Đọc truyện Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi – Chương 18: Địa bàn vương tạ (tứ)
Edit: Mì Xào
—–ooOoo—–
A Ly ngắm nhìn đám bọt nước trong hồ rồi ngẩn ngơ trong chốc lát, mới thu dọn mọi thứ vào trong hà bao, rồi đứng dậy trở về.
Từ đình Lưu Ngọc đi ra, băng qua một hoa viên, qua một bức tường cao, đó là một ngã tư đi về các điện. Đi về hướng Nam chính là điện Thức Càn nơi Hoàng Thượng cư ngụ, về hướng Bắc có thể tới được Hoa Lâm viên, hướng Đông thông đến cung Thái Hậu, còn hướng Tây chính là điện Hiển Dương của Hoàng hậu, nơi đang tổ ra yến tiệc.
Vào cung yết kiến, bất luận bái kiến Hoàng hậu hay là Thái Hậu, đều là những chuyện khiến nàng lo sợ. Bởi vậy, trước khi gặp người nào, A Ly cũng phải bình ổn tư tưởng.
Cung nữ đang dẫn đường đằng trước bỗng nhiên dừng cước bộ lại, hành lễ nói: “Thái tử điện hạ kim an”. A Ly mới phục hồi lại tinh thần.
Cũng không ngẩng đầu, chỉ quỳ gối hành lễ. Trốn tránh sang một bên.
Thật lâu sau, phía bên kia cũng không có động tĩnh gì.
A Ly vẫn còn hơi say, lại ở bên cạnh Ôn Tuyền nóng bức cả nửa ngày, mặt mũi như thiêu như đốt. Quỳ gối lâu quá, cũng cảm thấy hơi choáng váng.
Nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn lên, lại bắt gặp ánh mắt Tư Mã Dục nhìn mình, vội vã cúi đầu trở lại.
Dường như rất lâu sau đó, Tư Mã Dục mới đằng hắng một tiếng, nói: “Muội…… muội đứng lên đi”.
A Ly mấp máy môi theo cung nữ nói tạ ơn, né tránh ánh mắt nhìn ngó của cậu, lặng lẽ lui từng bước về phía sau.
Tư Mã Dục chậm chạp không chịu rời đi, A Ly chỉ cảm thấy bức bối muốn chết, thật sự không tài nào hiểu nổi mình đã làm gì để cậu ta cứ nhìn mãi, một lát sau mới sực nhớ ra —— ở tuổi này, hình dáng của cô đem so sánh với Tả Giai Tư rất khó phân biệt.
Cô làm sao biết được, so với cô, Tư Mã Dục càng không biết nên làm gì —— cậu suy nghĩ mất cả nửa ngày, vẫn chưa nghĩ ra nên nói câu gì để có thể thật tự nhiên, lại gần nói chuyện với A Ly trước mặt các cung nữ, không thể tỏ ra quá đường đột được.
Giờ phút này, nhìn thấy sắc mặt A Ly thấm hồng, giống như đóa hoa hạnh thẹn thùng dưới cơn mưa xuân, đầu óc cũng hỗn loạn cả lên. Bình thường lanh mồm lanh miệng cỡ nào, mà giờ này cứ như gà mắc tóc.
Đành lắp bắp nói: “Muội, muội cũng đến đây cơ à”.
A Ly trả lời: “……….đúng vậy”.
Tiếng nói ấy như là mật ngọt chảy từ đôi môi, giường như có một âm thanh trong veo lan tỏa, Tư Mã Dục không nhịn được muốn bước lên để nghe rõ hơn.
A Ly không dấu vết thối lui từng bước, nói: “Hoàng hậu nương nương đang ở yến tiệc. Nếu điện hạ đã không có gì phân phó, A Ly xin cáo lui”.
Bấy giờ, Tư Mã Dục mới nhận ra mình hơi đường đột. Thấy cung nữ thân cận bên người Hoàng hậu còn đang đứng đó, tuy bây giờ có tỏ ra cung kính, ai biết sau lưng có kể lại với Hoàng hậu điều gì hay không. Mà phía bên kia, Vương Diễm cũng đang dùng ánh mắt sắp phun lửa mà tia mình, có khi cậu ta sẽ bổ nhào qua đây rồi động thủ mất, nên có chút ngượng ngịu.
