Ba Lần Gặp Gỡ Bác Sĩ Tôi Không Choáng - Nhất Cố Tử Căng

Chương 12: Tập Kích Bất Ngờ


Bạn đang đọc Ba Lần Gặp Gỡ Bác Sĩ Tôi Không Choáng – Nhất Cố Tử Căng – Chương 12: Tập Kích Bất Ngờ

Chu Diệc Mạch sửa sang xong quần áo, bước nhanh đi ra ngoài.

Trong hành lang, Thẩm Trạch và anh lướt qua vai nhau, gọi anh lại: “Diệc Mạch.”

Chu Diệc Mạch giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, tùy ý nói: “A Trạch, lần sau nói chuyện, tớ có việc.”

Thẩm Trạch đẩy kính mắt một cái: “Cậu vội vàng đi đầu thai à?”

“Đón vợ.” Lưng Chu Diệc Mạch đi qua phất tay một cái.

Thẩm Trạch: À, đón vợ hả.

Ngay lập tức lại tỉnh ra: Gì cơ? Đón vợ?!

“Cậu có vợ lúc nào hả?!” Thẩm Trạch quát, cũng không quan tâm là bệnh viện phải yên tĩnh.

Chu Diệc Mạch càng đi càng xa, khoát khoát tay, tỏ ý hôm khác nói chuyện tiếp.

Mãi đến chỗ khúc quanh không thấy được anh, Thẩm Trạch lắc đầu một cái, che lỗ tai hừ nhẹ mấy tiếng, kiểm tra mình lúc nãy có phải bị ù tai không.

Y tá trưởng đi qua, buồn bực: “Bác sĩ Thẩm, cậu làm sao vậy?”

“Chị Tôn, chị gào tôi mấy tiếng xem.”

“Aaaaa, ranh con.”

Tôn Bình là y tá trưởng tương đối lớn tuổi lại lý lịch khá sâu của bệnh viện, tất cả mọi người đều kính trọng chị.

Thẩm Trạch kỳ quái: “Chị Tôn, mới vừa rồi bác sĩ Chu nói với em là cậu ta kết hôn rồi.”

“Bác sĩ Chu? Bác sĩ Chu nào? Là bác sĩ Chu khoa nhi đấy sao?”

“Chính là cậu ta.”

Tôn Bình vỗ trên ót anh một cái: “Cậu nha, tiểu tử, bác sĩ Chu người yêu còn chưa có một người, kết hôn cái gì chứ hả. Còn không đi làm việc đi.”

Thẩm Trạch gãi đầu một cái, anh nghe nhầm sao?

Đón vợ…

Đón vợ yêu… ?

Đón… Nhiều chuyện??

Đón xem mặt???!

Không muốn không muốn, Thẩm Trạch run vai lên: “Làm việc thôi ~”

Y tá trưởng Tôn nhìn bóng lưng anh lắc đầu: “Tiểu tử thối.”

Sau đó lại đến chỗ Chu Diệc Mạch rời đi nhìn quanh: “Haiz… Tiểu Chu này không biết có thật là có bạn gái hay không nữa.”

Chu Noãn từ lúc ba giờ rưỡi đã tan việc, bắt đầu kết thúc cuộc họp thường kỳ lúc bốn giờ, cô đã ở cửa nhà trẻ một tiếng đồng hồ. Trên chân mang giày cao gót, đứng thẳng khá lâu. Gót chân cô đã có phần tê dại.

Năm giờ mười lăm, Chu Diệc Mạch lái xe đi tới đây.


Từ xa anh đã nhìn thấy Chu Noãn thân ảnh thon gầy. Anh áy náy, anh có lỗi, lại cảm thấy cô thông minh ngốc.

Anh từ trên xe bước xuống, vội vàng hỏi: “Chờ lâu rồi sao?”

Chu Noãn chỉ lắc đầu một cái.

Bàn tay anh phủ lên đầu cô, thỏa hiệp lại vui nói: “Em có ngốc hay không thế? Sao không tìm một chỗ mà ngồi xuống?”

Chu Noãn: Em đứng chỗ này là vì chờ người nào đó mà mà mà!

Chu Diệc Mạch nhìn ra ấm ức trong mắt cô, cười: Thì ra là còn có thể không tiếng động phản kích.

“Nhanh đi đón Tuế Tuế thôi.” Chu Noãn sốt ruột nói.

Chu Diệc Mạch tỏ ý cô không cần lo lắng: “Thầy cô nhà trẻ sẽ trông con bé, trước kia lúc anh một mình đem theo nó cũng rất biết điều, cũng giống như em ấy, cứ như vậy chờ anh tan việc đi đón con bé.”

