, đáp lời: “Hai bọn tôi quen nhau từ nhỏ.”
“À ~~”
Chu Noãn cuối cùng đã hiểu, bốn người Chu Diệc Mạch, Thẩm Trạch, Trương Tuần, Hứa Doanh là bạn tốt.
Nhưng Chu Noãn vẫn cảm thấy giữa Chu Diệc Mạch cùng Trương Tuần có chút khoảng cách.
Quan hệ giữa Chu Diệc Mạch và Hứa Doanh cũng có chút khó nói.
“Khụ khụ…” Chu Noãn giả vờ ho vài tiếng, cô nhìn lướt qua xe đẩy của Trương Tuần và Hứa Doanh, hỏi: “Hai người định ăn sủi cảo à?”
“Ừ.” Trương Tuần trả lời, nhìn về phía Chu Diệc Mạch.
Chu Noãn nói: “Bọn tôi cũng vậy.”
Hứa Doanh cúi đầu nhìn những nguyên liệu mà Chu Noãn chuẩn bị, tao nhã cười: “Nếu không thì đi cùng nhau đi? Có thể chứ, Chu tiểu thư?”
Chu Noãn gật đầu, đáp: “Đương nhiên có thể.”
Hứa Doanh liếc nhìn Chu Diệc Mạch một cái, Chu Diệc Mạch cũng gật đầu.
Sau khi dì Lý mở cửa liền nhìn thấy Chu Noãn và Chu Diệc Mạch, cùng với người đang ngồi trong lòng Chu Diệc Mạch, Tuế Tuế.
Nhìn thấy Trương Tuần và Hứa Doanh đứng đằng sau, dì Lý chào hỏi: “Xin chào, tiểu thư Hứa Doanh, tiểu thiếu gia Trương Tuần.”
Hứa Doanh làm nũng: “Dì Lý, dì đừng khách khí, gọi con là Tiểu Doanh, gọi anh ấy Tiểu Tuần là được rồi.”
Hứa Doanh chỉ vào Trương Tuần rồi nói.
Dì Lý gật đầu.
Từ khi Trương gia cùng với Chu gia đều đứng trên đỉnh cao của thương trường, hai nhà rất ít khi lui tới.
Cũng sau nhiều năm dì Lý mới lại nhìn thấy Trương Tuần.
“Hai người…” Dì Lý ngập ngừng.
Hứa Doanh giơ túi to trong tay lên, nói: “Đương nhiên là đến ăn chực sủi cảo dì làm rồi.”
“À à.” Dì Lý vội vã đi đến cầm cái túi trong tay Hứa Doanh.
“Dì đi làm nhân bánh, các con cứ nói chuyện đi nhé.” Dì Lý vừa nói vừa đi đến phòng bếp.
Hứa Doanh và Trương Tuần cùng nhau ngồi ở trên sô pha, Chu Diệc Mạch và Chu Noãn ngồi ở ghế bên cạnh.
Trương Tuần dựa vào sô pha, ngồi vắt chéo chân, ngón tay gõ xuống bàn theo quy luật, anh ta đề nghị: “Hay là gọi Thẩm Trạch đến ăn luôn, chúng ta cũng đã lâu chưa gặp nhau.”
“Được.” Chu Diệc Mạch đồng ý.
Trương Tuần cầm lấy di động nói: “Tôi đi gọi điện cho.”
Hai người nói chuyện rất nhanh, sau khi cất điện thoại đi, Trương Tuần nói: “Trẩm Trạch tới ngay đây, tiện thể chở theo chị Hinh tới luôn.”
“Em đã lâu không gặp chị Hinh.” Hứa Doanh cười nhạt nói.
Ánh mắt Trương Tuần trở nên thâm trầm, không biết đang tự hỏi điều gì.
Chu Noãn nghĩ đến việc phải gặp chị gái của Chu Diệc Mạch liền cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Đôi mắt đen bóng của Hứa Doanh nhìn xung quanh một chút, sau đó dừng trên người Chu Noãn, đứng đắn nói: “Chu Noãn, lần trước tôi đã thất lễ rồi, tôi xin lỗi.”
“Hả…” Chu Noãn có chút ngạc nhiên, lời xin lỗi này đến quá đột ngột.
“Lần trước tôi không phải nói cô, tôi là đang nói đến mẹ ruột của đứa trẻ đó.” Hứa Doanh nhìn Tuế Tuế đang chơi ở vườn hoa, không nhanh không chậm giải thích.
Cô ta ăn nói thẳng thắn, nghe có vẻ tự nhiên lại chân thành.
Chu Diệc Mạch nghe được thì nhíu mày, môi mỏng hé mở: “Tình Thiên đã mất rồi.”
Hứa Doanh sửng sốt, ngữ khí có chút bi thương: “Đến bây giờ mà anh vẫn muốn nói chuyện thay cô ta…”
Những lời này tuy rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai của mỗi người đang ở đây.
Chu Noãn không hiểu mối quan hệ giữa bọn họ liền trầm mặc, Trương Tuần tuy nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Không khí đang giằng co, đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, giúp bọn họ thoát khỏi tình huống xấu hổ này.
Chu Noãn đi mở cửa, Thẩm Trạch phong trần mệt mỏi từ ngoài cửa đi vào, ném túi đồ xuống rồi lại vội vã đi ra ngoài.
Sau một lúc, anh chàng lại đẩy một cái xe lăn đi vào.
Ngồi ở trên xe lăn là một người mi thanh mục tú, anh khí và trong sáng, Chu Noãn nhìn chằm chằm vào cô ấy, mắt không chuyển.
Đây là chị gái của Chu Diệc Mạch.
Thẩm Trạch buôn xe lăn ra, lập tức ngã xuống sô pha, oán giận: “Mệt chết tôi rồi.”
Chu Diệc Mạch thấy anh ta như vậy, cao giọng hỏi: “Sao lại đến nhanh như vậy? Đua xe đến à?”
Thẩm Trạch khoát tay: “Không phải, khi Trương Tuần gọi điện thì tôi cũng đang đi trên đường rồi.”
“Hử?” Chu Diệc Mạch nhìn chị gái nhà mình.
Trẩm Trạch đứng lên vặn eo, giải thích: “À, chị gái cậu bỏ nhà ra đi, sau đó tìm đến chỗ cậu ở nhờ đó.”
Trẩm Trạch chỉ vào đống túi vừa nãy mình ném trên ghế, nói: “Hành lý cũng đã mang đến rồi.”
Chu Diệc Mạch quay đầu hỏi Chu Hinh, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị, sao lại như vậy?”
Chu Hinh thong dong bình tĩnh mà đáp lời: “Bố mẹ cãi nhau, chị đến chỗ em để tránh phải đứng mũi chịu sào, cũng thuận tiện tìm linh cảm sáng tác mới.”
Chu Diệc Mạch nhíu nhíu mày.
Chu Hinh mếu máo: “Thằng nhóc hẹp hòi này, không chào đón chị sao?”
Vẻ mặt Chu Diệc Mạch trở lại bình thường, cười yếu ớt: “Em đâu dám.”
“Đến đây, gọi vợ em đến, chị muốn xem, có phải rất xinh đẹp hay không?” Chu Hinh cười nói với Chu Diệc Mạch.
Ánh mắt của Chu Diệc Mạch nhìn ra đằng sau lưng Chu Hinh, nói: “Ngay đằng sau chị đó.”