Vốn là muốn bước tới nắm tay A Ly, bây giờ đành phải thu tay lại, nói: “À……. thường xuyên đến chơi nhé”.
Mọi người:………… Người cho rằng muốn đến là đến đó phỏng!
A Ly thở phảo nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ: “Vâng”. Lại nói, “Điện hạ vạn an”.
Chưa kịp bỏ đi, chợt nghe thấy tiếng ngọc thạch rơi xuống giòn vang, leng keng lốc cốc rơi xuống ngay bên chân cô —— chính là do dải lụa cột miếng Minh Ngọc treo bên hông Tư Mã Dục bị đứt.
Tư Mã Dục cũng quá bất ngờ vì có được sự trùng hợp này, nhất thời vui mừng quá đỗi. Trông mong nhìn A Ly. Trong lòng thầm cảm thấy bọn hạ nhận ở Đông cung này tuy tay chân có vụng về, đầu óc có ngu đần nhưng cũng rất đáng yêu, rất đáng để ban thưởng.
A Ly không hề chớp mắt, muốn né tránh ——- Bên người Tư Mã Dục còn có ối người, tự nhiên sẽ thay cậu ta lo liệu thỏa đáng. Còn cô chỉ là một nữ nhi của quan thần, tránh tị hiềm còn không kịp, làm sao có thể ân cần giúp cậu ta?
Tư Mã Dục buồn bã.
Trong lòng cậu thật sự rất buồn. Bản thân cậu cũng không hiểu tại sao lại như vậy, chỉ theo bản năng cảm thấy, A Ly sẽ giúp cậu làm việc này. Cũng giống như mong muốn nàng chăm sóc cho mình cả đời, sớm chiều kề cận. Mà giờ này lại bị nàng lạnh nhạt.
Đây cũng không phải là lần đầu bị nàng đối xử lạnh nhạt.
Các hạ nhân đứng phía sau cậu ân cần muốn bước lên giúp cậu sửa sang lại, lòng Tư Mã Dục đang phiền muộn, vẫy tay nói: “Đứng sang một bên!”. Rồi chỉ vào A Ly, nói: “Muội quay lại đây”.
A Ly ngừng bước. Tư Mã Dục đoạt lại miếng ngọc bội từ tay hạ nhân, đưa qua. Nhìn thẳng vào cô, ra lệnh: “Muội tới giúp ta”.
Bọn cung nữ đứng bên cạnh nhận ra Thái tử đang làm loạn, vội vàng giúp A Ly giải vây, A Ly vẫn im lặng không nói, cúi đầu bước lên, đưa tay nhận lấy Minh Ngọc.
Sắc mặt nàng bình tĩnh, không hề tỏ ra sợ hãi khi đối mặt với Thái tử, cũng không tỏ ra ủy khuất khi bị hô quát. Chỉ lách mình ngồi chồm hỗm giúp cậu ta cài vào, giống như cô chị cả cư xử dịu dàng với thằng em, lại giống như một cô nương đang pha trà tao nhã lịch sự.
Cái chốt khóa trên Minh Ngọc đã bị vỡ ra, trong chốc lát sửa lại cũng không được. A Ly bèn rút sợi dây mà mình vừa đan từ bên trong hà bao, so sánh màu sắc, rồi giúp cậu ta thay đi. Mười ngón tay kia trăn trở khéo léo, giống như nhị trong đóa hoa nở rộ thật là đẹp, chỉ trong chốc lát đã cài xong xuôi.
Rồi lập tức đứng dậy né sang một bên, “Điện hạ còn việc gì phân phó nữa hay không?”.
Tư Mã Dục bừng tỉnh từ trong giấc mộng, chỉ cảm thấy một bộ phận nơi A Ly vừa chạm qua cứng nhắc nóng rực. Cũng không dám cử động. Chỉ mới nỗ lực trong chốc lát, hai chân cũng muốn cứng đờ luôn rồi. Nghe tiếng A Ly hỏi, mới thở ra một hơi.
“…….. hết, đã hết rồi”.
A Ly hành lễ, cũng không lên tiếng, mang theo cung nữ, thong dong rời đi.
Lúc này Tư Mã Dục đang chìm đắm trong tiếng chim hót hoa nở, mùa xuân ngập tràn. Thân thể phiêu phiêu, nhẹ bẫng như đang bay trên mây. Ngay cả ánh mắt muốn giết người của Vương Diễm đứng phía sau cũng không để ý.
