Đọc truyện Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi – Chương 24: Tình đầu bỡ ngỡ (ngũ)
Dữu Tú không phải bị bệnh, chính là cô đang nổi giận.
Ngày đó, ánh mắt của các công chúa luôn khiến cô bức rức trong lòng. Sau khi về nhà, cô lo lắng mãi, cuối cùng quyết định đến Kê Minh Tự để tìm hiểu nguyên do.
Cao tăng và danh sĩ luôn qua lại mật thiết với nhau, các phu nhân thế gia cũng thường lấy cớ đi lễ Phật để ra vào chùa. Dữu Tú đối với chùa miếu cũng không xa lạ gì. Bèn năn nỉ mẹ cô, mang theo cô đến Kê Minh Tự quan sát một chút.
Mẹ cô sau một lúc yên lặng suy nghĩ, mới kéo cô ngồi xuống, không nói một lời bóc vỏ một trái quýt cho cho cô ăn.
Mẹ cô không chịu nói thẳng, Dữu Tú thì không hề vô tư. Vì vậy thông qua tư thái không nhanh không chậm suy nghĩ, thể hiện rõ sự đắn đo khó nói, càng làm cho Dữu Tú bất an nhiều hơn.
Thầm suy đoán, trong Kê Minh Tự này, quả nhiên là có gì đó ẩn khuất.
Thiếu nữ mới biết yêu, tự nhiên luôn mong muốn đem tất cả các bức tường ngăn cách với anh chàng mình yêu được nhập lại thành một. Những chuyện có liên quan với Tư Mã Dục, cô chỉ hận không thể lôi từng chuyện từng chuyện một ra xem rõ ràng cho bằng hết. Mặc dù đẫ thấp thỏm lắm rồi, nhưng vẫn tự tay châm cho mẹ cô một ly trà, rồi nghiêm chỉnh ngồi đó.
Quả nhiên, mẹ cô hớp xong một miếng trà, liền nhìn cô, nói: “Có một số việc, cũng nên cho con được biết”.
Đương kim Hoàng Thượng vốn không phải là con đẻ của Thái Hậu. Mẹ của người mất sớm, từ nhỏ đã được Thái Hậu tự tay nuôi lớn. Đọc sách, giáo dưỡng, đều do Thái Hậu quản thúc. Ngay cả việc hôn nhân cũng do một tay Thái Hậu thay người định đoạt. Năm đó, người phải cưới, chính là đương kim Hoàng hậu hiện nay.
Hoàng hậu xuất thân cũng không tính là hàn vi —- Trước khi Nam độ, tuy rằng nhà bà không có ai làm quan lớn hay danh sĩ, nhưng cũng là nhà có nhiều thế hệ ra làm quan. Chỉ đáng tiếc, khi truyền tới đời bà, cũng đã không còn nam nhân nào chủ trì gia tộc nữa—– cái gọi là sĩ tộc,chính là lấy “sĩ (*)” ra làm tiền đề. Dù dòng dõi có cao sang tới đâu, mà ba đời không có người làm quan, cũng chỉ đành mặc cho người ta khi dễ.
(*) ám chỉ quan lại, tước vị.
Hoàn cảnh xô đẩy, ngay từ nhỏ Hoàng hậu đã phải giúp đỡ tổ mẫu của bà lo liệu sinh kế. Bà xử sự ổn thỏa, ở nông thôn xưa nay đều có tiếng thơm, tên tuổi giỏi giang. Bình thường lại có mỹ mạo. Chính vì vậy Thái Hậu đã an bài cho Hoàng Thượng một cuộc hôn nhân đó, cũng coi như không tính là bạc đãi người. Chẳng qua là, nếu muốn có sự trợ lực từ người nhà Hoàng hậu, đó là điều không thể.
Thái Hậu định cho người mối hôn nhân đó, ý nghĩa sâu xa như thế nào không cần nói cũng hiểu. Hoàng Thượng cũng chẳng hề có dã tâm, cùng Hoàng hậu sớm chiều ân ái, cuộc sống bình thản cứ thế mà trôi qua.
