Đọc truyện Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi – Chương 13: Nỗi lòng thiếu niên (hạ)
Edit: Mì Xào
—–ooOoo—–
Mặc dù tết nhất bề bộn nhiều việc, thế nhưng cũng chả liên quan gì với đám công tử kia. Khỏi phải nói, nhóm người lớn đi xã giao ngày càng nhiều, thì càng ít có thời gian để quan tâm đến bọn nhỏ, vì thế bọn Vương Diễm ngày càng rảnh rang.
Hôm nay sắc trời rất đẹp, không có một chút gió.
Vương Diễm ngắm nhìn đóa hoa thủy tiên mới nở, cánh hoa màu trắng như ngọc, nhụy hoa có màu vàng nhạt, hương thơm ngọt ngào tỏa khắp nơi. Vô cùng vui mắt.
Quan trọng hơn là —– Vương Diễm nghĩ đến cái tết an ổn này. Thế mà Vệ Lang lại không có động tĩnh gì, trong lòng cậu lại cực kỳ khó chịu với thái độ dở ông dở thằng đó.
Cho nên cậu bèn mượn một cái cớ, gửi cho ba người họ một cái bái thiếp, đại ý là, lần trước Tạ Liên đã mời bọn họ thưởng thức thịt nướng dưới tuyết, cậu cũng nên mở tiệc chiêu đãi. Nhân lúc mọi thứ đều đã ổn thỏa, xin mời bọn họ đến ngắm thủy tiên, dùng chút điểm tâm. Tất nhiên, điểm tâm là do chính tay a tỷ nhà cậu tỉ mỉ nấu nướng.
——- Vương Diễm cũng đã suy nghĩ cẩn thận, đã bố trí thiên la địa võng chờ Vệ Lang nhưng tốn công, không bằng cứ việc dẫn sói vào nhà, rồi đóng cửa thả chó. (Mì: chết ngất mất thôi ^^~)
Như vậy, ít nhất hắn có thể tùy ý nắm chắt thời gian và địa điểm trong lòng bàn tay, còn về phần Vệ Lang thì cứ việc gặp chiêu tiếp chiêu thôi.
Bọn Tạ Liên cũng rất biết nể mặt, mới sáng sớm đã tề tụ đông đủ tại phòng khách. Tư Mã Dục lại vô cùng tích cực. Cậu ta không giống với bọn Vệ Lang và Tạ Liên, không có “Thế giao” (mối quan hệ thân thiết nhiều đời) đem lại tiện lợi, cũng không phải là khách quen của Vương gia.
Với thân phận Thái tử của cậu, nếu cậu quang minh chính đại mà tới thì sẽ kinh động mọi người. Còn lén lút đến ———— gia đinh của Vương gia lại không biết cậu! Lần trước cậu trèo tường vào. Mới vào đã bị gia đinh phát hiện, hiểu nhầm là cướp nên đuổi theo đòi đánh. Khổ sở vô cùng.
Cho nên lần này có thể cầm bái thiếp bước vào, Tư Mã Dục đã có sự chuẩn bị chu toàn. Đem cung Thái tử ra vơ vét hết một lần, cảm thấy vật nào có khả năng con gái sẽ thích, đều đóng gói mang vào hết cả.
Cậu nghĩ, cũng đều ở cùng một đình viện, nhất định sẽ có cơ hội gặp gỡ A Ly một chút.
Nhưng thật đáng tiếc, cậu đã tính toán sai lầm.
Căn bản Vương Diễm không cho bọn họ có cơ hội bước vào nội viện, chỉ mời bọn họ đưa vào thư phòng của mình.
——– Đình viện ở Vương gia có tất cả ba địa điểm tiếp đãi. Đầu tiên giới thiệu về phía Nam, ở mặt trước sẽ có một sân vườn ngoài. Vương gia khí thế thịnh vượng, Vương Thản lại là Trưởng Sử của phủ Tướng quân, công việc rất bận rộn, ở nhà thường xuyên tiếp người bàn chuyện công vụ, nên sân vườn ngoài là để dùng tiếp đãi những người này.
