Đọc truyện Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi – Chương 34: Chim yến xây tổ (ngũ)
Edit: Mì Xào.
——ooOoo——
Chuyện Tư Mã Dục nhảy xuống nước, Thái Phó đã sai người báo tin cho Hoàng Thượng và Hoàng hậu từ sớm.
Khắp nơi mưa to gió lớn, sóng nước cuồn cuộn. Muốn đi tìm cứu người còn khó, huống chi là nhảy luôn xuống nước? Vậy nên mọi người không có nhiều hi vọng.
Cũng chỉ có Vệ Lang và Tạ Liên là cắn chặt răng, liều chết không buông tay, dập dềnh trên sông, tìm kiếm không bỏ sót một chỗ nào.
Vệ Lang dọc theo hạ lưu thì nhìn thấy một thôn nhỏ, liền hùng dũng mang theo mười mấy thôn dân kéo tới.
Đang đêm hôm, bỗng dưng lại có mấy ngàn vệ binh bao vây thôn, từng bước chân giẫm lên mặt đường, cứ như là tiếng sấm dồn dập. Đèn đuốc chiếu sáng cơn mưa đêm, sáng rọi cả bầu trời đêm, dân chúng vô cùng hỗn loạn. Ngoại trừ các cụ lão trong thôn đang chạy ra đón tiếp, mọi người còn lại đều nhanh tay đóng chặt cửa. Lo sợ sẽ gây ra mầm tai họa nào đó.
Không ngờ Vệ Lang vô tình đi ngang qua Tả gia, Tả Giai Tư đứng trong phòng nhìn ra, thấy anh hơi quen mắt, mới quay sang hỏi anh cô một câu. Anh của cô chỉ nói bọn họ đang tìm một nhân vật quan trọng, Tả Giai Tư liền nhớ tới chuyện A Ly bị lạc ở Đông Sơn dạo trước, tình hình khi đó cũng tương tự hôm nay.
Mặc dù tự cảm thấy chuyện sẽ không trùng hợp thế, nhưng việc cứu người vẫn là quan trọng nhất. Đừng thấy cô chỉ là một thiếu nữ nhỏ nhoi, khắp Đông Sơn này cô thông thuộc nó tới mức như là sân nhà mình, thế nên những tình huống như thế này, cô còn khả dụng hơn bọn nam nhân bình thường tại đây. Nên không hề kiêng dè, vội thay áo tơi rồi chạy ra.
Chỉ là một cô thiếu nữ nhỏ bé lại gan dạ và có trái tim nhiệt tình giúp đỡ người khác đến thế, Vệ Lang cảm kích muôn phần, bèn để cô đi bên cạnh mình để chỉ đường.
Cô nàng này thực nhanh nhạy, vừa nghe Vệ Lang nói sơ qua, là biết ngay lý do vì sao bọn họ rơi xuống nước. Chỉ phân tích chút ít, thì đã biết nếu bị đánh lên bờ, sẽ dạt lên chỗ nào, sau đó liền dẫn mọi người đi.
Lúc ở trên đường, nhìn thấy phần thân con cá lớn bị người ta đập nát ở giữa, phần này còn bị mắc vào đống dây lằn nhằn, Vệ Lang mặt mũi hơi tái xanh, sau đó ôm trán cười rộ lên —- hai người này, đúng là phước lớn mạng lớn mà.
Bây giờ, nhìn thấy ống khói đang nhả ra làn khói trắng, cũng đã thông suốt hết hành tung và tình huống của Tư Mã Dục, hy vọng không tới mức hắn bị hôn mê, chỉ cần tay chân bị đau chút ít để nhớ đời là được.
Rồi phân phó người gọi bọn thái y đằng sau nhanh đuổi kịp, còn mình thì theo sau Tả Giai Tư tới đó để xác nhận.
—- Anh nhớ ra đêm hôm qua, trước khi Tư Mã Dục nhảy xuống nước đã cởi hết quần áo. Nếu để cho nhiều người nhìn thấy Thái tử quần áo không chỉnh tề, thì không được hay cho lắm.
Đến trước ngôi nhà gỗ, Vệ Lang gõ cửa. Tả Giai Tư cũng nhoài lên cửa sổ.
Cô vừa nhìn vào đã trông thấy A Ly, lập tức réo gọi: “A tỷ!”.