Thái Hậu chỉ có một đứa con trai, chính là Hiếu Cảnh hoàng đế. Hiếu Cảnh hoàng đế lại sớm băng hà. Dưới gối lại không có con cái. Dữu Lâm và Tư Không Vương Khâm mới phụ trợ lập nên Hiếu Khang hoàng đế, mà Hiếu Khang hoàng đế này suốt ngày cứ quấn lấy bọn đạo sĩ, dùng đan dược quá nhiều, chưa tới hai năm đã không minh bạch đi về cõi tiên.
Hiếu Khang hoàng đế thì có nhi tử. Nhưng ngôi vị Hoàng đế thì không được truyền lại.
Giữa tình hình rối ren đó cũng khó mà nói rõ một câu cho rõ ràng —– Thật ra Dữu Lâm và Vương Khâm rất chán ghét Hiếu Khang hoàng đế, nên ông ấy mất đi cũng không có gì bất ngờ, cũng không để lại di chiếu. Ông vừa mất, trong triều ai nên thủ chính đây, Dữu Lâm và Vương Khâm chia nhau coi ngó. Sau đó có người nói, nên đề cử phụ thân của Hiếu Khang Hoàng hậu lên ngôi. Dữu Lâm thì lại đề cử Dữu Minh lên ngôi. Sau đó sửa lời, nói quốc gia đang có nhiều kẻ thù lăm le dòm ngó, không nên để một ấu chủ lên cầm quyền. Cuối cùng, sảng khoái tự nhiên lập nên Hoàng Thượng hiện nay. Bậc trưởng giả còn đang tại vị, tất nhiên không còn tranh cãi chọn người phụ chính nữa.
Vì thế đương kim Hoàng Thượng mới được ngồi vào chỗ trống đó.
Nhìn thì rất công bằng, nhưng Hoàng Thượng không có thê tộc, mẫu tộc chống lưng, lại là một tay Thái Hậu nuôi lớn, nên việc nương nhờ vào ai không cần phải nói nhiều. Các triều thần nhìn vào đều hiểu được. Dữu Lâm nhanh chóng quan sát toàn diện việc triều chính.
Hoàng Thượng và Hoàng hậu thành thân đã được mười năm, chỉ mới sinh được một cô công chúa, nhưng lại chết non. Bởi vậy, đến thời điểm nghị lập ngôi Hoàng hậu, có người đề nghị, nữ nhi của Dữu Lâm đoan trang hiền thục, xứng ngôi Hoàng Hậu hơn.
Thế mà Hoàng Thượng không hề thay mặt Hoàng hậu nói một lời nào.
Không lâu sau, Hoàng hậu liền thượng biểu tự thỉnh lánh đi, rời cung đi tu đạo.
Dữu Tú tạm thời vào cung, lập làm Hoàng hậu. Hoàng Thượng đối với bà ấy không thể nói rõ ràng là sủng ái hay không, nhưng rất tôn trọng. Thậm chí khi bà ghen, oán giận Hoàng Thượng nội sủng quá nhiều, Hoàng Thượng cũng dễ dàng khoan nhượng, từ đó về sao chỉ lui tới cung của bà.
Nhưng vị Dữu Hoàng hậu này không hề biết chừng mực.
“Bà ấy bị ảo tưởng về tình yêu”. Dữu phu nhân nói về Dữu Tú: “Mưu cầu cái tình cảm hư vô mờ mịt gì đó, chỉ khiến cho mình tự mở ra tử lộ, còn hồ đồ liên lụy đến người nhà”.
Năm đó, tuy Hoàng Thượng thật sự không thay Hoàng hậu nói một lời nào, nhưng có một chuyện đến nay ai nấy đều biết —— người không phải là không thể có con, đến nay hậu cung không phải liên tục có người có thai hay sao? Người có thể sinh, lại không màng đến điều tiếng vô sinh, mười năm không có con. Đủ để thấy người đối với Hoàng hậu thâm tình như thế nào.