Cậu lâng lâng đi về phía Hoa Lâm, cố ý khua cho miếng Minh Ngọc kia kêu lên lanh lảnh. Nhưng sợi đăng ten kia lại bị rối, cậu sợ làm hư, hấp tấp cẩn thận lấy tay xoa nhẹ.
Vừa mới đi về điện Hiển Dương, chợt thấy từ phía sau đám hoa cỏ có một người đang nấp, da trắng mắt xám, dáng dấp chỉ cao hơn các cậu bé bình thường một chút. Nhìn thấy Tư Mã Dục cũng không sợ hãi, cũng không tránh né nhìn thẳng vào mắt cậu.
Thị vệ đứng phía sau Tư Mã Dục tiến lên bảo hộ, quát hỏi: “Ai đó?”.
“Thôi Sâm, vừa từ yến tiệc tại Hoa Lâm viên chạy ra, muốn tìm nhà xí nhưng lạc đường”. Thôi Sâm bình tĩnh trả lời, vẫn nhìn về Tư Mã Dục, còn tỏ ra tò mò, hỏi: “Người ở đối diện là ai?”.
Lập tức có người nói cho hắn biết đó là Thái tử.
Đôi đồng tử màu xám kia nheo lại, nhếch môi cười bước ra. Hành lễ: “Ra mắt Thái tử điện hạ”.
Trong đôi mắt màu xám đó ẩn một chút nham hiểm, hắn lại nở nụ cười không mấy thân thiện, lại càng thể hiện bộ dáng mưu mô của hắn. Tư Mã Dục không có thiện cảm.
Nhưng cũng biết được đó là con cháu môn phiệt phương Bắc, nên không thất lễ. Tâm trạng bay bỗng mới vừa dâng lên giờ cũng mất sạch, trò chuyện với hắn vài câu. Lại mỉa mai: “coi bộ đi lạc cũng hơi xa đó”.
Thôi Sâm cũng không để bụng, “là do phía Nam vườn ngự uyển đẹp quá, cỏ cây lầu các óng ánh rực rỡ, thật khiến người ta hoa cả mắt. Không ngờ lại đi xa như vậy”.
Hai người ngoài mặt thì cười cợt, nhưng bên trong đều ngầm hiểu rõ —– tên nhóc này không cùng một loại với mình. Nói hưu nói vượn một chập, thái độ cũng tỏ ra hữu hảo thân thiện, rồi cùng nhau đi về phía Hoa Lâm.
Từ rất xa đã nghe thấy tiếng réo vang của rừng trúc Hoa Lâm viên, Thôi Sâm làm như buột miệng hỏi: “Vị cô nương vừa rồi, hơi giống vị hôn thê của Tạ Liên huynh”.
Các khớp ngón tay của Tư Mã Dục đông cứng, bước chân chợt khựng lại. Một lát sau mới thong thả bước tiếp, cười nói: “Thôi huynh nhận nhầm người rồi”.
Thôi Sâm đùa cợt, “đúng là nhận sai rồi”. Rồi chỉ vào một ngọn cây cao có com chim sẻ đang nhảy nhót, cười nói: “Người đứng phía dưới thật là thiếu may mắn”.
Trong khoảnh khắc, bắt gặp dưới tàng cây có một hạ nhân đang đứng ngửi ngửi ống tay áo, rồi ngửa đầu lên nhìn: “lũ chim chết tiệt tụi bây, dám đại tiện lên người ta”.
Tạ Liên đã sớm phát hiện ra Thôi Sâm đi theo cậu, cố ý lừa hắn đi bảy tám vòng. Cảnh sắc lâm viên Giang Nam lộn xộn chằng chịt, chỉ một cái xoay người cũng đủ làm thay đổi khung cảnh, không thể so sánh với vườn tược Giang Bắc bao la, trùng điệp nhưng bằng phẳng. Chỉ chốc lát, Thôi Sâm đã bị cắt đuôi, quay đầu lại mới biết mình lạc đường.
Tạ Liên dừng lại ở trên cao, không chỉ ăn miếng trái cây chế giễu, mà vẫn kịp nhàn nhã uống hết một bình trà xanh.
