Ba Lần Gặp Gỡ Bác Sĩ Tôi Không Choáng - Nhất Cố Tử Căng

Chương 14: Về Nhà [2]


Bạn đang đọc Ba Lần Gặp Gỡ Bác Sĩ Tôi Không Choáng – Nhất Cố Tử Căng – Chương 14: Về Nhà [2]

Cuộc tranh cãi diễn ra không lâu, cửa lớn của Chu gia bỗng mở ra, một người phụ nữ lớn tuổi tóc đã hoa râm đi vào, trên tay còn xách một túi đầy đồ ăn.

Bà nhìn xung quanh, Quách Uyển Nghi đang ngồi trên sô pha thấy bà thì đứng dậy, đi tới gần thân thiết nói: “Dì Chu, dì mua thức ăn về rồi.”

Dì Chu trong lời Quách Uyển Nghi là người giúp việc lâu năm ở Chu gia. Bà còn lớn hơn dì Lý, là mẹ của Trần Tuyền.

Hầu hạ cả đời, nhà họ Chu đã xem bà như người thân trong nhà.

Dì Chu mặt đầy nếp nhăn, cười hỏi Quách Uyển Nghi: “Uyển Nghi này, hôm nay không phải Diệc Mạch trở về rồi sao, sao không thấy mọi người vui vẻ vậy. Không phải Diệc Mạch vừa cưới vợ sao?”

Nhắc tới việc này, Quách Uyển Nghi kéo tay dì Chu vào bếp, vừa đi vừa than thở: “Diệc Mạch bị Gia Danh gọi lên thư phòng, chắc lại bị dạy dỗ rồi. Tiểu Hinh vừa nãy nổi cáu, bây giờ còn đang giận dỗi ở trong phòng. Tâm trạng của mẹ cũng không tốt nên trở về phòng rồi. Còn bố thì ngồi một mình ở sô pha ngoài phòng khách.”

Dì Chu nhìn từ phòng bếp ra, quả nhiên thấy được ông Chu đang ngồi một mình trên sô pha.

Dì Chu buồn rầu than: “Chuyện gì vậy chứ.”

Chu Diệc Mạch lâu lắm mới trở về, sao lại ầm ĩ thế này.

Quách Uyển Nghi buồn buồn nói: “Chao ôi, cũng vì Diệc Mạch, cưới cô gái kia rồi còn nhận nuôi đứa bé ấy.”

Dì Chu bỏ đồ ăn xuống, hỏi: “Đứa bé nào? Đứa bé trước đây sao?”

“Đúng rồi, chính là nó.” Quách Uyển Nghi giúp dì Chu dọn đồ ăn.

“Bữa cơm hôm nay mọi người lại ăn không ngon rồi.” Dì Chu phủi tay để thức ăn sang bên: “Uyển Nghi, con nói xem hôm nay có nên nấu cơm không?”

Quách Uyển Nghi cười dịu dàng đáp: “Nấu, tất nhiên là phải nấu chứ, con vẫn thích ăn mà.”

“Chỉ có con biết nói ngọt thôi.” Dì Chu lấy khuỷu tay khẽ huých vào eo của Quách Uyển Nghi, nói: “Uyển Nghi, con để đấy ta làm cho, cẩn thận không bẩn quần áo.”

“Không sao đâu mà.” Quách Uyển Nghi hào phóng cởi mở, không thèm để ý đến chuyện đó. Bà mặc tạp dề vào, xắn tay áo lên nấu cơm giúp dì Chu.

Dì Chu cười, tính tình Uyển Nghi dễ chịu nhất nhà, Gia Danh phải tu mấy đời mới cưới được người vợ tốt như thế.

Trong phòng sách.

Chu Gia Danh nhìn con trai mình. Không biết nó giống ai. Người khác nói nó giống ông, dù cũng giống thật nhưng lại có phần giống vợ ông hơn.

“Diệc Mạch, con nghĩ kỹ chưa, con muốn sống cùng Chu Noãn cả đời?” Chu Gia Danh hỏi.

“Vâng.”

Chu Gia Danh tiện tay lấy một tờ báo ở trên bàn lên đọc, ông nói: “Vậy thì tùy con.”

Tầm mắt Chu Diệc Mạch dừng trên người Chu Gia Danh.

Chu Gia Danh có thể biết nói ra tên của Chu Noãn, chắc hẳn ông đã có tư liệu chi tiết về cô. Dù sao cũng là con trai mình, ông tất phải biết rõ người anh lấy là ai.

“Tại sao bố lại không phản đối?” Chu Diệc Mạch hỏi.

Chu Gia Danh bâng quơ nói: “Ta ủng hộ con một lần, không được sao?”


Đương nhiên Chu Diệc Mạch không tin.

