Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 57


Đọc truyện Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ – Chương 57

Kết quả của vòng này quả là ngoài dự đoán, vị tiên quân cập bờ sớm nhất đã bị loại.

Đại tỷ cá chép hô hào cầu cứu trên đường đúng là có vấn đề, lúc chúng ta
lên bờ mới biết những tiên quân khác khi đi trên đường cũng gặp phải
chuyện y như vậy. Đối mặt với vị khách không mời gian xảo gặp ở giữa
đường, các tiên quân khác hầu như đều đương đầu với nguy hiểm lật thuyền mà cho đi nhờ sang bên kia sông. Chỉ có mỗi tiên quân này một mực cảm
thấy đây là vòng thi đua thuyền nhanh, thế nên liền tàn nhẫn cự tuyệt
lời kêu cứu của cá chép tinh, vội vội vàng vàng như chạy đi đầu thai mà
chèo thuyền về tới bờ bên kia. Mới đầu, trên mặt hắn còn mang theo chút
đắc ý, sau khi nghe thấy mình bị loại, mãi một lúc lâu mà chưa hồi thần
nổi.

Chúng ta là người tới chậm nhất, tiên nữ của Linh Tựu cung
chờ chúng ta lên bờ xong, mới thong thả nói? “Tại phàm trần có một câu
tục ngữ để hình dung nhân duyên, ‘tu mười năm mới được đi cung thuyền’.
Đế Cơ từng nói, ân nghĩa phu thê cũng giống như việc tu để được cùng
thuyền vậy. Nếu như cả hai cùng ở trong tình trạng nguy cấp, nhất định
phải tìm một người có thể đồng cam cộng khổ, cùng ngồi chung một thuyền. Chư vị tiên quân cho dù đang ở trong tình thế khó khăn, vẫn có thể đưa
tay cứu giúp tiên liêu không hề quen biết gặp giữa đường, quả không làm
Đế Cơ thất vọng”.

Không chỉ là không hề làm Đế Cơ thất vọng, mà
phải nên biểu dương mới đúng. Nhìn xem, giày vò như vậy, Chi Liên đế
quân lúc đầu anh tuấn phóng khoáng là thế, bây giờ bị ngâm nước đến nỗi
hệt như một cây dưa chua, bộ dạng mê đắm cảm động trời xanh. Ta vừa lên
bờ đã thấy Hoành Thanh đang đứng lấp ló ở đằng xa, đang định bước tới
phía đó thì tay bỗng dưng bị kéo lại, toàn thân ta lấp lánh ánh sáng
bạc, y phục trên người vốn bị nước mưa và nước sông làm ướt tức khắc
được tiên thuật do bàn tay kia truyền tới hong khô. Ta ngại ngùng gạt
tay y ra nói: “Đa tạ, đa tạ”.


Đế quân chau mày cúi đầu, trên gương mặt dường như thoáng qua thần sắc phức tạp.

“Cô cô đã từng gặp Thiên Đế bệ hạ chưa?”

Ta không biết tại sao y lại hỏi như vậy nhưng cũng đáp đúng sự thật: “Chưa từng”. Trong đầu ta lóe lên một ý nghĩ, bất giác cười chua xót: “Đế
quân cứ yên tâm, chuyện giữa chúng ta chẳng qua chỉ là một sai lầm ngẫu
nhiên. Cho dù gặp được Thiên Đế bệ hạ, ta cũng không nhiều lời gì đâu,
tuyệt đối sẽ không phá vỡ mới nhân duyên tốt đẹp giữa huynh và Đế Cơ,
còn về Hàn Nhi…”.

Ta nhíu mày, không cam nguyện gọi tên nhi tử
vài lần, để cho nó ra diễn phụ tử tình thâm với phụ thân nó một hồi. Nào ngờ nhóc con vẫn nằm bẹp trong giỏ trúc sau lưng ta, không hề có động
tĩnh gì. Ta mừng thầm trong bụng, trên mặt vẫn làm bộ làm tịch nói: “Ôi, tiểu tử này không biết đang giận dỗi gì nữa đây, thôi sau này có cơ hội rồi gặp lại cũng được”.

Sau này làm gì còn cơ hội để mà gặp lại
chứ. Y đã chọn lựa như vậy rồi, bản tiên cô mà còn tiếp cận y nữa thì ta chính là con heo. Thế nhưng, những lời như “Thanh Sơn bất cải, lục thủy trường lưu*” thì vẫn phải nói, nó còn thể hiện khí phách của bản tiên
cô nữa.

*Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu: Núi xanh không
đổi dời, nước biếc vẫn còn chảy mãi. Ý nói vạn vật vẫn còn mãi không
thay đổi, thường nói vào những lúc từ biệt, ý bảo nằm dài tháng rộng,
sau này sẽ còn cơ hội gặp lại.

Đế quân dường như không cảm nhận
được một chút ý từ biệt trong lời nói của bản tiên cô, y nói: “Chưa từng gặp được Thiên Đế, vậy tấm lệnh bài thông hành trên người cô cô từ đâu
mà có?”.

Ta thản nhiên đáp: “Một vị tiên liêu quen thân với ta đã giúp đỡ”. Cũng không biết sau khi sư huynh tỉnh lại mà phát hiện ta
chôm mất tiền bạc và lệnh bài của hắn thì sẽ có vẻ mặt như thế nào. Nghĩ lại thì ta đến Linh Tựu cung phá rối “thùng nước đục” này đúng là một
việc rất ngu xuẩn, chắc ta nên đến phủ của Thiên Xu tinh quân tìm sư
huynh trước, chủ động nhận sai với hắn, đó mới là chuyện đúng đắn.


Ta vừa vẫy tay với Hoành Thanh, liền nghe thấy Đế quân vội vàng gọi: “Chờ đã”.

Ta nói: “Đế quân có chuyện gì xin cứ nói”.

Chi Liên đế quân nói: “Người… không hay đến tầng thứ ba thiên giới phải
không. Chờ chuyện ở đây kết thúc, có muốn đến phủ Thanh Liên của ta ngồi chơi một chút không? Kiếm Minh, Tư Đàn đều rất nhớ cô cô và Hàn Nhi”.

Ta đáp: “Tính cách của nhóc trọc đầu và ta rất hợp nhau, ta cũng rất nhớ nó… nhưng để tới lúc đó hẵng nói”.

Đế quân đang định nói gì đó, thì có hai tiên nữ của Linh Tựu cung đứng
chắn trước mặt chúng ta, nói một câu hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của
ta: Tương Nghi tỷ tỷ của họ có lời mời. Lúc này Hoành Thanh chạy lại
cười mỉm hỏi: “Không biết Tương Nghi tiên tử truyền thị nữ của ta đến có chuyện gì?”.

Hai tiên nữ lắc đầu. Ta bất giác chau mày, lại nhìn thấy Hoành Thanh nháy mắt với ta, trên mặt hắn viết rõ ràng mấy chữ
“Muội cứ an tâm đi”. Ta lại lén liếc nhìn Chi Liên đế quân, vẻ mặt y
cũng rất bình tĩnh. Bản tiên cô chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, đành
phải đi theo mấy tiên nữ kia.

Trong lòng ta thầm suy xét, với
giao tình giữa ta và sư huynh, hắn nhất định không thể bởi vì một tấm
lệnh bài thông hành mà đi tố cáo ta. Còn chuyện Nhất Chi Mai nhập vào
Tiểu vương tử ma giới bây giờ đã là vụ án không có manh mối. Không lẽ
bởi vì chuyện Thiên Hậu triệu kiến ta?

Họ không dẫn ta đến điện
chấp sự lúc trước từng tới, mà rẽ trái rẽ phải, tiến vào một tòa cung
điện càng vắng vẻ hơn. Trên đường đi, ta nghe hai vị tiên nữ khe khẽ bàn luận với nhau: Họ vừa mắt với vị tiên quân nào nhất, tại trận địa sa

mạc còn có những thử thách nào nữa…

Một người hưng phấn nói:
“Thật lòng mà nói, ta chẳng thích những thử thách chém chém giết giết
chút nào, nếu cái nào cũng giống như trận địa sa mạc thì tốt quá”. Người còn lại hiếu kỳ hỏi: “Thế nào? Lẽ nào không phải thi sức chịu đựng, đi
bộ xuyên qua sa mạc sao?”. Vị tiên nữ kia lắc đầu nguây nguẩy: “Sao có
thể. Thử thách qua đầm nước không được sử dụng pháp lực chỉ là ngoại lệ
thôi. Còn thử thách lần này là…”.