Nhưng Thôi Sâm cũng không dồn hết sức để tìm cậu, quanh quẩn một lúc không tìm thấy người, bèn nhìn mặt trời, đi về phía Nam.
Tạ Liên cũng để mặc cho hắn đi.
Hiện giờ, cậu đã chén no nê trái cây, đang nhàn nhã ngồi trên ngọn núi giả, từ xa đã trông thấy Tư Mã Dục dẫn Thôi Sâm đi về, cũng không tỏ ra sốt ruột. Một mình đứng giữa rừng trúc, cầm phiến lá cây, tùy ý thổi lên.
Âm thanh kia lúc đầu líu ríu, sau đó trở nên véo von. Rồi dần dần giai điệu cao hơn, du dương vọng về.
Nhất thời nương theo tiếng gió hòa với tiếng nước chảy, cùng những đám mây lững lơ trên trời cao. Gió lùa ống tay áo thiếu niên, phiêu diêu tự tại, hóa thành cảnh sắc bữa tiệc của thần linh nơi phàm trần, rất hài hòa thi vị.
Cho dù Thôi Sâm, Vệ Lang có gây ra tai họa gì đi nữa. Tạ Liên hào hứng suy nghĩ, chính cậu mới không thèm dây vào các phiền toái đó.
——– Thật sự Vệ Lang đã muốn làm loạn rồi!
Tất nhiên chuyện này cũng không thể trách Vệ Lang hoàn toàn ……. bởi vì Mộ Dung Quyết đã uống say.
Là như thế này, Mộ Dung Quyết cũng là một nhân vật làm mưa làm gió ở Bắc Yến. Vua Tiên Bi là cháu ruột của hắn, vừa là cháu của danh tướng Mộ Dung Tuyển, vừa là hoàng thúc nước Yến. Ngay từ nhỏ đã bái danh sĩ Lưu Trọng Đạt làm thầy, đã đọc thuộc các quy chế pháp luật của người Hán, am hiểu thơ ca, phong thái cũng rất giống danh sĩ. Giao du rộng rãi, có mối quan hệ rất tốt với các sĩ tộc phú quý. Khi đó, vừa nghe tin tức cử người tới Giang Đông làm sứ giả, hắn chỉ biết ngoài hắn ra không còn ai đáng để làm sứ giả.
Nhưng mà hắn lại có một khuyết điểm, mặc dù hắn tự cho rằng đó cũng là một đặc điểm của danh sĩ phong lưu —– hắn thèm rượu.
Có người thượng biểu nói hắn hành tung phóng túng, chỉ sợ say rượu làm hỏng việc, không nên đảm nhiệm vai trò sứ giả.
Mà từ lâu Mộ Dung Quyết đã ngưỡng mộ nếp sống Nam Triều, nay mong ước sắp thành hiện thực, lại có người dám cản đường, hắn nổi điên. Nếu đổi lại là người bình thường, lúc này dám chắc sẽ thề kiêng rượu. Hắn thì không, trái lại còn trực tiếp lôi cái người đã buộc tội hắn ra trước mặt Yến hoàng, rồi sai người mang tới một bầu rượu đá, đứng uống ngay trước mặt. Uống liền tù tì đến hết vò rượu đá, sắc mặt hắn cũng không hề biến đổi, tư duy nhạy bén, nói năng rõ ràng. Liếc mắt khinh miệt cái người kia, rồi nói: “Không hề say rượu, thì hỏng việc cái gì?”.
Rốt cuộc Yến hoàng cũng an tâm để Mộ Dung Quyết đến đây.
Quả thật giống như lời đồn, Mộ Dung Quyết không dễ say —– nhưng giờ phút này hắn lại không biết, ba mươi năm về trước từng có một người xuyên không vào thế giới này. Người đó không những đã từng bắt cóc một hoàng đế tương lai của Tư Mã gia, sau đó còn mang người nọ đến Giang Đông để chưng cất rượu vang.
Dám uống rượu vang như uống nước lã, thử hỏi, Mộ Dung Quyết đã say thành cái bộ dạng gì.
Cũng bởi vì từ đó tới giờ hắn chưa từng uống say, nên cũng chả có ai thấy được hình hài lúc say của hắn là như thế nào, cả đoàn sứ giả Bắc Yến đều không có sự chuẩn bị.