Tư Mã Dục nhạy bén, vừa nghe thấy đã nhìn qua. Thì thấy một cô gái đang ghé vào cửa sổ nhìn vào, đối diện với ánh mắt anh, đôi mắt đó liền ngẩn ngơ, giường như đã phát hiện ra trong phòng còn có người khác. Ngay lập tức sắc thái khuôn mặt chuyển từ trắng sang đỏ hồng, màu đỏ ngày càng sục sôi.
Sau đó cô gái đó hoảng hốt thụt đầu như một chú thỏ, rồi co giò chạy biến.
Tư Mã Dục cúi đầu nhìn lại…. Trên người anh chỉ mặc độc nhất một chiếc quần, thân trên để trần. Quả là mất mặt.
Kế đó lại nhìn sang cô vợ mới cưới đang cuộn tròn trong lòng mình, liền bậc cười hi hi.
Rồi kế đó nữa mới chậm chạp nhận ra là —– ôi, hiện tại đang ở bên ngoài. Anh và A Ly không phải đang đi hưởng tuần trăng mật, mà chính là đang gặp rủi ro.
A Ly cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại. Ánh mắt mê ly, đôi má ửng hồng, lại vô cùng chuẩn xác ngẩng đầu hôn “chụt” lên bờ môi Tư Mã Dục, “Chào buổi sáng”.
Tư Mã Dục: …….. Anh là đang bị trêu ghẹo sao?
“Chào…….. buổi sáng”.
Sắc trời bên ngoài chưa biết sáng tối như thế nào, trên không trung chỉ có một màu trắng, những rặng núi xung quanh đều mang một màu đen. Nhìn ra cửa sổ thấy một nhánh cây vắt ngang qua, trên đầu cành lũ chim đang hót vang. Thật giống cảnh ngục tù cô quạnh của tội nhân.
Giờ này cả người A Ly đều đau nhức, vừa trở mình trên người anh lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Tư Mã Dục đẩy gọi cô: “Có người đến đó. Mặc quần áo vào đi”.
A Ly còn đang chìm trong cõi mộng đã tỉnh táo một nửa, “Ờ”.
Sau đó nghe thấy bên ngoài đập cửa hai tiếng, cùng với âm thanh Vệ Lang truyền vào: “Có thể vào được chưa?”.
Trong chớp mắt A Ly tỉnh hẳn, hợp sức cùng Tư Mã Dục la lên: “Không được!” / “Chưa được!”.
Vệ Lang: -__,-||| coi ra các ngươi còn khỏe chán ha!
Đến lúc này, tâm tư anh mới được thả lỏng. Quay đầu sai người mang quần áo đem lại, rồi dặn dò người khác chạy về thông báo cho Tạ Liên và Tạ Thái Phó một tiếng.
Thu xếp xong xuôi, quay sang nói vài lời cảm ơn Tả Giai Tư, lại bắt gặp Tả Giai Tư đang đứng một bên đỏ mặt, tay chân luống cuống, trên đầu hình như còn bốc lên khói nước, liền cảm thấy không ổn: “Cô nương…… thấy được gì đó rồi sao?!”.
Tả Giai Tư tái mét, càng bối rối dữ hơn, “Không có! Bất cứ cái gì cũng chưa thấy!”.
Vệ Lang nheo mắt, tinh tế thăm dò rồi quan sát cô một lúc. Lúc nãy tâm tư rối ren không để ý, giờ này nhìn kỹ mới thấy đáng tán thưởng, cô nương này quả là trang giai nhân hiếm gặp.
Nếu đưa vào Đông cung, khó tránh khỏi sẽ nổi lên phong ba —- Vệ Lang tính ra cũng là một nửa thân nhân Vương gia, dù là so về mối quan hệ với tứ thúc của A Ly, hay là mối quan hệ cá nhân thân thiết với Vương Diễm, anh sẽ không để cho A Ly phải chịu thiệt thòi bởi Tư Mã Dục.
Trời sinh anh tính tình phóng khoáng, là người không quá quan trọng gốc gác dòng dõi. Dù sao thì cô nàng này bộ dáng rất xinh, cũng coi như là hiếm hoi anh mới được gặp.
Mới nói: “Dù sao cũng là vì giúp ta tìm được người, nếu có điều gì mạo phạm cô nương, tất nhiên sẽ bồi thường thỏa đáng. Nếu cô nương không chê….. ở Đông Sơn ta cũng có một tòa nhà, nửa mẫu ruộng vườn. Mỗi kỳ xuân về, cây cỏ xanh tươi, hoa lan nở đầy, suối chảy róc rách, cảnh sắc kia vô cùng tươi đẹp”.
