Đọc truyện Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ – Chương 76
Mười ngày sau, khánh điển[1] Dao trì.
[1] Khánh điển: Lễ mừng, buổi lễ long trọng.
Cho dù tin tức Đế Cơ và Hồ đế thành thân sớm đã lan truyền khắp nơi, Hoàng
huynh vẫn muốn chuẩn bị một bữa tiệc tại Dao trì công bố chuyện này
trước chúng tiên.
Ta mặc phục sức quan mão của Đế Cơ, đai da dài và những chuỗi ngọc phỉ thúy gần như đã che khuất toàn bộ khuôn mặt ta.
Hàn Nhi ăn mặc như một tiểu tiên đồng, tóc được chải thành hai búi nhỏ,
giữa trán còn điểm một nốt chu sa, vô cùng đáng yêu. Nó và cô cô Tư Đàn
đang ngồi tại bàn bên cạnh, cạnh nó là một thiếu niên tên Kiếm Minh,
dường như cậu ta đang ra sức gây sự chú ý với nó, còn bóc cho nó cả một
đĩa nho. Thế nhưng nhóc con này lại không thèm nể mặt, chỉ đưa mắt nhìn
chăm chăm ta và phụ thân nó.
Chi Liên đế quân ngồi cùng bàn
với ta, hôm nay y mặc quan phục chính thức, càng tôn thêm vẻ anh tuấn
hào hùng, tuấn mỹ vô song. Mấy ngày nay, ta và Chi Liên đế quân chỉ gặp
nhau được vài lần mỗi lần ta đều tỏ ra rất khách sáo, y cũng không dám
vượt Lôi trì nửa bước[2]. Như vậy cũng được, ta cảm thấy làm như thế thì có gì không thỏa đáng, ngược lại còn khá hài lòng.
[2] Ý ám chỉ không dám vượt qua một phạm vi nhất định nào đó.
Lúc đầu, sau khi Hoàng huynh biết được quyết định của ta thì cũng không nói gì thêm. Ta nghĩ, mấy năm nay hắn đã giày vò Chi Liên đế quân đủ rồi,
thế nên ta chỉ vỗ vai rủ hắn cùng uống rượu. Sau ta nghe cung nữ bên
cạnh Hoàng huynh nói, Hoàng huynh đã phải cung nữ đi đến tầng thứ nhất
thiên giới đào hai thùng rượu, đặt trước mặt Chi Liên đế quân rồi nói
với y: “Nếu thật lòng muốn thành thân với Đế Cơ, thì hãy uống cạn hết
rượu trên bàn đi”. Đáng thương cho ta, ngày hôm sau nhìn thấy Chi Liên
đế quân sắc mặt tái xanh, liếc nhìn qua đống bình rượu liền bất giác
nhíu chặt chân mày.
Phản ứng của Thiên Hậu vượt ra ngoài dự
liệu của ta, không chỉ không kịch liệt như trong tưởng tượng, thậm chí
còn khá bình tĩnh, thực sự rất khác thường.
Nàng ấy và Hoàng
huynh ta mặc y phục hoa lệ, cung nữ cầm quạt đứng sát phía sau, ánh sáng của minh châu chiếu lên nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt họ.
Chi Liên đế quân nói: “Đế Cơ nhận lời thành thân với ta, mà ta cũng chẳng
có vật gì hiếm lạ, viên Ngũ diệu thần châu này quý giá hơn nhiều so với
những viên khác, ta xin được dùng để làm tín vật”. Y nhân lấy chiếc khay ngọc được phủ một tấm vải lụa đỏ bên trên từ trưởng lão Hồ tộc đứng phí sau, mở tấm vải lụa ra rồi cầm lấy viên Ngũ diệu thần châu, tự tay đưa
đến trước mặt ta. Ta cười nhẹ, cũng phân phó tỳ nữ trao đổi tín vật của
ta.
Y đột nhiên vươn tay qua, đặt lên bàn tay đang để trên bàn của ta.
Ta hơi sững người, bên tai liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của y: “Từ
buổi đính hôn này cho đến tận đại hôn vào tháng Ba, ta không thể gặp Đế
Cơ được nữa rồi…”. Mấy ngày nay ta đã biết được tính cách của y khá nội
liễm[3], hiện giờ y lại có thể biểu lộ tình cảm trong lòng ra như thế
này, quả thật rất hiếm có. Do vậy, ta nhất thời cũng không nghĩ tới việc phải gạt tay y ra.