Vậy nên, ngồi nhìn Mộ Dung Quyết thần sắc bình ổn bước lên chạm cốc chúc mừng Tư Mã Dục, sau đó giữ chặt cổ tay của cậu ta, nói: “Điện hạ thần tuệ thánh trí, không câu nệ phàm tục, thế nhưng bẩm sinh không phải vậy, tư tưởng lại không rõ ràng. Mai sau nhất định không tìm ra nơi chốn của mình, thiếu vắng tình cảm. Chỉ sợ cả đời không được suông sẻ!”.
Tư Mã Dục: …….. trời sẽ giết ngươi!
Mọi người đều kinh hoàng, có người vội vàng ra hòa giải, sau khi Mộ Dung Quyết làm cho Tư Mã Dục mất hứng, lại cao hứng bưng thêm một chén rượu, phấn chấn đi về phía Thái Phó, “Con người Tạ Thái phó tao nhã thâm trí, thần thức trầm ổn, chính là người quan trọng của triều đình, đủ để giữ vững xã tắc. Đáng tiếc, con người Thái Phó hiện đang ở triều đình, nhưng tâm…. cũng không chắc có trông về nước nhà hay không? Nhưng mà ông đã không thể quay đầu được nữa rồi! thật đáng thương, đáng tiếc, cho cả cuộc đời!”.
Tạ Hoàn chỉ cười mà không nói gì.
Mộ Dung Quyết phê bình Thái Phó xong xuôi, lại chạy đến chỗ Hoàn Tịnh. Tiêu giệt gọn một vòng các bàn phía đó như gió cuốn mây tan, từ khen ngợi đến châm biếm rồi làm thầy bói dự đoán tương lai, trong nháy mắt đã tới từng chỗ ngồi mà đắc tội từng người một.
Đến cả Thôi Sâm và Lư Hiên cũng đều không chịu buông tha. Nói với Thôi Sâm “Tâm tính bất định, thế nào cũng làm con ngựa mất móng”, nói với Lư Hiên “Nội sủng quá nhiều, chỉ sợ hậu viện không yên”.
Cứ như là cố tình gây xích mích.
Học giả nói sâu cay, nghe qua thì lịch sự tao nhã cô đọng, nhưng thực ra ẩn trong đó nhiều ý nghĩa, hơn hết, trong các ý nghĩa đó đều có ác ý. Một đám người ngồi đó đều hận không thể lấy rượu mà dìm chết hắn, chỉ có mình hắn là đang vô cùng hưng phấn, mặt mũi đỏ hồng.
Trong một lúc, hắn đã đi đúng một vòng tròn, lại quay về trước mặt Tư Mã Dục. Vừa muốn tổng kết bài văn, lại trông thấy Vương Diễm.
Vương Diễm thản nhiên ngồi đó.
Mộ Dung Quyết nhìn chòng chọc Vương Diễm cả buổi trời, dần dà lộ ra vẻ khó chịu, hỏi: “Vị này là ai?”.
——- coi như hắn cũng còn chút minh mẫn, đã không đến xem bói cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng theo dõi từ nãy giờ cũng đã thỏa mãn, cảm thấy hắn mặc dù thần thông, nhưng cũng có vài phần nhạy bén. Nên cũng tỏ ra hãnh diện, nói: “đó là Vương giang đình đại công tử”, rồi lại nhíu mày, cười nói: “—— chính là người mặc dù tài giỏi, nhưng còn quá nhỏ, không thể tự do tham gia yến tiệc này”.
Mộ Dung Quyết thình lình “phì” cười một tiếng, “Thật là một đứa trẻ không cầu kỳ, có mệnh tốt, cầu người thì được người. Chỉ tiếc là cháu trai của Vương đốc —– sau này cũng chỉ là loạn thần tặc tử mà thôi”.
Sắc mặt mọi người đều tái mét, không ai dám lên tiếng —– Vương đốc thực ra chính là ông nội của đường thúc Vương Diễm, chỉ có điều chuyện này cũng chưa là vấn đề, vấn đề quan trọng là vào năm đầu tiên chính biến, Vương đốc chính là loạn thần tặc tử. Vào năm đó, ông đã tạo phản, truy sát Hoàng Thượng, làm cho Hoàng Thượng phải dẫn theo các văn võ bá quan vào triều để cầu ông. Nếu không phải ông ta chết sớm, chỉ sợ triều đại này đã thay đổi rồi. So với Hoàn Bộ Thanh còn không trắng trợn không nể mặt ai. Mặc dù Lang Gia Vương thị không bị ông làm liên lụy, vẫn thăng quan tiến chức chư cũ, nhưng nhắc lại bản án phức tạp này, vẫn không thể tránh khỏi bị mọi người dòm ngó.