Tả Giai Tư nghĩ là anh đang muốn đem những thứ yêu thích của mình tặng cô, đang định nói: “Thực sự không quan trọng mà. Huống hồ đó chính là a tỷ của tôi, không cần huynh phải bồi thường”. Lại nghe thấy Vệ Lang mở mồm nói lung tung: “Năm nay ta vừa tròn mười bảy, dung mạo và hành vi đều giống như cô nương đã nhìn thấy. Gia thế trong sạch, phẩm chất thì khá, chưa lấy vợ, mà người thì cũng vô cùng tốt. Đang muốn tìm nữ chủ nhân cho tòa biệt viện, nếu cô nương…..”.
Tả Giai Tư bất vi sở động, quả quyết chặn lại: “Tôi thực sự không quan tâm”.
Vệ Lang mặt mày tươi rói, mỉm cười ung dung. Đang trải qua thời điểm thiếu niên phát triển đắc ý nhất, một thân như ngọc, ra đường còn bị ném trái cây đầy xe. Hôm nay chính là lần đầu tiên anh “phóng điện” mà bị làm lơ.
Mở to hai mắt nhìn nhìn, ý vị thâm trường nói: “Vậy là tốt rồi”.
Tạ Liên cũng nhanh chóng chạy tới,
Đêm qua đấu tranh với con nước dữ, anh cứ khăn khăn rà soát kỹ càng, đã vài lần gặp phải tình huống nguy hiểm, còn bị té xuống sông một lần. May mà được dây thừng kéo lại, không thì đã bị nước cuốn đi.
Trong lòng anh phải chịu đựng hai loại dày vò, nên so với người ngoài càng lo lắng bất an hơn nữa. Nhưng vào lúc chỉ huy đội tàu thuyền đêm qua lại cố tỏ ra ung dung, càng ra sức tỏ ra mình bình tĩnh. Nói ra, cũng chỉ có thiếu niên này mới có được tâm trí sắt đá đến vậy.
Căng thẳng cả đêm. Vừa nghe được tin tức Vệ Lang truyền lại, nháy mắt mừng rỡ như điên, sau đó cơ thể gần như suy sụp muốn ngã xuống.
Nhưng lại vội vàng lên bờ, chạy đuổi qua hướng bên kia.
Núi non trải dài qua hai mặt sông, một dòng nước chảy dài theo hướng Đông. Thấm thoát đã đến lúc hừng đông, mặt trời từ từ nhô lên.
Tạ Liên ghìm cương ngựa.
Từ đằng xa, anh đã nhìn thấy đầy ắp núi đồi, các thị vệ quỳ xuống nghênh đón Thái tử. Tư Mã Dục nâng tay A Ly, giúp cô leo lên xe ngựa. Cô tắm trong ánh nắng ban mai nhìn sang trượng phu của cô và mỉm cười, ánh mắt hai người giao nhau, tâm ý tương thông. Chỉ trong một khoảnh khắc, sóng mắt tình ý tràn ngập, chỉ còn tồn tại nhau vào giây phút đó.
Anh nghĩ, bọn họ đã lưỡng tình tương hứa..
Đây là điều tốt.
Không còn gì có thể tốt hơn.
Đằng sau có người hỏi thăm. Tạ Liên gấp rút xoay đầu ngựa, tay giơ roi lên, nói: “Điện hạ đã mệt mỏi, Thánh Thượng cũng ngóng trông, về Thai Thành là quan trọng nhất, hiện tại cũng không nên vội đến yết kiến”.
Thế nhưng Tạ Liên không thể hồi phủ ngay được, bên kia đã có Thái Phó tọa trấn, muốn anh phải hộ tống Thái tử trở về. Tạ Liên cũng không vướng bận gì, nên không có lý do từ chối.
Anh không nói được gì.
Vào đến điện Thái Cực, nghe người ta thông báo là Tạ Liên đang ở bên ngoài, Tư Mã Dục mới biết được. Rồi nhớ ra hôm qua là đêm tân hôn của anh, chỉ e chưa kịp động phòng đã vội vàng chạy tới sông tìm kiếm anh và A Ly, cảm thấy vô cùng áy náy và bất an. Nên cho phép anh về phủ trước để nghỉ ngơi.
Nhờ thế Tạ Liên mới tránh khỏi.