Tiến vào ở giữa, đó là Chính đường, ở phía Bắc chính đường có sáu gian phòng là chính sảnh, vợ chồng Vương Thản ở chỗ này. Phía Đông ngăn bởi một cái sân, ở trong viện trồng rất nhiều trúc xanh, trúc xanh mọc xung quanh một cái hồ đen như mực, cảnh vật thanh tịnh, đây là nơi mà các thiếu niên đọc sách tập viết. Phía Tây cũng được ngăn cách bởi một cái sân, trồng nhiều cây phong lá đỏ, đó là phòng khách.
Đi thêm vào bên trong nữa, chính là nội khuê, là nơi ở của Lão Thái Thái, các tiểu thư trong nhà, cùng vài công tử còn nhỏ.
Bởi vậy, khi Tư Mã Dục đứng dưới mái hiên ở sân phía Đông, nhìn cánh cửa phía sau đã khóa chặt, tâm trạng vừa chán nản cũng vừa vui mừng —— lúc này không phải chỉ cách nhau có một bức tường sao.
Cậu liếc nhìn Tạ Liên một chút, Tạ Liên đang ngắm nhìn tranh chữ trong phòng Vương Diễm, điệu bộ hết sức thanh bạch như không hề có một chút tham vọng riêng tư nào.
——— đương nhiên là hắn “không tham vọng” rồi. Dù sao thì cậu ta muốn gặp A Ly cũng rất dễ dàng. Bất kể là tới Vương gia bái kiến cô chồng, hay là nhờ thất muội giúp mình mời A Ly về làm khách, cũng phải việc gì quá phận.
Ai bảo bọn họ là thế gia làm gì? Ai dám bảo cậu ta đang tận dụng lợi thế? Ai bảo hai nhà Vương Tạ đều là công thần chứ?
Chính cậu mới không cần phải dùng đường ngang ngõ tắt.
Tạ Liên biết Tư Mã Dục đang ngầm oán hận. Tuy rằng nghĩ như vậy thì không phúc hậu, nhưng không thể phủ nhận, tâm trạng Tạ Liên lúc này vô cùng tốt đẹp.
——– huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo. Khi tay chân muốn đoạt quần áo của ngươi, cho dù không đến mức phải chém hắn một đao, nhưng dù sao trong lòng vẫn bị kích thích.
Tạ Liên một mặt quan sát bức tranh trên tường Vương Diễm, một mặt nhớ đến tấm thiếp A Ly gửi đến xem ra là cùng một nét bút.
Người ta nói nét chữ cũng giống như người. A Ly là người ngây thơ thân thiện, nét chữ kia lại cẩm tú phong lưu. Giống như trái tim con người, đôi lúc như là một dòng suối, có đôi khi nét bút lại giống như mưa tuyết phong lưu. Cô nương như vậy không hề tầm thường. Lúc làm nữ nhi thì khuê tú, khi kết hôn thì có thể phụ giúp chồng, nên có thể cùng nhau tình đầu ý hợp, cử án tề mi.
Phụ thân Tạ Liên đã sớm mất, vẫn đang lớn lên bên cạnh thúc phụ. Mặc dù thúc phụ vẫn xem cậu như là con đẻ, là vì cậu có tư chất hơn người, có khi còn coi trọng cậu hơn cả con đẻ của mình, nhưng trong lòng Tạ Liên đã phân rõ. Thúc phụ là thúc phụ, phụ thân là phụ thân.
Cha cậu chỉ để lại một nam và một nữ. Mai này vinh quang gia đình, truyền thừa hương khói, chỉ có thể dựa vào một mình cậu. Nam tử tất nhiên phải thành gia, lập nghiệp, rồi sau đó mới ổn định độc lập với thế nhân.