“Có một số việc ông nội con không hiểu rõ lắm, nhưng ta nghĩ con nên biết.” Chu Gia Danh không nói thẳng ra.

Thực ra trong lòng Chu Diệc Mạch cũng hiểu gần đây Chu gia bốn phía đều là địch, cũng rất khó khăn.

Anh tuy là bác sĩ nhưng cũng vẫn quan tâm đến tình hình kinh tế. Cổ phiếu của Chu gia gần đây giảm mạnh, tất cả đều là do Hứa gia đứng đằng sau quấy rối.

Hứa gia hẳn đã tìm được chỗ dựa khác nên không cần Chu gia nữa.

Vậy nên Chu Gia Danh tất nhiên sẽ không cho con trai mình lấy con gái của Hứa gia. Tình nghĩa cả đời đã đổi thay, ông không muốn lúc quyết liều một ván lại phải bận tâm đến chuyện tình cảm của con cái.

Cho nên khi con trai cưới người khác, ông cũng nhắm một mắt, mở một mắt, chỉ cần người đó không phải Hứa Doanh là được.

“Bố.” Chu Diệc Mạch gọi một tiếng.

Tay Chu Gia Danh đang lật báo cũng dừng lại, đã lâu rồi Diệc Mạch không gọi ông.”Ừ.”

Sau đó, hai người lại rơi vào im lặng.

Chu Diệc Mạch vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng anh lại không biết bắt đầu từ đâu.

Người đàn ông luôn khí phách đường đường trước mặt này chính là bố anh, đến lúc này ông vẫn ủng hộ anh.

Anh lấy Chu Noãn mà Chu gia không ngăn cản còn có thể lấy tạm lý do Hứa gia phản bội, nhưng đến khi anh nhận nuôi Tuế Tuế Chu giac ũng không ngăn cản, đó chính là đã cam chịu.

“Con bé Chu Noãn kia có được không?” Chu Gia Danh cất tiếng đánh vỡ sự tĩnh lặng.

“Cô ấy tốt lắm.”

“Nhìn ảnh, con bé có vẻ là một người rất dịu dàng, có chút…” Chu Gia Danh thu lại vẻ mặt lạnh lùng xa cách, đáp lời..

“Có chút thế nào?” Chu Diệc Mạch nhẹ nhàng cười, nói tiếp: “Có phải khí chất của cô ấy có chút giống mẹ, khuôn mặt lại đôi nét giống chị không?”

Chu Gia Danh nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy…” Sau đó, ánh mắt ông lại trở nên mông lung, không biết đang nghĩ gì.

Chu Diệc Mạch cũng hiểu được tại sao bố lại cười, thật ra anh muốn nói Chu Noãn và anh có tướng phu thê.

Hai người sẽ thuận buồm xuôi gió, bên nhau đến bạc đầu.

Trời đã tối tự lúc nào, cũng không biết Chu Gia Danh và Chu Diệc Mạch ở trong phòng sách nói chuyện gì mà một lúc lâu sau mới thấy đi ra.

Ra khỏi phòng sách, Chu Diệc Mạch liền sang phòng Chu Hinh hỏi han cô rồi nói mình phải về. Sau đó, anh xuống lầu chào tạm biệt bà nội.

Chào hỏi mọi người xong, Chu Diệc Mạch đang chuẩn bị rời đi thì dì Chu nghe thấy động tĩnh, vội chạy ra từ bếp, trên tay vẫn còn cầm muôi gọi giật lại: “Thằng nhóc con này!”

Chu Diệc Mạch ngoái đầu lại cười, chào bà: “Bà Chu, bà khoẻ hơn rồi chứ ạ?”

Dì Chu bị cao huyết áp.

“Tốt hơn nhiều rồi. Thằng nhóc này, sao chưa ăn tối mà đã đi rồi?” Dì Chu hỏi.


Anh vốn nghĩ cuộc gặp mặt hôm nay sẽ kết thúc rất nhanh, ai ngờ đã trễ thế này rồi.

Anh đã hứa với Chu Noãn hôm nay sẽ về nhà ăn cơm.

“Cháu phải về nhà với vợ.” Chu Diệc Mạch nói thật, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Dì Chu đã lớn tuổi nên tính tình ngày càng giống trẻ con, chu miệng giận dỗi: “Bây giờ có vợ là không cần bà Chu nữa rồi.”

“Sao có thể chứ.” Chu Diệc Mạch nói.

Dì Chu đứng trước mặt Chu Diệc Mạch, nói: “Cháu ngoan, lần sau nhớ dẫn cô bé đó về cho bà xem nhé.”

“Vâng.” Chu Diệc Mạch đáp ứng không chút do dự.

Bà Chu giơ muôi lên nói: “Chờ bà một chút.” Nói xong liền chạy vào trong bếp, đến khi đi tra trên tay bà có một chiếc hộp giữ nhiệt to.