Dữu Hoàng hậu là người nhạy bén, bà so với bất luận người nào cũng đều hiểu được trong lòng Hoàng Thượng đang cất giấu một mối thâm tình gì. Có lẽ trong một đêm nào đó đắm chìm trong giấc mộng, lơ đãng nỉ non điều gì, có lẽ ngẫu nhiên nhìn thấy vật cũ, chớp mắt đã biểu lộ ra sự mềm mại, cũng có lẽ là từ trong miệng bọn hạ nhân nhiều chuyện đã thốt ra những lời đồn đãi giả tạo.
Ban đầu bà còn có thể chịu đựng, chờ đến khi mình thực sự hoài thai, mới quyết tâm đem mối thâm tình này từ trong lòng Hoàng Thượng mà nhổ ra.
Bà nảy ra chủ ý, bà thừa dịp Hoàng Thượng đang tuần tra bên ngoài, mang Hoàng hậu hiện nay tiến cung. Ra vẻ hiền lành, mang bà ấy đến ngồi trước mặt Thái Hậu, nói rằng nguyện ý noi theo nga hoàng nữ anh, cùng chung một chồng.
Thái Hậu biết rằng đứa cháu gái này phạm vào hồ đồ, cũng rất đau đầu. Nhưng trước mắt nhiều người như vậy, đã không thể vãn hồi, chỉ có thể nói đạo lý để răn dạy bà, “Nếu con còn quan tâm đến Hoàng Thượng, thì đừng làm cho người ta ở trong tay con phải chịu ủy khuất”.
Dữu Hoàng hậu không cho là đúng. Bà đã đối phó qua quá nhiều phi tần, làm gì có thể để lộ ra nửa phần dấu vết? Huống chi, Hoàng hậu dù sao cũng chỉ là con đàn bà đã bị chồng ruồng bỏ. Tình cảm Hoàng thượng đối với cô ta chính là vì áy náy mới không sao quên được. Áy náy tiêu tan, thì tình cảm cũng sẽ phai nhạt.
Bà tỏ ra phong độ hết mực, nhưng sau lưng lại sai hạ nhân khi dễ Hoàng hậu. Cùng người thân cận giật dây sau lưng, vào một ngày mùa đông vô cùng rét buốt, bắt Hoàng hậu mặc một bộ y phục mỏng tanh, đi xuống hồ nước đã đóng băng để bắt cá, còn bà thì an tọa trong đống chăn nỉ, thỏa mãn kiêu ngạo bốc từng viên đá nhọn chọi ra. Thức ăn cũng thô lạm, ăn bửa hôm bỏ bửa mai. Chỉ riêng xiêm y và chỗ ở là được vinh dự, trang sức cũng không thiếu vì thường được ban thưởng. Người bên ngoài nhìn vào thật sự không có gì để mà chỉ trích.
Thế mà, cũng có những thời điểm không nhẫn nại được.
Bà tiếp xúc với Hoàng hậu, tự nhiên cũng để ý đoạn thời gian hai người họ ân ái lúc còn ở trong vương phủ. Càng hiểu rõ ràng xưa kia Hoàng Thượng đối với Hoàng hậu như thế nào.
Còn biết được, năm đó trước khi Hoàng hậu bỏ đi, Hoàng Thượng đã tự cắt đứt ngón tay út, đưa cho bà để làm tín vật, nói: “Trong vòng năm năm, nếu ta không đến đón nàng, nàng hãy tự mình tái giá đi”. Một người đã đau lòng áy náy đến mức độ nào, mới có thể tự làm cho mình máu chảy đầm đìa đến thế.
Nhưng Hoàng hậu đã đem trả ngón tay đó lại, nói: “Chưa từng nghe qua trên đời này, có người nào muốn hưu thê lại còn muốn người ta phải đợi tới năm năm ……….. Chàng và thiếp ân tình coi như đã hết, thiếp đi hay ở lại, không cần phải bận tâm. Hãy cố gắng bảo trọng chính mình, cố gắng ăn nhiều cơm ….. Trường mệnh trăm tuổi”.
Dữu Hoàng hậu mỗi khi nghĩ đến vợ chồng bọn họ ngày đó đã lưu luyến biệt ly như thế nào, đêm ghen tị đến không ngủ được. Đi tra tấn người khác, ngược lại còn hại chính mình động thai khí.