Từ Đông Sơn đến Thai thành không xa, lúc Tạ Liên về nhà, mặt trời cũng chưa lên cao lắm.
Đêm qua đi gấp quá, chưa nói rõ với mọi người. Chắc hẳn mọi người cũng đã chịu đựng một đêm, chờ đợi đến lúc có chút tin tức mới đi ngủ được. Giờ này trong nhà rất là yên tĩnh. Chỉ có vài nha đầu đang múc nước ngoài sân, gánh nước quét nhà.
Tạ Liên đi vào chính viện thăm hỏi vài câu, không quấy rầy nhiều. Rồi liền quay về sân viện của mình.
Anh không quên, đêm qua chính là đêm tân hôn của anh và Hoàn Đạo Liên.
Đứng bên ngoài tân phòng, nhất thời anh không biết cư xử ra sao. Đương nhiên trong lòng rất áy náy, lại không biết nên giải thích như thế nào.
Nắng sớm rọi vào phòng, không khí buổi sáng chậm rãi ấm lên, vô thanh tĩnh mịch.
Anh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đẩy cửa đi vào.
—–Bên trong phòng anh, tân nương vẫn mặc nguyên cát phục, đang dựa vào thành giường nghỉ ngơi. Tân nương hôm qua đầu đầy trang sức, nay đã tháo xuống hơn phân nửa các loại trâm cài. Dung nhan vẫn sạch sẽ chỉn chu, một sợi tóc rối cũng không lộ ra. Chỉ là dưới đôi mắt đã xuất hiện vầng thâm, vậy là đã trải qua một đêm vất vả.
Giờ này, nghe thấy tiếng động liền bừng tỉnh ngay, nhìn thấy là anh. Khuôn mặt tự nhiên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, cười nói: “Chàng đã về rồi….. Chàng nghỉ ngơi một chút đi, để thiếp gọi người chuẩn bị chút đồ ăn”.
Không hề nói một câu rằng cô đã vất vả cùng ủy khuất như thế nào.
Tạ Liên thuận thế không suy nghĩ nắm lấy tay cô, nói: “Không cần đâu, ta không thấy đói. Nàng…… quay lại nghỉ tiếp đi. Lát nữa còn phải đến bái lạy cữu cô, để họ gặp gỡ tân nương. Sẽ mệt lắm đó”.
Đôi mắt cô sáng trong, nhu tình ngập đầy. Nhẹ nhàng nói: “Vâng…”.
Rồi lại nhẹ nhàng giúp Tạ Liên cởi lớp áo khoát, đai lưng. Sắp xếp gọn gàng. Rồi với tay lên mành trướng, mở ra trải xung quanh giường.
Ánh sáng trong phòng liền dịu hẳn đi.
Hai người cùng nằm xuống giường. Ánh mắt cô nhu hòa nhìn Tạ Liên, Tạ Liên hoảng hốt một lát, mới nghiêng người hôn lên vầng trán của cô, nói: “Ngủ đi”.
Vào lúc Hoàn Đạo Liên tỉnh lại, Tạ Liên đã rời giường, đang quay lưng về phía cô đùa nghịch cái gì đó.
Chính là cái hà bao mà Tạ Liên vẫn luôn mang bên mình, không biết móc phải thứ gì, đã bị rách một miếng, hương liệu bên trong bị rơi ra gần hết, chỉ còn lưu lại hương hoa lan nhàn nhạt. Lúc giúp anh cởi ra, Hoàn Đạo Liên đã từng xem qua. Hà bao kia vô cùng tinh xảo, miễn cưỡng cô chỉ có thể bện ra đám chỉ thêu màu bạc đó, còn lại các hoa văn tinh tế khác đều không biết cách nào để làm. Chỉ e là không thể sửa được đẹp.
Tạ Liên lại làm hư nó lần nữa.
Anh đã từng hứa với A Ly sẽ mang theo nó cả đời. Vậy mà lại lần nữa không chú ý mà làm hỏng nó.
Anh không thể tưởng tượng được, Khi đó làm cách nào mà cô có thể kiên nhẫn ngồi dưới ánh đèn mà thêu từng đường kim mũi chỉ, đã vô tình dệt nên một mối duyên thật đẹp.
Nhưng chính vì đã quá dụng tâm dụng sức, làm ra quá hoàn mỹ. Thế nên bây giờ khi đã bị hư, thì đã không còn ai có thể sửa nó được nữa.
Thứ độc nhất vô nhị trên cõi đời này, rốt cục anh đã đánh mất.