Vương Diễm lại là thằng bé hết sức trung trực, ngay lập tức mặt đỏ tai hồng, thiếu điều muốn bật người dậy.
Mộ Dung Quyết nghĩ đã giẫm đạp được Vương Diễm, vô cùng đắc ý, kết luận lại: “Đến ngay cả loạn thần tặc tử tương lai, cũng có thể được triều đình coi trọng. Hoàng Thượng bệ hạ thật sự là người có tâm hồn bao lao, dùng người không thèm so đo. Hèn gì Giang Nam lại có nhiều danh sĩ đến thế”.
—— Vương đốc và Hoàn Bộ Thanh đúng là loạn thần tặc tử. Lang Gia Vương thị và Tiếu Quốc Hoàn thị đến nay vẫn là những danh môn có quyền thế cũng rất đúng. Dám lấy những sự thật đó ra để bẫy Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng không nói gì, thì triều thần nào lại dám nói? Lúc này, mặc dù bị Mộ Dung Quyết chế nhạo, mà mọi người vẫn ngồi lặng ngắt như tờ.
Chỉ có Hoàng Thượng một mình nhởn nhơ uống rượu.
Vệ Lang……… Vệ Lang thực sự cảm thấy, mọi người giống như đang coi những lời mạt thị là chuyện đùa.
Nhưng khi dễ ai thì không nói làm gì, lại dám khi dễ Vương Diễm của cậu, dù cho có là thánh nhịn cũng không thể nhịn được nữa.
Đặc biệt là, hắn nhắc tới Vương đốc thì thôi đi, lại dám mắng Vương Diễm là loạn thần tặc tử tương lai —– Cả đời này, người mà Vệ Lang kính trọng nhất, chính là tứ đường thúc của A Ly. Nói khác nào, tứ đường thúc A Ly mới là người thích hợp làm loạn thần tặc tử tương lai nhất, bởi vì ông chính là đứa con út của Vương đốc, cũng là đứa con còn sống sót duy nhất của ông ta.
Ngay lập tức, hai tay cậu chộp lấy một quả dưa hấu và cái đầu gà ném qua, cả người cũng toan xông ra. May thay, Tư Mã Dục đã dự đoán trước, đã sai thị vệ coi chừng cậu. Gã người Hồ nham hiểm kia cũng đã được cản lại.
Tư Mã Dục liếc nhìn cha mình một chút. Khuôn mặt cha cậu vẫn trầm ổn, không hề biến sắc.
Rồi liếc qua Tạ Thái Phó một chút. Tạ Thái Phó cụp mắt im lặng, cùng một kiểu không hề biến sắc.