Lúc mà Hoàng hậu mang cho bà bát thuốc dưỡng thai, cuối cùng bà đã không kiềm chế được nữa, khoát tay hất toàn bộ chén thuốc vào mặt bà ấy.
Vậy mà Hoàng Thượng cố tình trở về ngay tại lúc đó.
Sau khi trở về, nghe nói Dữu Hoàng hậu đã mang Hoàng hậu vào cung, không kịp thay quần áo đã vội vàng chạy qua. Vừa đến đã thấy mặt mũi Hoàng hậu nóng rát và đỏ lựng, ngay tức khắc vẻ mặt trở nên ảm đạm. Cầm lấy tay bà, lại phát hiện cánh tay kia gầy gò đến mức trơ xương, da dẻ bị phù thủng, là tổn thương do giá rét, đôi mắt liền nhiễm sắc hồng.
Dữu Hoàng hậu tiến lên muốn giải thích. Hoàng Thượng chỉ khoát tay, đã đẩy bà ngã sang một bên.
Không ai có thể dự đoán được, Hoàng Thượng lại đột nhiên bùng nổ cảm xúc đến mức không cần quan tâm đến hậu quả như vậy.
Mặc kệ bách quan đang quỳ chờ lệnh ở bên ngoài và Dữu Hoàng hậu ở đó khóc lóc kể lể. Hoàng Thượng đóng kín cổng điện Thức Càn, tạo ra một thế giới nho nhỏ, bên trong ôm lấy vợ cả của mình.
Hai người lặng im rất lâu, bất giác lệ rơi đầy mặt.
Hoàng Thượng chỉ nói: “Số trời đã định ta không thể quên nàng. Nếu nàng đã trở lại thì không cần đi nữa”.
Không lâu sau, từ trong điện Thức Càn liền đưa ra phế chiếu. Cả triều thần sôi trào, Hoàng Thượng cũng không thèm lộ diện.
“Bác của con chỉ muốn lấy đi sự sủng ái của Hoàng Thượng, bà vừa làm càn vừa làm nũng, định sau đó sẽ nói cho Hoàng Thượng biết rằng bà đã có thai, thì còn gì đáng lo nữa chứ? Sau đó Hoàng thượng sẽ càng thương xót bà. Nhưng không ngờ được rằng, Hoàng Thượng đến ngay cả một cơ hội để bà nhận lỗi cũng không cho —– nếu như bà không khờ khạo đến vậy, chỉ cần đợi đến khi sinh đứa nhỏ ra rồi mới làm loạn, thì có lẽ chuyện này kết quả sẽ khác”.
Giọng điệu của Dữu phu nhân hơi hơi trầm buồn. Với xuất thân của bà ấy, chỉ cần bà mà gả cho người nào, thì đều hết sức phú quý. Nhưng lại nghĩ đến cái gọi là “kết cục” kia, chắc là do căng thẳng quá, nên mới giữ kín như bưng.
Đứa nhỏ của Dữu Hoàng hậu căn bản không thể sinh hạ.
Thai tượng của bà vốn đã không ổn định, một cú đẩy ngã kia cộng với cảm xúc mãnh liệt. Tin tức bà mang thai vừa mới công bố ra bên ngoài, ngay lập tức đã sảy thai.
Dữu gia cưỡng ép áp chế tin tức kia đi.
Hoàng Thượng cũng đã gần nữa tháng không thượng triều. Dữu gia vốn là đang coi trời bằng vung, giờ phút này lại chột dạ. Các đại sĩ tộc trong triều không chỉ có một mình Dữu gia, Hoàng Thượng tại vị bốn năm, cũng đã đề bạt được không ít người. Không phải ai muốn động là đều có thể động đến được.
Thái Hậu phải tự mình ra mặt hòa giải.
Không ai biết được Thái Hậu đã ở trong điện Thức Càn cùng Hoàng Thượng hàn huyên điều gì. Nhưng cuối cùng, kết quả mọi người đều đã thấy rồi đó —- Dữu Hoàng hậu sảy thai, Thái Hậu hạ chiếu ra lệnh cho bà xuất cung tịnh dưỡng.
Đến lúc này, Hoàng Thượng mới chịu quay lại triều đình.