[3] Nội liễm: Tính cách hướng nội, cảm xúc không thể hiện ra bên ngoài nét mặt.
Y nắm tay ta, chúng ta ngồi ngay ngắn tiếp nhận những lời chúc phúc của chúng tiên, trên khuôn mặt đều mạng nụ cười.
Tất cả mọi thứ đều rất tốt đẹp nếu không có những biến cố phát sinh ngay sau đó.
Khi yến tiệc gần kết thúc, Thiên Hậu sai người tới mời ta đi ngắm hoa quỳnh vừa nở.
Ta đương nhiên hiểu được, chắc chắn nàng ấy có chuyện gì muốn nói riêng với ta, chứ chẳng phải đi ngắm hoa quỳnh gì cả.
Đi đên nửa đường đột nhiên có một bóng người xuất hiện, hơi khom mình nói với ta: “Chúc mừng Đế Cơ đã tìm được phu quân tốt”.
“Hoành Thanh đế quân”, ta hơi cảm thấy ngạc nhiên, gật đầu: “Ta nghe nói Đế
quân thượng tấu, không tiếc bỏ ra nhiều công sức muốn vì ta may nên bộ
Hỏa Vân Kim Ti Ngân Lỹ Y quý giá của Phượng Hoàng tộc, quả rất có lòng”.
Hoành Thanh mỉm cười: “Đế Cơ đừng trách Hoành Thanh đường đột lỗ mãng. Trước
đây ta và Đế Cơ đã từng có chút tình nghĩa, tuy rằng bây giờ tình cảnh
đã đổi khác, thế nhưng Đế Cơ có thể khoác lên người bộ giá y do chính
tay ta may thì ta đã đạt được tâm nguyện rồi”.
Hắn lễ đột đi theo ở phía sau ta. Có điều, trong mấy ngày nay có lẽ vị đế quân này dường như đã trầm lặng đi nhiều.
Ta nói một tiếng đa tạ rồi hỏi tiếp: “Đế quân cũng muốn đi ngắm hoa quỳnh
sao? “. Hoành Thanh đế quân đáp: “Vừa đúng lúc ta có chuyện muốn nói với cô mẫu, xin mời Đế Cơ đi trước”. Tuy ta có đôi chút hoài nghi, nhưng
cũng không tiện nói gì thêm nữa.
Tại một góc yên tĩnh của Dao trì, quả thực có vài cây hoa quỳnh đang nở rộ, rực rỡ lung linh, cực kỳ đẹp đẽ.
Thiên Hậu đang đứng lặng yên trước mấy cây hoa quỳnh, ánh mắt lướt qua ta,
khi nhìn thấy Hoành Thanh đế quân thì sắc mặt thoáng biến đổi.
Nàng ấy nói: “Hoành Thanh đế quân, ta và Đế Cơ có chuyện muốn nói, con hãy
tránh mặt một lúc đi”, Hoành Thanh đế quân vừa như vô tình vừa như cố ý
đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi bình tĩnh nói: “Con cũng có chuyện muốn nói với cô mẫu, cô mẫu có thể nghe chuyện của điệt nhi trước hay
không? “.
Ta chẳng có chút hứng thú gì với cơn sóng ngầm đang cuộn trào giữa hai cô cháu họ. Ta vô ý liếc nhìn mấy cây hoa quỳnh kia, đột nhiên có một cảm giác nguy hiểm dấy lên trong lòng.
Đằng sau hoa quỳnh lại là một mảnh trúc xanh.
Dao trì trong ấn tượng của ta, trước giờ chưa từng có một mảnh rừng trúc như vậy.
Dường như đúng vào lúc ta cảm thấy có chuyện bất thường liền nghe thấy tiếng
thét phẫn nộ của tai đó: “Đông Hoa thần nữ, dừng tay! “. Một khắc sau,
thân thể ta bị đẩy mạnh ra, một thân hình đỏ rực đã đứng trước mặt ta
che chắn.