Nhân đó, Tư Mã Dục bưng cầm một chén rượu, bầu rượu, đứng dậy đi đến trước mặt Mộ Dung Quyết, vừa châm rượu, vừa nói với hắn: “Người Trung Nguyên có ba câu nói, câu đầu tiên là: ‘tình huynh đệ như một bức tường, có thể chống đỡ vũ lực cùng mưa gió bên ngoài’. Khi gặp quốc nạn, phàm là con cháu bất luận có xuất thân ra sao, đức hạnh cao thấp, đều phải bảo vệ quốc gia, nhất trí đối địch. Vương đốc, Hoàn Bộ Thanh đều là danh tướng của nước tôi, năm đó đã chống lại người Hồ, diệt trừ phản loạn, đều đã lập được công trạng to lớn, vì thế mới được người người kính trọng. Do vậy mới có thể nắm giữ quyền hành, thay lệnh vua và dân. Về điểm này, không thể nghi ngờ”. Cậu chợt ngừng lại, nhìn Mộ Dung Quyết, trong con ngươi là sự khinh miệt, “Câu thứ hai là: ‘ ai làm loạn thần tặc tử, thì chỉ giết người đó’. Đương khi Vương đốc, Hoàn Bộ Thanh tay nắm quyền to, mà không chăm lo trừ khử các dân tộc làm loạn, khôi phục Trung Nguyên, ngược lại còn bày mưu tư lợi, khi quân phạm thượng, chính là loạn thần tặc tử. Cho dù là thân bại danh liệt, còn liên lụy đời sau. Điểm này, cũng tuyệt không nhân nhượng”. Cậu dừng lại lần nữa, ngữ điệu chậm mà to, “Còn câu thứ ba, liên quan đến điển tích cũ —– ‘ngày xưa Tấn Văn Vương đã giết Kê Khang, mà Kê Thiệu con trai của Kê Khang lại là một tấn trung thần’(*). Đã là con người, không ai có thể tự lựa chọn người sinh ra mình. Đã là người trung thành với nước với dân, thì cần gì phải truy vấn xuất thân? Xưa nay Ngô Hoàng tấm lòng rộng mở, dùng người không so đo là thế”. Lại nén cười, đưa chén rượu cho Mộ Dung Quyết, “Theo như ngươi nói thì Mộ Dung thị vô cùng trung thành, chính là không làm chuyện loạn thần tặc tử. Nhưng mà suy nghĩ lại, Mộ Dung thị lần này phải đến dự hòa đàm, nghe nói là do Mộ Dung Tuyển tạo phản có phải không?”.
(*) Tích này Mì kiếm hoài trên GG, Baidu mà vẫn không tìm ra đó là tích gì, có ai biết thì báo Mì nhé.
Ngay lập tức Mộ Dung Quyết tỉnh rượu hơn phân nửa. Nhớ lại những lời mà mình đã nói, không khỏi hoang mang sợ hãi.
Ông ta đến đây là để nghị hòa cơ mà! Chỉ tại say rượu mà làm hỏng việc.
Rồi lại nhìn thấy cả phòng đều tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, những ánh mắt kia không có một chút hảo cảm, thì nhận ra giờ này, phút này không phải là lúc thích hợp để bàn chuyện.
Cầm chén rượu uống cạn, vội vàng giả say. Thỉnh tội, sau đó chân nam đá chân xiêu về chỗ ngồi.
Vệ Lang sớm đã không nhịn được nữa. Thấy Mộ Dung Quyết bước đến chỗ ngồi ở phía trước, nhân tiện nhào lên trên người hắn. Mọi người túm cậu cũng bị trượt tay, cậu mất đà bổ nhào xuống. Bầu rượu trên tay cũng tiện thể mà đập lên trên mặt hắn.
Mộ Dung Quyết bị đập cho choáng váng, mất một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, ngã phịch nhào xuống mặt đất. Từ trong khóe mắt, lờ mờ trông thấy một tiểu cung nữ cổ áo bị bung ra, đôi mắt bừng lửa giận đang nằm dưới thân hắn, uất ức chực muốn khóc. Nửa phần say rượu kia của Mộ Dung Quyết cũng bay biến sạch, đang muốn giải thích. Tiểu cô nương kia đã tung một quyền ngay giữa mũi hắn.
Tất cả mọi người đều không tài nào đoán được chuyện sẽ phát triển đến mức này, đợi đến khi có người chạy lên hỗ trợ thì máu mũi của Mộ Dung Quyết đã chảy thành sông.
Tư Mã Dục ba chân bốn cẳng đem Vệ Lang tha đi từ sớm. Vệ Lang bị mọi người lôi đi còn “bi phẫn” đá Mộ Dung Quyết thêm một cái, Mộ Dung Quyết bị xấu mặt trước mọi người, hết lần này đến lần khác không thể phân bua, thì cảm thấy đã không còn mặt mũi nào để gặp người đời được nữa..
Cũng không giải thích rõ ràng, chỉ nói thân thể không khỏe, cáo từ qua loa, rồi dẫn người chạy trối chết.
Lư Hiên, Thôi Sâm cũng đứng dậy cáo lui.
Thôi Sâm đã coi hết vở thảm kịch. Bây giờ mới nhìn thấy Tạ Liên ngồi vào chỗ —– như không có chuyện gì. Rồi liếc mắt nhìn Tư Mã Dục một chút, thấy khuôn mặt cậu vẫn trầm tĩnh khiêm tốn như trước, ánh xám trên con ngươi hơi lóe lên.