Không lâu sau, Dữu Hoàng hậu bị phế. Dữu Lâm chủ động thỉnh cầu ngoại trấn, không chịu ở lại trong triều chủ chính. Hoàng Thượng cố gắng giữ lại nhưng không thành, cuối cùng cũng đáp ứng.
Hoàng Thượng vẫn phụng dưỡng Thái Hậu như lúc ban đầu, còn đối với Dữu gia thì ân thưởng hậu đãi.
Chuyện này cứ như vậy không đánh đã toàn thắng.
Dữu phu nhân nói ra thật bình thản, Dữu Tú lại có thể nhìn ra hung hiểm bên trong đó. Trận này vốn là lấy sinh mạng ra để đặt cược, đao quang kiếm ảnh đều ngấm ngầm khởi động trong bí mật, khi thuỷ triều bắt đầu gợn sóng, bất cứ lúc nào cũng có thể dâng lên. Rõ ràng, cuộc chiến đó trên thực tế đã đổ máu rồi.
Sở dĩ có thể bình thản giải quyết, là vì Dữu gia đã chịu hy sinh Dữu Hoàng hậu, hơn nữa còn chủ động nhượng bộ.
Dữu Lâm cũng giữ được thanh danh đó. Nhưng Dữu Tú sinh ở ở thế gia đại tộc, sở hữu quan hệ cũng là thế gia đại tộc, bà phải rất rõ ràng bản chất xu lợi của sĩ tộc chứ.
Vì trung quân hy sinh cái tôi gì gì đó, tất cả đều là vô nghĩa. Dữu Tú lớn lên trong môi trường như vậy, gặp điều gì, nghe thấy điều gì ———- huynh trưởng của bà đã dõng dạc nói lên quốc sự, phụ thân bà cho tới bây giờ đều lãnh đạm rõ rệt chế giễu, “tự lo cho thân ngươi đi” ——- các người đã đóng những vai trò gì chứ? Dần dà lâu ngày, các ca ca của bà đều minh bạch —– Tư Mã gia quay về Tư Mã gia, Dữu gia cũng về Dữu gia.
Chỉ e ngày đó hy sinh Dữu Hoàng hậu, cũng là kết quả đã được cân nhắc từ lâu.
Những năm đó, Dữu gia đã biết rõ Hoàng Thượng đã có vợ rồi, lại cứ kiên quyết đẩy nữ nhi của chính mình tham gia vào. Chờ đợi Dữu Hoàng hậu bảo đảm lợi ích của mình, nhưng lại không giữ được quyết đoán của bà.
Nói đến nói đi, sự tồn vong của một khuê nữ so sánh với sự phồn thịnh của cả một gia tộc, là bé nhỏ không đáng kể.
Trong lòng Dữu Tú liền cảm thấy không thoải mái, “Kê Minh Tự ……”
“Bác của con sau khi bị phế, cứ một mực ở nơi đó để tu hành”.
——- Phải thế rồi. Hoàng hậu bị phế, ước chừng cũng không còn có chỗ nào tốt để đi.
Dữu Tú không kìm được liền liên tưởng đến việc đó xảy ra trên người mình.
Cô chưa từng nghe qua người nhà hoặc là Thái Hậu nhắc tới người bác này, thế nên mới để cho mình lâm vào cảnh thiếu nữ ôm ấp tình cảm đối với Tư Mã Dục. Vào lúc cha mẹ cô đã vừa ý ai, mới trẻ con mà nói: “Thái tử là tốt nhất”.
—— Trong mắt cô, Tư Mã Dục tự do, tùy tiện, không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, đó là cuộc sống mà cô vô cùng hâm mộ. Nhưng mà cậu ta cũng không hề vô tâm vô phế.
Cô còn nhớ rõ, khi mà bản thân mình tránh mặt mọi người rồi ôm bụng cười đến sốc hông, cậu ta đã an vị ở trên cây tò mò nhìn mình. Lần đấy cô rất mất mặt, ngượng ngùng không biết làm sao cho phải, “ngươi cười lớn cũng rất đáng yêu đấy thôi”. Cô nghĩ cậu sẽ đem chuyện này đi rêu rao để mọi người cùng chê cười, vậy mà cậu lại rất quân tử đã thay cô che lấp.