Đáng tiếc, ta còn chưa nghe
được thử thách lần này là gì, bởi vì hai tiên nữ kia đã dẫn ta đi vòng
qua điện chấp sự, tiếng nói lập tức im bặt, vẻ mặt trang trọng, bộ dạng
hệt như đi vào vùng nội viện cấm địa vậy. Lại đi vòng qua một dãy hành
lang uốn khúc tiên khí mờ ảo, một tòa cung điện xuất hiện trong rừng cây hạnh tiên đang ra quả xanh ngắt xem ra đã đến địa điểm cần tới rồi. Một trong hai tiên nữ hướng về bên trong nhỏ giọng bẩm báo, sau đó lập tức
im lặng khom lưng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Ban đầu bản
tiên cô bị mấy chùm quả hạnh hớp mất hồn cho nên mới chảy nước miếng,
lúc sau liền sững sờ bới phong thái của nơi này. Ta ngoan ngoãn theo sự
chỉ dẫn mà bước vào điện, nhìn tới nhìn lui, bên trong vô cùng nguy nga
lộng lẫy, đáng tiếc là chẳng có bàn ghế hay vài chỗ để ngồi, không có
bất cứ vị thần tiên nào ở đây, thế mà cửa đại điện phía sau ta đột nhiên đóng sầm, làm bản tiên cô giật bắn mình.

Cửa vừa đóng, trong đại điện tức khắc vang lên tiếng nói trầm thấp của một nam nhân.

“Ngươi thật to gan! Chỉ là một tiểu tiên nữ thấp kém mà lại dám trà trộn vào buổi kén rể của Đế Cơ, ý đồ gây rối.”

Bản tiên cô xoa xoa da gà nổi lên hai bên tay, nói: “Ngươi là ai? Giả danh nghĩa của Tương Nghi tiên tử lừa ta đến đây làm gì?”.

Nam nhân cười quái đản: “Khì khì khì, ngươi cũng có chút thông minh đấy”.

Nhất Chi Mai đang trốn trong tay áo truyền mật âm cho ta: “Cô cô, qua tiếng
cười của hắn con có thể nghe ra được, thanh âm này rất quen tai”

Ta nói: “Thượng tiên có điều gì cần dặn dò, sao không lộ diện, để tiểu tiên biết mà hành lễ”.


“Không cần! Ngươi dám phá hoại việc kén rể của Đế Cơ, may mà Đế Cơ phát hiện
ra sớm. Hậu quả bây giờ ngươi đã hiểu rồi đấy, hôm nay ngươi đừng hòng
bước ra khỏi đại điện này.”

Không đợi ta trả lời, ánh sáng màu
hoàng kim từ bên trong tấm rèm đột ngột lóe lên, kèm theo đó là một
tiếng rống đinh tai nhức óc, nền nhà bằng ngọc thạch của đại điện rung
động dữ dội.

Nam nhân cười nham hiểm: “Giảo Giảo, đi đi, ra nuốt chửng tiên nữ kia vào bụng cho ta”.

Một con giao long khổng lồ màu hoàng kim xông tới như vũ bão, nhìn nó hai
mắt trợn trừng, há mồm lộ ra toàn răng nanh sắc nhọn, vảy trên thân mình phát sáng lấp lánh. Trong lúc xông tới, nó làm cuộn lên gió lốc cực
lớn, xé tấm rèm thành từng mảnh nhỏ.

Khuôn mặt ta lập tức biến sắc.

Hoàn toàn không hề ngờ rằng đối phương nói ra tay là ra tay ngay chẳng chút
lưu tình. Hơn nữa, y vừa phất tay đã gọi được ngay con vật khổng lồ như
thế này, nếu không phải có Nhất Chi Mai, tính mạng nhỏ của bản tiên cô
há chẳng phải cứ thế mà ra đi sao?

Bản tiên cô hét lớn: “Nhất Chi Mai!”.

Nhất Chi Mai vừa nghe có đánh nhau, vốn đã vui mừng hớn hở, chưa cần nói đến lần thứ hai đã xông ngay ra ngoài, mở miệng phun một búng nước vào con
giao long kia, còn lắc cái đuôi một cái, rồi dùng ngay tư thế vô cùng hạ lưu mà tấn công về vùng kín của giao long. Giao long vừa sợ hãi vừa tức giận kêu lên một tiếng “chít”, cả thân thể to lớn rụt về phía sau, trên mặt lộ ra thần sắc uất ức.

Nam nhân kia chửi ầm lên: “Hạ lưu! Cả tộc Hoàng Kim Giao chỉ còn mỗi một con này là cái, vậy mà suýt chút nữa đã bị đồ súc sinh ngươi khinh bạc rồi!”.

Nhất Chi Mai ngạo mạn
đứng tại chỗ cũ, bộ dạng thờ ơ như kiểu “sờ có một tý thì làm sao mang
thai được”. Ta cười gằn: “Sư huynh, đừng đùa với sư muội nữa”.

Bên trong “hừ” một tiếng, một thanh niên chắp tay sau lưng, nghênh ngang bước ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.