Ba Lần Gặp Gỡ Bác Sĩ Tôi Không Choáng - Nhất Cố Tử Căng

Chương 1: Mới Gặp


Bạn đang đọc Ba Lần Gặp Gỡ Bác Sĩ Tôi Không Choáng – Nhất Cố Tử Căng – Chương 1: Mới Gặp


Đầu thu, từng tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng học sạch sẽ.

Chu Noãn ngồi trước đàn piano, hai tay nhảy múa trên phím đàn, tại chỗ ngồi, các bạn nhỏ đang ngồi ngay ngắn, nhìn cô không chớp mắt.

Khúc nhạc kết thúc, Chu Noãn dừng lại rời khỏi đàn, nhìn các bạn nhỏ, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: “Có hay không?”

“Hay ạ!” Bọn nhỏ ngây thơ đồng thanh trả lời.

Một cậu bé có đôi mắt to, giơ tay lên, hô: “Cô giáo Chu ơi!”

“Ơi? Sao vậy em.” Chu Noãn nhìn cậu bé hỏi

Cậu bé từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến trước mặt Chu Noãn, kéo tay cô, để thuận tiện nghe cậu bé nói, Chu Noãn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cậu bé.

Sắc mặt cậu bé có phần trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi.

Chu Noãn thấy sắc mặt cậu bé không được tốt, đưa tay lên sờ trán em, nóng hầm hập, cô vội hỏi: “Vương Tử Khiêm, em có chỗ nào không thoải mái sao, nói cho cô Chu biết.”

“Em khó chịu…… Chỗ nào cũng khó chịu……” Cậu bé cúi đầu nói

Chu Noãn thấy thế vội vàng ôm lấy cậu bé, nhìn các bạn nhỏ khác trong lớp nói: “Các em, bạn Vương Tử Khiêm có thể đã bị bệnh, cô giáo Chu dẫn bạn ấy đi gặp bác sĩ, các em ngoan ngoãn ngồi chờ một lát, có được không?”

Các bạn nhỏ nhu thuận gật đầu, nói: “Được ạ~”

Đi ra khỏi lớp, Chu Noãn lo lắng, chạy chậm đến cửa lớp bên cạnh, vẫy tay với thầy Trương bên trong, nhỏ giọng nói: “Thầy Trương.”

Trương Tuần nhìn thấy là Chu Noãn, đi tới, thấy cậu bé trong lòng cô, hỏi: “Vương Tử Khiêm bị sao vậy?”

“Chưa rõ lắm, vào học vẫn còn khỏe, vừa rồi mới nói với tôi là khó chịu, tôi sờ vào trán cậu bé, có vẻ phát sốt. Thầy Trương, thầy giúp tôi trông chừng các bạn nhỏ trong lớp, tôi dẫn cậu bé tới phòng y tế.” Chu Noãn sốt ruột nói.

Trương Tuần đồng ý, làm cho Chu Noãn bớt đi phiền não, nói: “Mau đi đi.”

Chu Noãn gật gật đầu, ôm Vương Tử Khiêm chạy vào phòng y tế, nhân viên phòng y tế nhăn mày đo nhiệt độ cơ thể cho Vương Tử Khiêm, bà nhìn con số hiện ra trên nhiệt kế : 39.9

“Sốt cao”Bà ta nói ra không chút hoang mang

Chu Noãn vẫn còn lo lắng, nói: “Cô à, cháu nó nói những chỗ khác cũng khó chịu, cô xem lại xem sao.”

Dứt lời, nhân viên y tế ngẩng đầu, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Chu Noãn, bà ta dùng sức viết xuống, tỏ vẻ không bằng lòng: “Có đứa bé nào biết chỗ nào là khó chịu hay không khó chịu đâu, bị sốt, đương nhiên là khó chịu rồi.”


Nhân viên y tế tỏ thái độ lãnh đạm.