Nhớ lần đầu tiên gặp A Ly, cũng đã minh bạch điều này. Cậu cũng biết, chị cậu nói với A Ly “hãy để lại một cô vợ”, dĩ nhiên là trêu chọc, nhưng cũng không phải một câu chuyện cười đơn thuần.
Chỉ là ——
Tạ Liên khóe mắt trộm nhìn Tư Mã Dục, cũng thoáng có chút phiền lòng.
Ở tuổi này, tính tình trẻ con như vậy, trong lòng kìm nén sẽ sinh bệnh. Bất luận là đồ vật gì, là người nào, khi có người tranh đoạt, đều nhất định phải quang minh chính đại chiến thắng, mới là của mình.
Vương Diễm không hiểu biết, đương nhiên không rõ hai người kia đang xảy ra chuyện gì.
Tâm tư của cậu nhóc nhất nhất đều quan sát Vệ Lang không rời mắt.
Vệ Lang mà sờ sờ nghiên mực, cậu sẽ nghĩ —– không lẽ cậu ấy muốn trực tiếp viết thư gọi a tỷ mình ra?
Vệ Lang lật từng trang sách một, cậu lại đoán —– đừng nói là kẹp thứ gì vào trong sách nha?
Vệ Lang gảy đóa thủy tiên, cậu cũng đoán —— Chậc! Thái tử tuy rằng không lựa chọn bài bản, ít nhất cậu ấy cũng đã tự mình mang hoa anh thảo đến!
Rốt cục Vệ Lang cũng lộ ra tâm trạng chán nản, Vương Diễm vội nghĩ cậu ấy sẽ không cố gắng ru ngủ để mình mất cảnh giác đó chứ, chợt nghe Vệ Lang than phiền ” Không phải mời bọn ta đến dùng chút điểm tâm sao?”.
Vương Diễm ngã nhào.
Bọn người hầu bưng điểm tâm đến. Gồm mười sáu khay, mỗi khay mỗi kiểu, đều trưng bày khéo léo đa dạng. Nhưng chỉ có bốn đồ ăn lớn, nhỏ để trong một đĩa, đầy ắp mà chặt chẽ. Mùi hương ngọt ngọt mềm mại ấm nóng, món lạnh thì rán vừa giòn vừa mềm. Trắng như ngọc, vàng óng ánh như lúa mạch, xanh biếc như lá cây……..vừa nhìn đã khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, lại có hơi không nỡ ăn mất.
Thực phẩm không quá mức tinh tế, cắt miếng không quá nhỏ. Đồ ăn ở thế gia tinh tế vừa mộc mạc vừa khéo léo như vậy, có mất vạn tiền khi cầm đũa cũng thấy thích đáng. Dạng điểm tâm như thế này cũng là lần đầu tiên thưởng thức.
Vệ Lang nhịn không được thốt lên: “Vì sao ta lại không có được một a tỷ như vậy”.
Lời này nói ra thật chua xót —– trước đây bị bọn tỷ tỷ trong nhà đè đầu trang điểm, thật sự rất thê thảm. Mưa dầm thấm đất, cho tới hôm nay, bảo cậu mặc nữ trang, tô son điểm phấn như lúc trước cũng dễ như trở bàn tay, không hề mới lạ.
Đối với thái độ thán phục của ba người này, Vương Diễm rất muốn bảo trì thái độ bình tĩnh khiêm tốn, nhưng vẫn không nhịn được có chút đắc ý nho nhỏ.
Từ trên khay nhỏ đan xen lẫn nhau, gắp cho Vệ Lang một miếng: “Nếm thử đi, đây là món sở trường của a tỷ nhà ta”.
Đang nói, thì bắt gặp Tư Mã Dục và Tạ Liên cùng ngẩng đầu lên. Ánh mắt nhìn ra xa.
Vương Diễm vô ý thức, cùng nhìn vọng ra bên ngoài, thì thấy tỷ tỷ của mình dẫn theo một tiểu nha đầu thanh tú xinh đẹp, theo cửa nách bên kia lại đây. Đang vừa cười vừa nói hướng chủ viện nhi mà đi.