“Thế dì Lý đâu rồi?”

“Dì Lý là sau khi Tuế Tuế đến.”

“Dì Lý là mời tới?” Chu Noãn bừng tỉnh hiểu ra.

Chu Diệc Mạch cười giải thích: “Cũng không phải, dì Lý là người nhà, bà nội để dì ấy đến giám thị anh.”

Anh đã ba mươi tuổi, cũng không tiện từ chối tâm ý của bà nội.

Tuy nói là giám thị, thật ra thì cũng là lo lắng cho cháu trai bên ngoài một ngày ba bữa ăn không ngon.

Sau này có Tuế Tuế, dì Lý cũng liền chăm sóc Tuế Tuế luôn.

Đừng nhìn dì Lý lớn tuổi, thủ ngữ cũng là mới học khi đó, so với Chu Diệc Mạch còn nghiêm túc hơn. Còn thực sự khiến anh có phần khâm phục.

Chu Noãn đáy lòng bắt đầu suy đoán, Chu Diệc Mạch là lớn lên trong dạng gia đình gì.

Cô vẫn không biết gì.

“Trước khi dì Lý tới, anh cũng xem như là một… vú ba.” Chu Diệc Mạch không quen mà nói ra từ này.

Chu Noãn cúi đầu cười khúc khích, cái từ vú ba này, dùng ở trên người anh, Chu Noãn thật sự là không nghĩ ra.

Khi Chu Diệc Mạch cùng Chu Noãn đến nhà trẻ khiếm thính, đợi ở đó không chỉ mỗi Tuế Tuế mà còn có đứa bé khác.

Tuế Tuế trông thấy Chu Diệc Mạch và Chu Noãn lập tức nhào tới.

Thầy cô nhà trẻ dĩ nhiên là chưa từng gặp Chu Noãn: “Vị này là…” Người lớn tuổi này, giống như lớp học thân quen với Chu Diệc Mạch mở miệng hỏi.

Chu Diệc Mạch cười đáp: “Bà xã.”

“Xin chào.” Chu Noãn lịch sự nói.

“Xin chào.” Giáo viên lớn tuổi nói.

Chu Diệc Mạch nhìn vị giáo viên kia khách khí nói: “Cô Vương, làm phiền cô, chúng tôi đi trước.”

“Được, trên đường đi cẩn thận.” Cô Vương nói.


Chu Noãn cười khúc khích cúi đầu tạm biệt.

Ra khỏi nhà trẻ, Chu Diệc Mạch chậm rãi nói: “Vừa rồi là viện trưởng nhà trẻ này, con của cô ấy cũng là trẻ câm điếc.”
“Haiz…” Chu Noãn nghe thấy.

“Mấy năm nay nhờ có cô ấy, Tuế Tuế cũng xem như là an ổn lớn lên. Tuế Tuế ban đầu có hơi tự ti, thủ ngữ cũng phải từng bước học, rất chật vật. Nhưng bây giờ con bé chính là một người vui vẻ tiểu kèn đồng.” Chu Diệc Mạch đưa tay gãi ngứa Tuế Tuế, mắt Tuế Tuế cong cong thành trăng lưỡi liềm.

Cảnh tượng như vậy, Chu Noãn nhìn, cảnh đẹp ý vui.

Có hơi xu hướng là vú ba rồi.

“Về nhà thôi, dì Lý đang nôn nóng chờ.” Chu Noãn đưa tay kéo áo khoác Tuế Tuế nói.

“Ừm.”

Chu Diệc Mạch gần một tuần đều đúng giờ tan sở, khiến cho nữ bác sĩ y tá bệnh viện kinh ngạc.

Mỗi lần đến phòng rửa tay đều có thể nghe được bàn tán, không thể thiếu phỏng đoán có phải anh có bạn gái hay không.

Căng tin bệnh viện, Thẩm Trạch xúc cơm, từng miếng từng miếng nhìn cơm trắng, chung quanh từ trên xuống dưới quan sát Chu Diệc Mạch một chút, sau đó lại đưa tay sờ sờ trán Chu Diệc Mạch, tiếp đó lại sờ sờ trán mình.

Người này không có bệnh hả…

“A Trạch, cậu làm sao thế?” Chu Diệc Mạch thấy mắt Thẩm Trạch đã lên đến trên cằm, đặt câu hỏi.

“Người anh em… Cậu biết bất thường của cậu mang tới cho tớ bao nhiêu là tổn thương tinh thần chưa chưa chưa???” Thẩm Trạch tủi thân.