Chu Noãn nhíu mày, cô cúi xuống, lấy tay lau mồ hôi cho Vương Tử Khiêm, ôn hòa hỏi bé: “Vương Tử Khiêm, con khó chịu nhất ở chỗ nào?”

“Khó chịu chỗ nào, liền nói cho cô đây biết.”Chu Noãn đè nén nhỏ giọng nói.

Vương Tử Khiêm quay đầu, đôi mắt trong to nhìn nhân viên y tế, chỉ vào bụng, vẽ một vòng nói: “Bụng em khó chịu.”

Nhân viên y tế nhíu mày, thấy phiền nói: “Buổi trưa có ăn phải cái gì bị hỏng không? Hay là ăn đồ lạnh.” Bà ta vừa nói vừa lấy ra một hộp miếng dán giảm sốt ném tùy ý lên mặt bàn.

Vương Tử Khiêm quay đầu lại, nhìn Chu Noãn, lắc lắc đầu, đôi mắt nhòe nước, nói: “Cô Chu ơi, em không có ăn đồ hỏng đâu mà…”

Trước tiên Chu Noãn cầm lấy hộp dán giảm sốt trên bàn, lấy đi một miếng, gỡ ra cẩn thận dán lên trán Vương Tử Khiêm, sau đó giọng nói có chút nặng nề nói: “Cậu bé nói rất khó chịu, cô xem lại xem.”

Nhân viên y tế lên mặt, giọng điệu cũng cao lên: “Cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ.”

“Cô…”

Chu Noãn chưa nói xong, Vương Tử Khiêm đã ngất trong lòng cô, Chu Noãn đỡ lấy cậu bé gọi: “Vương Tử Khiêm”

Tiếng xe cấp cứu vang lên trong nhà trẻ, Chu Noãn đi theo nhân viên cấp cứu lên xe.

Đi vào khu cấp cứu, nét mặt Vương Tử Khiêm đau đớn nằm trên giường bệnh, Chu Noãn lo lắng ở bên.

Y tá đem rèm chung quanh kéo lại, ngăn Chu Noãn ở ngoài.

Chỉ chốc lát sau, một bác sĩ đeo khẩu trang trắng đi vào, theo sau là điều dưỡng.

Vị bác sĩ dừng chân một giây, nhìn lướt qua Chu Noãn, rồi bước vào phía trong rèm.

Không lâu sau, nữ y tá từ trong rèm chạy ra, cô ấy không biết từ nơi nào trở về, trong tay cầm một tờ cam kết phẫu thuật, đưa cho Chu Noãn, nói: “Bệnh nhi bị viêm ruột thừa cấp tính, cần phẫu thuật ngay, chị là người nhà phải không?”

“Tôi không phải, tôi là cô giáo của em ấy” Chu Noãn nói

“Vậy người nhà của bé khi nào mới tới, càng để lâu càng nghiêm trọng, sẽ không tốt đối với bệnh nhi.” Giọng điệu của nữ y tá có phần gấp rút

“Bọn họ…”Chu Noãn vừa mở miệng, một đôi vợ chồng trẻ từ cửa chạy vào phòng cấp cứu.

Chu Noãn thở phào nói: “Bọn họ tới rồi.”

Bố mẹ Vương Tử Khiêm kí tên vào giấy cam kết đồng ý.

Sau đó, Vương Tử Khiêm bị đẩy vào phòng phẫu thuật.


Chu Noãn cùng bố mẹ cậu bé chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, bố Vương Tử Khiêm khách sáo nói cảm ơn Chu Noãn, còn mẹ cậu bé sắc mặt không tốt, biểu cảm có phần trách cứ.

Chu Noãn đứng im lặng, không nói lời nào.

Một tiếng sau, ca phẫu thuật của Vương Tử Khiêm kết thúc thuận lợi, Chu Noãn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, sự việc còn chưa chấm dứt.

Trước phòng bệnh, Chu Noãn đang bị dạy dỗ, ngưởi dạy dỗ cô chính là mẹ của Vương Tử Khiêm: “Cô giáo Chu, chúng tôi là bỏ tiền cho con đi học, không phải bỏ tiền để tự chuốc lấy phiền phức.”