“Đây là canh xương, cháu đem về mà ăn.” Dì Chu mặt hiền từ nói.

“Vâng.”

Chu Diệc Mạch nhận lấy, chiếc hộp nặng trịch.

“Diệc Mạch, mang cả cái này về nữa.” Quách Uyển Nghi cũng đi từ phòng bếp ra, cầm một cái gói to đưa cho Chu Diệc Mạch, nói: “Người khác tặng tổ yến, mẹ với chị con ăn không hết, con cầm về cho…”

Quách Uyển Nghi nói đến đây liền dừng lại, bà nhận ra mình còn chưa biết tên con dâu.

“Chu Noãn, cô ấy là Chu Noãn.” Chu Diệc Mạch không nhanh không chậm nói.

Quách Uyển Nghi kinh ngạc: “Cũng là họ Chu kìa…”

Dì Chu lại rất vui vẻ: “Đây đúng là duyên phận.”

“Mẹ, đến khi gặp mẹ nhất định sẽ thích cô ấy.” Chu Diệc Mạch dịu dàng nhìn mẹ mình nói.

Quách Uyển Nghi ngập ngừng, cuối cùng cũng không nói gì.

Chu Diệc Mạch hiểu người mẹ dịu dàng, ôn hòa của anh tạm thời vẫn chưa thể chấp nhận Chu Noãn.

Trong phòng khách, ông nội vẫn ngồi trên sô pha một mình từ buổi chiều tới giờ, tự mình chơi cờ.

Chu Diệc Mạch xách đồ đầy cả hai tay, chào ông từ xa: “Ông nội, con đi đây, lần sau con sẽ đến thăm ông.”

Ông nội vẫn tiếp tục yên lặng, hiển nhiên là còn giận dỗi.

Chu Diệc Mạch nhíu mày, việc này có vẻ khó giải quyết đây.

Dì Chu vỗ vỗ tay anh an ủi: “Diệc Mạch, tính ông nội con cũng biết rồi đấy, phải nhớ rằng ông rất yêu thương con.”


“Vâng, bà Chu, mẹ, con đi đây.”

“Đi nhanh đi. Tối rồi, nhớ lái xe an toàn.” Dì Chu dặn dò.

Quách Uyển Nghi cũng nhìn chằm chằm vào Chu Diệc Mạch.

Chu Diệc Mạch gật đầu, trước khi rời đi còn quay đầu nhìn bóng lưng còng xuống trên sô pha rồi mới ra ngoài.

Ra khỏi cửa, Chu Diệc Mạch khẽ thở phào, ông nội của anh trước đây là người ủng hộ anh nhất khi anh nói muốn làm bác sĩ.

Đi chưa được mấy bước, tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi là Chu Noãn.

Chu Diệc Mạch bắt máy.

“Alo, Noãn Noãn, anh về ngay đây.”

Ngồi vào trong xe, Chu Diệc Mạch lại lấy điện thoại ra nhìn.

Số điện thoại của Chu Noãn hiện ra. Sau một hồi suy nghĩ, anh sửa tên cô thành Cục Cưng Noãn Noãn.

Trời sắp trở lạnh, có thêm một cục cưng ấm áp bên người, đến lòng cũng ấm hẳn, mỗi nhà đều cần có.

Nghe thấy tiếng ô tô chạy đi, dì Chu thở dài với bóng lưng đang ngồi trên sô pha: “Lão gia, Diệc Mạch đi rồi.”

“Kệ nó đi.” Giọng nói của ông vẫn tức giận như trước, nhưng tầm mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn chiếc ô tô màu đen đang dần chạy xa.

Dì Chu cùng Quách Uyển Nghi lắc đầu bất đắc dĩ, thầm than: “Nghĩ một đằng làm một nẻo, tính tình lại nóng nảy.”

Chu Noãn cúp máy xong cũng thấy tên lưu trong danh bạ quá xa lạ..

Chu Diệc Mạch, Chu Diệc Mạch, nghe không ổn lắm.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ tên anh thành “Chồng” như bao người khác.

Ngắn gọn, rõ ràng, dễ hiểu.

Khi Chu Diệc Mạch về đến nhà, người đầu tiên chạy ra đón tất nhiên là Tuế Tuế.

Chu Noãn theo sát đằng sau, hỏi: “Sao rồi anh? Không xảy ra việc lớn gì chứ?”

Chu Diệc Mạch tiện tay xoa nhẹ đầu cô trấn an: “Không có chuyện gì đâu.”

Chu Noãn cười gật đầu: “Vậy đi ăn cơm thôi, Tuế Tuế đói bụng rồi.”

“Dì Lý, có canh sườn.” Chu Diệc Mạch gọi với vào bếp.