“Hửm? cậu nói xem.”

Thẩm Trạch bỏ cái thìa xuống, lấy điện thoại di động ra, mở tin tức ghi lại, đưa cho Chu Diệc Mạch xem: “Cậu nhìn đi, cậu nhìn đi.”

Chu Diệc Mạch vội vàng nhìn lướt qua, thuận miệng nói: “Gần đây đi hoa đào.”

“Nếu là hoa đào thì tốt rồi.”

Thẩm Trạch bắt đầu lải nhải.

“Là cậu gần đây đúng giờ tan việc, mỗi ngày một đám gái độc thân gọi điện thoại cho tớ, hỏi tớ có phải cậu có bạn gái hay không.”

“Aaa, Tiểu Từ này ấy hả, dáng dấp duyên dáng yêu kiều, thanh sạch động lòng người, tối hôm qua khóc nói với tớ, cô ấy thầm mến cậu đã lâu, cậu làm sao lại đã có bạn gái chứ, tớ an ủi cô ấy cả một đêm, nói cậu không có bạn gái, mồm miệng cũng mài hỏng rồi.”

“À, còn có Tiểu Lục này nữa, còn muốn tớ làm 007, cung cấp cho cô ấy đủ loại tin tức của cậu.”

“Còn nữa còn nữa, Tiểu Triệu này nữa, vừa nghe nói cậu có bạn gái, thay đổi biện pháp đưa ra với tớ, phải quyết đấu với cậu.”

“Quyết đấu hả anh em? Mọi người trong phẫu thuật chơi trò Tiểu Lý phi đao à?”

Thẩm Trạch hút mạnh một ngụm canh, coi như là rượu.

Chu Diệc Mạch nghe tiếng nhếch miệng lên: “Sách nói không sai.”


Thẩm Trạch: “Tớ không đùa với cậu đâu.”

“Tớ biết.”

Thẩm Trạch gỡ kính mắt xuống: “Cậu nhìn mắt tớ một chút này, mau nhìn xem.”

Chu Diệc Mạch ngẩng đầu liếc mắt một cái: “Thấy rồi.”

“Đây là chút thành ý của cậu hả, cậu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hả, có bạn gái thật á?” Thẩm Trạch hỏi xong tiếp tục ăn cơm.

Chu Diệc Mạch bỏ cái thìa xuống, khuỷu tay chống lên bàn, nhẹ nói: “Không có bạn gái.”

“Tớ cũng biết…” Thẩm Trạch bỏ cơm vào trong miệng, mơ hồ nói.

“Có vợ.”

Chu Diệc Mạch vừa nói xong câu này, Thẩm Trạch tiếp tục miệt mài ăn cơm gật đầu.

Sau đó tay anh ta cứng đờ.

Mạnh mẽ ngẩng đầu, trợn to hai mắt, nháy mắt.

Thẩm Trạch: Thật sao?!

Chu Diệc Mạch thảnh thơi đứng lên, rời bàn ăn xa một chút, gật đầu.

“Phụt–.” Thẩm Trạch phun cơm ra ngoài.

“Khụ khụ.” Anh đấm ngực dậm chân, chỉ vào Chu Diệc Mạch: “Cậu… Cậu… Cậu…”

Sừng sờ cả buổi cũng không nặn ra một chữ.

Người xung quanh liên tiếp ngoảnh đầu lại, Chu Diệc Mạch bưng cơm thừa lên, nói với Thẩm Trạch: “Chờ cậu chỗ bàn trời.”

Thẩm Trạch lòng bàn tay vỗ trán, thì ra là hôm đó anh không nghe nhầm mà, đúng là đi đón vợ sao… Rõ ràng chị Tôn kề bên đập vỡ.

Thẩm Trạch tự sửa soạn, vội vàng chạy đến bàn trời.

Chu Diệc Mạch thấy Thẩm Trạch đi tới, ném cho anh một lon đồ uống.

Thẩm Trạch mở ra uống một hớp, tựa vào trên bức tường trắng: “Thẳng thắn sẽ khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị.”

Chu Diệc Mạch một tay đút vào túi quần, tay kia giơ đồ uống lên khẽ hớp một cái, mắt nhìn ra xa.

Chu Diệc Mạch kể lại từ đầu đến cuối, Thẩm trạch con mắt càng sâu hơn.

Chu Diệc Mạch tự kể lại xong, giữa hai người im lặng hồi lâu.

Thẩm Trạch cười lắc đầu: “Ái chà… Một cô nàng gia đình tốt thật đấy, sẽ đồng ý gả cho cậu như vậy.”