Chu Noãn cố gắng hết sức giải thích để xoa dịu tình hình, tránh cho bố mẹ của cậu bé cảm thấy không thoải mái “Phụ huynh của Vương Tử Khiêm, thật sự có lỗi, tại thời điểm tôi phát hiện ra thân thể Vương Tử Khiêm không thoải mái….”

“Sao nào, cô muốn ngụy biện sao?”Mẹ của Vương Tử Khiêm cắt ngang lời nói của Chu Noãn.

Chu Noãn khẽ nhíu mày, cô không nghĩ tới chuyện thế này, lại có một ngày xảy ra trên người mình. Hiện tại cô cũng khó lòng giãi bày.

“Cô Chu, sao cô không nói lời nào?”Mẹ Vương Tử Khiêm hùng hổ

“Đuối lý?” Cô ta giễu cợt

Chu Noãn đứng thẳng người ngẩng đầu lên, giọng điệu nghiêm túc: “Vị phụ huynh này”

Hai tay mẹ Vương Tử Khiêm khoanh chéo trước ngực, nói: “Làm sao? Trái lại muốn giảng đạo lý cho tôi à?”

Chu Noãn nhăn mày, chung quy tình huống như vậy cũng do cô xử lý không tốt,

“Còn cau mày?”Mẹ Vương Tử Khiêm đưa tay ra đẩy Chu Noãn một cái, cô lui từng bước về phía sau.

“Cô không phải muốn mắng tôi sao?Nói tôi không thể làm hết trách nhiệm của người mẹ, kiểu đạo lý trốn tránh trách nhiệm như vậy, tôi không chấp nhận.”

Chu Noãn hé miệng, trong lúc suy nghĩ, lại bị cô ta dùng sức đẩy cô về phía sau một cái.

Cô nhất thời hoảng loạn, không đứng vững, ngã về phía sau, cô vốn đã chuẩn bị tinh thần thân mật với mặt đất lạnh lẽ, kết quả lại bất ngờ ngã vào một vòng ôm ấm áp.

Hai tay người kia từ phía sau nắm lấy hai cánh tay của Chu Noãn, nhiệt độ của đầu ngón tay tiếp xúc với làn da Chu Noãn chỉ cách một lớp áo sơ mi. Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp trên đỉnh đầu, cùng với mùi khử trùng nhàn nhạt trong bệnh viện.

Một giọng nói hơi lạnh nhẹ nhàng vang lên trên đầu Chu Noãn, vừa đủ để hai người nghe thấy: “Không sao chứ?”

Còn chưa bình tĩnh lại, Chu Noãn nhanh chóng đứng thẳng xoay người lại: “Không có việc gì, cảm ơn anh.”


Chu Noãn ngẩng đầu, một đôi mắt màu hổ phách đối diện cô, biểu cảm có chút lãnh đạm, chỉ liếc qua Chu Noãn một cái, liền dời tầm mắt. Người kia bước về phía trước, giọng nói lạnh nhạt, hướng về phía mẹ Vương Tử Khiêm, nói: “Vị phụ huynh này, xin tự trọng.”

Lời vừa nói thiếu đi một chút ôn nhu khác với lúc đối diện với Chu Noãn, làm cho không gian xung quanh cũng lạnh đi ba phần, đương nhiên mẹ của Vương Tử Khiêm cũng không cho anh sắc mặt hòa nhã.

Chẳng qua thấy anh mặc áo blouse trắng, cùng với khí thế quanh người, làm cho cô ta thu liễm lại chút ít.

Anh nghiêm túc nói từng chữ: “Tôi là bác sĩ phẫu thuật của Vương Tử Khiêm, cậu bé chắc hẳn là có triệu chứng phát sốt lúc sáng, bố mẹ chỉ cần chú ý thêm một chút, liền có thể phát hiện, không thể đổ trách nhiệm vào thầy cô.”