Một luồng yêu khí vẩn đục mạnh mẽ như trụ trời đập
thẳng vào thân hình màu đỏ đó, yêu khí dữ dội gần như có thể hủy diệt cả thiên địa, hào quang ngũ sắc phát ra từ trên thân người màu đỏ chỉ có
thể duy trì một lát trong luồng yêu khí vẩn đục kia rồi tan biến hẳn.
Trong tiếng la hét chói tai thê thảm của Thiên Hậu, người kia bị đánh
trọng thương, ngã xuống dưới chân ta.
Nam tử đã không hề do dự liều mình đứng che trước mặt ta, ngoài Hoành Thanh đế quân thì còn là ai được nữa?
Đằng sau hoa quỳnh vốn là mảnh rừng trúc, thế mà giờ đây lại xuất hiện một
nữ nhân đầu bù tóc rối, trong tay ả đang cầm một thứ đồ vật giống như
chiếc bình, trên đó khắc đầy những ký hiệu tà ma. Sau khi Hoành Thanh đế quân ngã xuống, đôi mắt lộ ra hung quang của ả giờ đây đang nhìn ta
chằm chằm.
Còn ta, vào đúng giờ khắc then chốt ấy lại đứng sững sờ.
Hào quang ngũ sắc, yêu khí ngút trời, một đoạn ký ức được giấu kín trong
đầu ta đang va chạm nhau. Ký ức ba trăm năm thức tỉnh giống như một cánh cửa đã được mở khóa, mạnh mẽ ập thẳng vào ta.
Trong thời khắc này, ta đã tìm được cảm giác khi còn là một Bích Chỉ vừa ngốc nghếch vừa hồ đồ ở tầng thứ nhất thiên giới.
Ta ngỡ ngàng nhấc tay, trên ngón tay ánh lên linh quang, một sợi dây màu
hoàng kim hư hư thực thực xuất hiện trên ngón tay út của ta, sợi dây kéo dài nối đến đầu bên kia là một nam tử. Nam tử đó giờ đây đang mang theo sắc mặt tái nhợt bay nhanh tới, liều mình ngăn chặn luồng yêu khí dữ
dội đang đánh về phía ta.
Chính là vị nam tử từng nói với ta: “Sợi dây linh tê này, chỉ cần trong lòng muội còn có người đó, nó vĩnh
viễn sẽ không bao giờ biến mất. Trừ khi lãng quên, trừ khi không còn
trên thế gian nữa”.
Lúc này y đang chật vật đứng trước mặt
ta, cố gắng thay ta chống lại thượng cổ yêu vật Đằng Hồ mà trong truyền
thuyết nói có thể hút được vạn tiên.
Ta giật mình, trong đầu
lập tức tỉnh táo hơn nhiều. Gần như chẳng cần suy nghĩ, ta đã muốn bay
đến đứng bên nam tử kia, cùng y chống lại sức mạnh của chiếc bình yêu.
Nhưng trong lúc thân người ta vừa muốn cử động, một luồng sức mạnh đã
nhẹ nhàng cuốn lấy ta, nhẹ nhàng đưa ta ra khỏi vòng trận chiến.
Khi chân ta vừa chạm xuống đất thì liền nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Luồng yêu khi dữ tợn ôm lấy cả vòng tròn kết giới màu lam nhạt bao quanh nam
tử, lưỡi yêu thè ra rồi lại rụt vào, hút cả thân người của nam tử vào
bên trong Đằng Hồ. Đến khi ta đấy được Hoàng huynh ra, rút pháp khí
hướng về phía nữ nhân điên khùng nó thì đã quá muộn.
Bóng dáng của Chi Liên đế quân đã mất hút trong chiếc bình.
Đông Hoa thần nữ nhìn thấy cảnh này, từ trong miệng ả phát ra tiếng cười
khiến người ta sởn gai ốc: “Ha ha ha, như vậy cũng ốt, ta không có được, ngươi cũng đừng hòng có được! “. Sau đó, thân hình của ả rung động, cả
người biến thành những điểm sáng nhỏ rồi tan biến.
Ả đã tự hủy tiên nguyên, hồn tiêu phách tán.
Đằng Hồ mất đi kẻ thao túng, “coong” một tiếng, rơi xuống bên bờ Dao Trì.