“Không rõ lắm chuyện của cậu.”

“Lại không màng cái gì cả.”

“Khó cho cô ấy.”

Chu Diệc Mạch nghe vậy, đúng thế… Sẽ đồng ý gả cho anh, một người dịu dàng như vậy.

“Haizzz.” Thẩm Trạch kêu lên.

Chu Diệc Mạch ngoảnh đầu lại.

“Hôm đó cô ấy ngất xỉu ở bệnh viện, tớ đã cảm thấy hai người có gian tình rồi.” Thẩm Trạch tấm tắc nói.


Chu Diệc Mạch cười mà không nói.

Hôm ngất xỉu ấy, anh vừa vặn cầu hôn.

Thẩm Trạch ngồi dậy, đi tới vỗ vai Chu Diệc Mạch: “Diệc Mạch, cậu phải thật tốt với người ta đấy.”

“Ừm.”

“Đời người dài như vậy, hai người phải chung sống cả đời.”

“Ừ.”

Gió thu thổi tới, hai người nhìn về phía xa, khó có được giờ rảnh rỗi nghỉ trưa.

Sau đó, xảy ra rất nhiều chuyện. Chu Diệc Mạch mới nhận ra đời người đau khổ rất ngắn, không hề dài như Thẩm Trạch nói. Mà Chu Noãn này, trong sinh mệnh Chu Diệc Mạch, qua thời gian chạm khắc, từng giây từng phút hòa vào xương tủy, hóa thành xương sườn mềm mại.

Gần nửa tháng trôi qua, chứng nhận nuôi Tuế Tuế cũng làm xong.

Khác với chứng nhận kết hôn, quá trình nhận nuôi đơn giản hơn nhiều. Đáng lẽ là điều kiện vẫn không phù hợp nhận nuôi như trước, nhưng Chu Diệc Mạch bất kể thế nào cũng kéo tới mấy tầng quan hệ, cuối cùng lấy được.

Hộ khẩu vốn thứ nhất là dùng để làm chứng nhận kết hôn, thứ hai, là giấy nhận nuôi.

Chứng nhận nuôi này làm xong, hộ khẩu kia cũng phải trả lại.

Chu Diệc Mạch gọi điện cho chú Trần, chú Trần lúng túng khó xử. Thì ra là các trưởng bối trong nhà đã biết, nói rằng nếu như còn muốn vậy thì phải tự mình đưa về.

Suy tính hết lần này đến lần khác, Chu Diệc Mạch cuối cùng cũng chọn một ngày thời tiết trời trong nắng ấm về nhà một chuyến.

Mà ngày đó vừa đúng là cuối tuần.

Chu Noãn và Tuế Tuế đang ở vườn hoa trồng cây mầm, Chu Diệc Mạch chăm chú nhìn bóng lưng hai người hồi lâu.

“Noãn Noãn.” Chu Diệc Mạch gọi to.

“Hả?” Chu Noãn giơ hai tay bùn về phía Chu Diệc không đi tới: “Làm sao thế?”

Chu Diệc Mạch cười tủm tỉm: “Anh ra ngoài một chuyến.”

“Dạ.” Cô đáp lại.

Chu Diệc Mạch đưa tay, thay cô xoa xoa trên mặt vừa mới không cẩn thận dính bùn.

Chu Noãn ngẩng đầu lên, mím môi, trong lòng cảm nhận ngón tay mềm mại của anh, nhưng trong lòng cũng lo lắng, muốn nhanh kết thúc một chút.

Chu Diệc Mạch nhếch miệng cười nhẹ, đối với chuyện này thật ra làm không biết chán.

Sau khi lau khô sạch sẽ, Chu Diệc Mạch lại khoác qua vai Chu Noãn, để cô đưa lưng về phía anh.

Chu Noãn nghi hoặc.

Ngón tay thon dài linh hoạt của anh di chuyển, lại lần nữa dùng dây cao su thay cô buộc lại mái tóc rời rạc.

Sau khi vừa ý, đầu anh hơi nghiêng về phía trước, ở bên tai cô khẽ nói: “Phải đi rồi.”

“Vâng.”

Anh dư quang nhìn về phía cô, cô mắt nhìn phía trước, không biết là chăm chú cái gì.

Thừa dịp cô chưa phòng bị, anh hôn lên hai gò má cô, sau đó xoay người rời khỏi.

Chỉ nghe thấy xe ô tô khởi động và âm thanh rời đi.

Cô buồn bã mất đi cười một tiếng: Bị đánh lén.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.