Chu Noãn thấy anh nói chuyện giúp mình, lại nghiêng người nhìn anh thêm mấy lần.

Hai tay anh bỏ vào túi áo, dáng người cao thằng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, làn da trắng, mềm mại, nhìn kỹ lại phát hiện, trong màu tóc đen lại nhuộm chút sắc vàng, có lẽ là trời sinh. Dù là người dùng màu khác nhuộm tóc như thế nào, cũng không có biện pháp nhuộm ra được.

Nhớ lại đôi mắt màu hổ phách kia, khóe miệng Chu Noãn hơi cười không để người khác phát hiện ra, cô suy đoán: anh là bác sĩ, đây là bệnh viện, chắc là “mầm tai họa”.

Kẻ gây hoạ nha kẻ gây hoạ~

Chu Noãn quan sát đánh giá bốn phía, quả nhiên, ánh mắt nữ bác sĩ, nữ y tá đều dừng lại trên người anh.

Mẹ của Vương Tử Khiêm nhất thời nghẹn lời, thái độ vẫn chưa mềm mỏng: “Thầy cô giáo cũng phải có trách nhiệm, cô ta nếu phát hiện sớm một chút, thì con của tôi cũng không đến nỗi bất tỉnh tới bệnh viện.”

Thân phận Chu Noãn làm cho cô không thể tranh cãi cùng phụ huynh, nếu trở lên ầm ĩ, nói không chừng cô sẽ được lên tiêu đề báo ngày mai. Đều nói cứ liên quan đến bệnh tật là khẩn trương, quan hệ giữa phụ huynh và thầy cô sao lại không phải.

Vị bác sĩ nghiêng người mắt nhìn Chu Noãn, lại quay đầu lại, nhìn về hướng mẹ Vương Tử Khiêm, tiếp tục thản nhiên nói: “Nếu không phải cô ấy, thì con của cô…”

Chu Noãn đoán được anh muốn nói gì, lập tức đứng chắn trước người, nhìn mẹ của Vương Tử Khiêm nói: “Phụ huynh của Vương Tử Khiêm, tôi thật sự xin lỗi.”

Nói xong lại hướng về mẹ của Vương Tử Khiêm cúi đầu thật sâu.

Chu Noãn không nghĩ sẽ để người khác thay mình ra mặt, dù sao cũng là chuyện của bản thân cô, không thể kéo người khác xuống nước.

Mẹ của Vương Tử Khiêm liếc mắt nhìn Chu Noãn, cũng không nói gì nữa, lại thâm sâu nhìn thoáng qua vị bác sĩ nam, đi vào phòng bệnh.

Chu Noãn rũ mắt, thở ra một hơi.

May là chuyện ồn ào không xảy ra.

Chu Noãn xoay người, ngẩng đầu, nhìn anh nói: “Cảm ơn anh.”

Vị bác sĩ chăm chú nhìn Chu Noãn vài giây, không nói gì.

Chu Noãn hạ tầm mắt, nhìn vào tấm thẻ trước ngực, trên đó viết: Khoa Nhi, Phó chủ nhiệm, Chu Diệc Mạch.

Đối với “Phó Chủ nhiệm”, Chu Noãn cũng có chút kinh ngạc. Dựa vào phép tính bình thường, độ tuổi để ngồi vào chức vị này ít nhất cũng phải trên ba mươi. Mà anh ta, thoạt nhìn còn rất trẻ. Ngồi vào vị trí này, ít nhiều cũng có chút từng trải.

“Thầy Chu” Một giọng nữ từ phía sau Chu Diệc Mạch truyền đến.

Chu Noãn và Chu Diệc Mạch cùng lúc trả lời: “Tôi đây”


Nữ y tá kia đang gọi Chu Diệc Mạch, thấy Chu Noãn cũng lên tiếng trả lời, có chút kỳ lạ quan sát cô.

Chu Noãn buồn bã nở nụ cười, giải thích: “Tôi cũng họ Chu, tên là Chu Noãn, là giáo viên, cho nên vừa rồi tôi tưởng là cô đang gọi tôi.”