Tư Mã Dục cấp tốc đứng dậy.
Tạ Liên thọc gậy bánh xe, giống như vô ý, lại đúng lúc hỏi: “có muốn đánh cờ không?”.
Tư Mã Dục mạnh mẽ dừng bước —– cậu không muốn nhận thua, nhưng mà sau khi suy nghĩ một hồi, người đã sớm đi mất dạng.
Đành nói: “Bắn tên đi, mười hai mũi”.
Tạ Liên gật đầu đứng dậy.
Vương Diễm lại lần nữa rối rắm —– cậu rất muốn đi xem Tư Mã Dục và Tạ Liên thi đấu, nhưng lại không có ai để dòm ngó tên Vệ Lang này, đó không phải là một vấn đề khó sao?
Vệ Lang lúc này vẫn chưa tỉnh lại từ cơn mộng, chỉ toàn tâm toàn ý cảm động ăn điểm tâm. Thấy Tạ Liên cùng Tư Mã Dục sóng đôi đi ra ngoài, còn Vương Diễm thì thân mình hướng ra ngoài, mà ánh mắt lại chằm chằm theo dõi mình, liền bật cười hiểu rõ: “Yên tâm đi, ta sẽ không chạy lung tung đâu”. Cậu ta gắp một miếng điểm tâm cho Vương Diễm xem, rất thỏa mãn nhét vào miệng —— ý tứ là, mình đang thật sự rất bận.
Vương Diễm yên tâm.
Cậu nhóc yên tâm quá sớm rồi đó!
Ba người vừa ra khỏi cửa, Vệ Lang bèn đi ra thăm dò xác nhận một phen, rồi quay lại lôi con chim họa mi ở bên trong lồng sắt mà mình mang đến ra, lấy dây nhợ cột chắc.
—— Cậu chỉ nói ra lời, chứ không nói là sẽ giữ lời.
A Ly đang dẫn theo Tả Giai Tư một mạch đi về phía chính viện.
——– tuy rằng đã hạ quyết tâm sẽ không gặp lại Tả Giai Tư, nhưng khi mà Tả Giai Tư chủ động tìm đến mình, A Ly không có cách nào cự tuyệt.
Cô hiểu rõ tính tình Tả Giai Tư, không tùy tiện nhờ cậy người khác. Nàng ấy đã chủ động tới cửa, nhất định là đã gặp chuyện vô cùng phiền toái, nên cô phải giúp đỡ nàng ta.
——-Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, đặc biệt là nàng ấy đã từng mất trước mặt mình. Nhất là mình cũng từng thật lòng thích nàng.
Lần trọng sinh này, có thể mình sẽ làm cho mội chuyện diễn ra ngược lại.
Trong lòng A Ly kỳ thật vẫn hi vọng có thể biến đổi kết cục của nàng ấy cùng Tả Giai Tư.
Dù sao thì cô cũng không thể quên ánh mắt tha thiết của năm đó, một tiểu cô nương đã gọi mình “a tỷ”.
Cô nương kia ở bên ngoài thì không cha, không anh làm chỗ dựa, ở bên trong thì không quen tin tưởng người hầu, khư khư chiếm cứ trọn vẹn trái tim của Tư Mã Dục, người khác có muốn đoạt cũng không đoạt được. Giữ trong ngực như một đứa trẻ sơ sinh. Trên dưới Đông cung, ngoại trừ Tư Mã Dục, người duy nhất thân cận với nàng, cũng chỉ có A Ly. Mà A Ly cũng không thăm không hỏi, bỏ rơi nàng một mình một chỗ. Chẳng khác nào bỏ mặc cho người ta xâu xé.
Kế sau đó, cô nàng kia chết. Nàng chỉ lưu lại câu nói “Thiếp là bị người hại chết”, đó có thể là lời khi đã giác ngộ.