Dì Lý đi từ phòng bếp ra, lau tay vào tạp dề rồi nói: “Canh dì Chu làm đúng không?”

Dì Lý nhận hộp canh trên tay anh, hít hà rồi chép miệng: “Thơm quá đi, xem ra Noãn Noãn có lộc ăn rồi.”

Ánh mắt Chu Noãn lấp lánh: “Dì Chu là ai?”

Chu Diệc Mạch cười đáp lời: “Em gọi là bà Chu, là người giúp việc cho gia đình anh từ thế hệ trước, cũng là người thân trong nhà.”

“Em biết rồi.” Chu Noãn gật đầu.

“Đúng rồi, còn có cái này.” Chu Diệc Mạch đưa túi còn lại cho Chu Noãn.


Chu Noãn cúi đầu nhìn rồi hỏi: “Tổ yến à?”

“Ừ, mẹ đưa.” Chu Diệc Mạch thản nhiên nói: “Cho em bồi bổ thân thể.”

Chu Noãn gật đầu, vẻ mặt phiền muộn. Cô từ nhỏ đã không cha không mẹ, không biết sau này phải chung sống với bố mẹ Chu Diệc Mạch thế nào.

“Mẹ anh rất dễ gần, không cần phải quá lo lắng đâu.” Chu Diệc Mạch hiểu rõ nỗi băn khoăn của cô.

Chu Noãn ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của anh, cười đáp: “Vâng.”

Buổi tối nằm ở trên giường, hai người nằm cách nhau một cánh tay, ngăn cách rõ ràng*.

*Chú thích: Nguyên văn là “Sở Hà Hán giới”, chỉ con sông ngăn cách phân chia ranh giới của hai nước Sở và Hán thời Chiến Quốc. Ý chỉ giữa hai người có ranh giới rõ ràng.

Chu Noãn ngần ngừ mở miệng gọi: “Diệc Mạch.”

“Sao thế?” Chu Diệc Mạch ôn hòa đáp lời.

“Nhà anh có những ai vậy, em không rõ lắm…” Chu Noãn nhẹ nhàng nói.

Chu Diệc Mạch gấp báo lại, tắt đèn nằm xuống, nhẹ nhàng nói cho cô.

“Có ông nội, bà nội, bà Chu, bố, mẹ, chú Trần, dì Lý và chị gái, đó là người trong nhà, còn những họ hàng khác thì không tính.” Chu Diệc Mạch kiên nhẫn kể.

Chu Noãn tò mò: “Hóa ra anh có chị gái sao?”

Chu Diệc Mạch điềm tĩnh nói: “Ừ, chỉ là…”

“Chỉ là làm sao?”

“Chỉ là chân của chị anh không tốt lắm, cả đời chỉ có thể ngồi xe lăn.” Chu Diệc Mạch bình tĩnh nói.

Lòng cô run lên, nói tiếp: “Anh ưu tú như thế, nhất định chị gái anh cũng sẽ không thua kém.”

Chu Diệc Mạch cười nhẹ: “Tính chị như một đứa trẻ, vui vẻ thì cười to, không vui liền nổi cáu.”

“Vậy chị đang làm gì?” Chu Noãn hỏi.

“Chị ấy viết sách, cũng vì vậy nên lắm lúc đa sầu đa cảm.” Chu Diệc Mạch nói cặn kẽ.

Chu Noãn nhẹ nhàng đáp lại.

“Diệc Mạch, anh có thể kể cho em nghe một ít chuyện của mỗi người trong nhà không?” Giọng Chu Noãn vừa mềm mại vừa có phần thận trọng.

Chu Diệc Mạch dịch người về phía Chu Noãn, tay trái kéo bàn tay còn đặt ngoài chăn của cô. Chu Noãn bị bắt xoay người lại, chìm vào vòng ôm ấm áp của anh.

“Anh, anh, anh làm gì vậy…?” Chu Noãn nhẹ nhàng đẩy anh.

“Sưởi ấm chứ gì nữa…” Chu Diệc Mạch thuận miệng nói rồi ảo não cười: “Em có nghe nữa không?”

Chu Noãn nghĩ thầm: Còn chưa vào đông đâu… Sưởi ấm gì chứ…

Chu Noãn nhẹ nằm xuống, gối lên cánh tay anh: “Muốn nghe chứ… Em chỉ sợ anh tê tay.” Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Trong bóng đêm, Chu Diệc Mạch khẽ cười: “Tê thì đổi tay. Ông nội anh…”

Anh hít hà hương thơm trên tóc cô, chậm rãi kể.

Đêm giờ mới bắt đầu. Ánh sao lấp lánh trên bầu trời, không biết một vì sao băng lúc nào xẹt ngang, như lắng nghe tâm sự của ai, lại như thực hiện ước vọng của ai đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.