Cô không biết, là vì cô là tiểu nữ nhi vô tư, nên mới đối với Thái tử tim đập thình thịch. Nhưng phụ mẫu của cô và Thái Hậu mà lại không biết Hoàng hậu cùng Dữu gia có oán thù sao? Tại sao chưa hề đề cập với cô một lần nào.
Giờ này, để cho cô sau một năm trời không hay không biết, lại phát giác ra đúng là tự rước lấy nhục.
Dữu Tú chết sống cũng không chịu đính hôn cùng Tư Mã Dục.
Không phải nhà ai cũng đều có cái tư tưởng giống như cha A Ly. Nhất là thê tộc của Thái tử sau này có thể sẽ chấp chưởng quyền binh, nếu còn có thể tranh thì nhất định phải tranh.
Đầu tiên Dữu Tú chỉ giận dỗi, về sau lại thật sự trở thành uất ức.
Đã lâu cô không chịu nhập cung, Thái Hậu cũng đoán được ngọn nguồn, rốt cục cũng thay cô nói một câu, “nha đầu kia thực biết tiến thối”. Bà thay mặt ông Dữu Minh cùng cha mẹ cô nói: “So với các ngươi đều thông minh hơn”.
Cha mẹ cô biết việc này đã không thể cố gắng thêm được, cuối cùng không còn bức bách cô nữa.
Trong chớp mắt đã sang mùa thu năm Chiêu Minh mười chín. A Ly bước qua cái sinh nhật thứ mười bốn. Tạ Liên ở Kinh Khẩu cũng đã được ba năm.
Anh(*) năm đó theo huynh trưởng tới Kinh Khẩu, thứ nhất là để tích lũy kinh nghiệm, thứ hai cũng là khéo léo trốn đến thành Kiến Nghiệp để chặn đứng các mối nhân duyên tiềm tàng do các bà mối ào ào chạy đến —— nếu một một hai hai từ chối hết các mối hôn nhân, người ta sẽ nghĩ bạn đã ưng ý người khác. Còn nếu cự tuyệt đến tám cọc mười cọc, mà lại không thấy vừa ý người nào, thì đó chính là đã đắc tội với tất cả mọi người.
(*)Đủ tuổi lấy vợ rồi nên mì không dùng từ cậu nữa nhá.
Năm nay anh đã bước sang tuổi mười sáu. Trước kia còn phải chờ đợi người ta, giờ khuê nữ người ta cũng đều lớn cả rồi, đều bắt đầu đi tìm kiếm rể hiền.
Thái Phó tán thưởng anh có kiến thức cùng chí hướng, nhưng cũng sầu lo về việc hôn nhân của anh. Cuối cùng mới viết thư gửi cho anh, đạo lý lớn thì không cần nhiều lời, chỉ nói năm đó phụ thân anh đã giao và gửi gắm anh cho ông như thế nào, nay Tạ Liên cũng đã trưởng thành, ông thực sự rất vui mừng. Chỉ còn chờ đến khi nhìn thấy Tạ Liên thành gia lập nghiệp, là đã có thể hoàn thành tâm nguyện của huynh trưởng. Nếu Tạ Liên vừa ý cô nương nào, ông sẽ thay anh mà đi dặm hỏi. Còn nếu như Tạ Liên không vừa ý cô nương nào, ông sẽ vì anh mà tìm kiếm đàng hoàng.
Tạ Liên nhận được thư, đã biết rằng không thể kéo dài được nữa. Cuối cùng mới khởi hành quay về Kiến Nghiệp.
Mẹ A Ly rốt cục đã có thể thở ra một hơi ——- đứa trẻ này cuối cùng đã quay trở lại, việc hôn nhân của A Ly, cũng nên bắt đầu triển khai rồi.
………… Tạ Liên không ở Kiến Nghiệp, dĩ nhiên tránh được các vụ mai mối, nhưng lại không nắm chắt được thế cục trong kinh thành. Anh ta cũng không biết rằng, từng có một đoạn thời gian, mọi sự đều đã sẵn sàng, chỉ cần anh mở miệng, A Ly đã là của anh.