Những đạo lý này, thật ra A Ly đã biết từ đầu, dù sao thì cô cũng từ Tấn Giang đến. Thế nhưng côbiết chỉ để biết, lại vô tâm để Tả Giai Tư chết đi, đến nay cô mới chính thức hiểu được tột cùng của đạo lý có ý nghĩa gì.
Với mình mà nói, chẳng qua là chậm từng bước một. Còn với Tả Giai Tư, cũng là hại tánh mạng.
Cô cũng từng nghĩ rằng mình không còn cơ hội có thể quay trở lại thời gian lúc tiểu cô nương kia gọi cô “a tỷ”.
Nhưng hiện tại cô lại có thể đứng trước mặt nàng ấy.
Kiếp này, A Ly không yêu Tư Mã Dục nữa. Vậy nên quan hệ của hai người, sẽ không đi đến bước đường kia lần nữa.
A Ly không hề muốn vui vẻ mà trả thù, cô chỉ nghĩ đến sẽ xoay chuyển kết cục. Cô chỉ hy vọng hai người bọn họ, đều có thể định trúng nhân duyên, hạnh phúc mỹ mãn. Đều có thể có một Happy Ending đúng nghĩa.
Tóm lại A Ly chính là đang gặp Tả Giai Tư.
Nghe nói Bắc triều xảy ra chuyện, huynh trưởng của Tả Giai Tư bởi vì va chạm với sứ giả nên bị giam giữ, bèn dẫn theo Tả Giai Tư đến chính viện để gặp mẹ nàng, xem có thể giúp đỡ một chút nào không.
Trong lòng Tả Giai Tư còn vướng bận anh nàng, dù cho A Ly làm cách nào để an ủi nàng, cũng đều không cười nổi.
A Ly hơi mang phiền muộn.
A Ly hiểu, Tả Giai Tư thật ra là người sống vô tư. Sở dĩ nàng nàng không thể thanh thản trở lại, là vì nàng đang cầu cạnh A Ly, buộc lòng phải làm đúng lễ nghi của người dưới —– với tính tình này của cô nàng, quả thật là rất khó để đi cầu người.
Hai người bọn họ dần dần cũng không lên tiếng nữa, mỗi người đều chìm đắm trong phiền não riêng mình.
Không khí vào Đông cô quạnh, ngay cả chim tước cũng không thấy. Khắp nơi không một tiếng động, ngược lại lại càng khó xử.
Hai cô nương đều đồng thời mở miệng: “Muội/ tỷ……..”
Lại cùng nhau im bặt, nhất thời nhìn nhau.
Mới vừa định mở miệng trở lại, chợt nghe thấy một âm thanh phành phạch, cùng với tiếng trầm bỗng véo von. Ngay lập tức nhìn thấy một chú họa mi đang liều mạng vỗ cánh, bay đến trước mặt mình.
Lại làm thế nào cũng không thể bay tiếp được nữa.
Chẳng những không hướng đến phía trước, mà lại còn đang lui về phía sau vậy kìa?
Hai người không khỏi tò mò đi theo sang đó.
Chỉ thấy con họa mi kia càng dùng sức bay, lại càng tụt về đằng sau. Càng bị lôi đi, lại càng liều mạng đập cánh. Trên mắt của chim họa mi có hai hàng lông mi trắng, nét mặt so với các loại chim khác lại càng phong phú. A Ly thấy nó đang tỏ thái độ bực bội. Lông mày đều dựng cả lên, ánh mắt tập trung ở phía trên. Mà chính mình muốn bay lại không được. Nếu mà là cô, chỉ sợ đã khóc tè le lâu rồi.
A Ly biết rằng, rất có thể đang có người làm trò đùa dai, bèn đi theo nhìn qua, thì thấy từ bên trong cửa sổ thư phòng Vương Diễm, có một đoạn cần câu đang đưa ra.
A Ly:…… >__*