Ánh mắt của Chu Diệc Mạch dừng lại vài giây trên người Chu Noãn.

“Là như vậy sao, thật khéo.”Nữ y tá cầm bệnh án nói

Chu Noãn tò mò: “Bác sĩ Chu là bác sĩ, sao mọi người không gọi là bác sĩ Chu mà lại gọi là thầy Chu?”

Nữ y tá có chút trêu ghẹo nói: “Bởi vì ở khoa chúng tôi, bác sĩ Chu là người chỉ dạy thực tập sinh, kiên nhẫn lại nghiêm khắc, nhưng lại không thể bắt bẻ. Vì thế, chúng tôi liền nói nếu anh ấy là thầy giáo chắc hẳn cũng rất xuất sắc, sau đó liền thuận miệng gọi là thầy Chu.”

Chu Noãn sáng tỏ gật đầu.

“Có việc gì vậy?”Chu Diệc Mạch hỏi nữ y tá.

Cô y tá lấy bệnh án ôm trong lòng ra, đưa cho Chu Diệc Mạch, nói: “Chỉ số bệnh nhân giường số ba hôm nay rất tốt.”

“Được, tôi đi xem.”Chu Diệc Mạch nghe kết quả báo cáo, liền đi về hướng phòng bệnh.

Cũng không quay đầu lại.

Chu Noãn chăm chú nhìn bóng dáng anh rời đi, thật lâu sau, rốt cục cũng thu hồi ánh mắt lại.

Bố của Vương Tử Khiêm từ phòng bệnh đi ra, vừa rồi anh ta nhìn thấy vợ mình trách móc Chu Noãn có chút nặng nề, liền xin lỗi Chu Noãn: “Cô giáo Chu, thật xin lỗi, mẹ cháu nó có phần sốt ruột.”

Chu Noãn lắc đầu: “Tôi cũng có lỗi, may mà em ấy không có việc gì.”

Bố cậu bé cùng cô nói chuyện vài câu, Chu Noãn mới rời đi.

Rời khỏi bệnh viện đã là ba giờ chiều, nhà trẻ nơi Chu Noãn công tác cũng chuẩn bị tan học. Cô còn muốn về trường hoàn thành công việc. Chu Noãn vội vàng bắt taxi, về nhà trẻ.

Chu Diệc Mạch hoàn thành xong buổi khám bệnh, từ phòng bệnh đi ra, đi về phía văn phòng.

Ở giữa hai tòa nhà chính là một hành lang trải dài làm bằng kính thủy tinh. Anh vô tình thoáng nhìn ra ngoài cửa, trùng hợp thấy Chu Noãn bắt taxi, liền đứng lại.

“Chu Noãn” Anh khẽ nói

Chu Diệc Mạch cũng hổi tưởng lại dáng vẻ của cô, người Chu Noãn có chút gầy, tóc đen hơi xoăn dài đến thắt lưng làm cho người khác hâm mộ, nhìn ngũ quan, một đôi mắt hạnh trong veo ngây thơ, cách nói chuyện nhẹ nhàng ôn hòa.

Ở thời điểm bệnh nhân bệnh nặng, Chu Diệc Mạch đứng phía trong mành trắng vội vàng liếc nhìn cô, trông cô khi đó vô cùng lo lắng.

Sau đó mới biết cô là giáo viên.

Khi anh cùng với mẹ Vương Tử Khiêm phân rõ phải trái, cô lại đứng chắn trước mặt anh, vốn tưởng cô nhẫn nhục chịu đựng, nhưng vừa nghĩ đến thân phận của cô, lại hiểu ngay tại sao cô làm vậy.

Anh theo thói quen đánh giá: từ trên tổng hợp lại, là giáo viên nhân dân không tồi

Khóe môi Chu Diệc Mạch khẽ nhếch, ánh mắt lưu luyến trên người cô, cho đến khi cô lên xe rời đi, mới đi về hướng văn phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.