Đọc truyện Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ – Chương 15
Từ khi gặp được thần tiên sống, nhóc trọc đầu lại nảy ra thói quen thập thà thập thò, cả ngày cứ như kẻ trộm cắp.
Không lâu sau nhóc liền đến tìm ta, tủi thân nói: ” Tỷ tỷ, đệ nhớ Hàn Nhi lắm, bao giờ chúng ta mới trở về? “.
Ta quan tâm hỏi nó khó chịu ở chỗ nào, thằng nhóc lại úp úp mở mở, sống
chết cũng không chịu nói. Ta nghĩ tới mấy người quen thân với nó ở trên
núi, bộ dáng cũng y như vậy, dù sao chắc cũng không ngoài mấy người đó,
cho nên ta không truy hỏi nữa.
Những ngày vừa rồi thật ra ta
rất bận. Tuy mấy cửa tiệm này của ta không lớn lắm nhưng những việc vặt
tích lũy trong thời gian dài cũng không hề ít. Mấy năm gần đây, công sức ta dồn vào mấy cửa tiệm này đã không phải là ý định chơi bời như lúc
đầu nữa. Bởi vì người làm thuê trong tiệm từng nói với ta, cửa tiệm này
không chỉ là kế sinh nhai của một mình chưởng quầy, mà còn là kế sinh
nhai nuối sống cả nhà trên dưới mấy miệng ăn của những người làm công
này. Nghe xong, ta cũng đặt nhiều tâm sức hơn vào các cửa tiệm.
Quản sự[1] tìm tới nói với ta, tri huyện đương nhiệm là quan tân nhiệm[2],
rất nhiều mối quan hệ phải xây dựng lại từ đầu. Khoảng thời gian ta
không có ở đây ông vẫn cứ theo như thường lệ mà bỏ phong bao ngân lượng
rồi đem qua, bây giờ ta đã quay về, lại đúng lúc trong huyện gặp phải
chuyện cầu sập, đương nhiên phải tốn chút hoàng kim ngân lượng.
[1] Quản sự: Người quản lý, quản gia.
[2] Quan tân nhiệm: Quan mới nhận chức.
Có lẽ bản tiên cô cho dù thành tiên rồi cũng không thể thoát được chữ “
tục “, đối với mọi quy tắc tại thế gian phàm tục này ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, còn cho đấy là lẽ đương nhiên. Ngay hôm đó ta đi lại thăm hỏi các cửa tiệm lân cận, tìm hiểu ý tứ của mấy vị chủ tiệm. Hôm sau,
ta bỏ vào phong bao số ngân phiếu cũng xem như kha khá rồi đưa tới hậu
đường nha môn.
Nếu ta biết lần này đi đến nha môn sẽ tự chuốc lấy phiền phức, nhất định ta đã chẳng bao giờ đi.
Bởi vì trước khi đi ta có gói mang theo một ít phấn son khá tốt trong tiệm
để tặng cho nữ quyến của Huyện thái gia, đến đó ta được cho hay là phu
nhân và khuê nữ của Huyện thái gia đang thưởng cúc ở hậu viện.
Loáng thoáng nghe thấy ở hậu viện có cả nam lẫn nữ, oanh thanh yến ngữ[3],
nói cười vui vẻ. Ở đó đang chơi đùa thích thú như vậy, ta cũng chẳng
phải buồn chán quá mà đi làm phiền người ta, chỉ đi tìm đại tỳ nữ của
phu nhân Huyện thái gia, thông báo danh tính, đưa tâm ý đến rồi thì coi
như xong việc.
[3] Oanh thanh yến ngữ: tiếng nói chuyện như tiếng chim oanh chim yên, miêu tả giọng nói cười của thiếu nữ xuân thì.
Gió mát khẽ khàng thổi qua, hoa cúc trong vườn nở rộ, rực rỡ vàng óng.
Bản tiên cô đang nhàn nhã ung dung đi về, vừa ngắm hoa vừa phân tâm nghĩ
mình nên quay về núi chưa, không ngờ trong bụi hoa sột soạt vài tiếng,
một người từ trong đó chui ra. Người nọ rất khỏe, thoắt cái đã nắm lấy
cổ tay ta.
” Tiểu bảo bối ngoan, để bản tọa đoán xem nàng là ai nào? “
Giọng nói ngả ngớn đáng ghét vang lên làm bản tiên cô nổi hết da gà.
Ta vừa nhìn đã nhận ra ngay nam nhân này chính là tên thần tiên giả mạo
gặp hôm trước, trên mặt hắn buộc một dải khăn lụa, trông bộ dạng mò bên
này mò bên kia như thế chắc chắn là đang chơi bịt mắt bắt dê rồi.
Ta giãy ra mà không được, vùng ra cũng chẳng xong, ta liền lấy móng tay
dài của mình cấu mạnh vào vùng da non mềm trên tay hắn. Hắn hét to lên
một tiếng: ” Á “. Cái tên này không chỉ ăn nói tùy tiện, tính tình phóng túng, mà còn mạnh y như uống phải mười cân[4] xuân dược, chỉ thoắt một
cái, hắn đã nắm trọn luôn cả hay tay ta.
[4] Một cân Trung Quốc bằng 0,5kg.
” Tiểu miêu ngang ngược, để ca ca đoán xem nàng là ai nào? “, hắn cười toe toét nói.
Ta không còn cách nào khác phải lên tiếng: ” Cô này không phải, cô kia
cũng không phải, ta chỉ vô tình đi ngang qua thoi, ngươi bắt nhầm người
rồi, mau buông ta ra. “
” Ca ca không dễ gạt vậy đây! Nàng mà không nói thì ta đành phải sờ đấy nhé. ” Hai người xô xô đẩy đẩy, bên
cạnh còn có một hồ nước, ta trông thấy liền có chút cuống quýt, mắng to: ” Ngươi nổi điên thì đi mà tìm người khác mà điên, bên cạnh còn có một
hồ nước, cho dù ngươi không nhìn người thì cũng phải nhìn đường chứ. “
Lời ta vừa dứt, hắn còn men theo cánh tay của ta mà vừa sờ vừa nắn lên
trên, ta giận tím mặt, không kịp suy nghĩ mà hướng tay về phía mặt hắn
hô to: ” Ngũ Hành Thiên Lôi! “.
Ầm ầm một tiếng vang dội, khói bụi mù mịt, nam nhân cao lớn liền giống như con ếch bốn chân bổ nhào xuống hồ.
Đế… Đế quân, Ngũ Hành Thiên Lôi của người, uy lực quả thật kinh người.
Ta không dám xem thảm trạng[5] của tên huyền y thần tiên đó, vội vàng vắt chân lên cổ mà chạy mất dạng.
[5] Thảm trạng: Tình cảnh bi thảm.
Sau khi trở về, ta uống liền hai chén thuốc định thần mà tim vẫn đập như
nổi trống. Không biết tên đó có đi tìm ta không, bản tiên cô giờ đây
cũng xem như có một chiêu phòng thân, chẳng phải sợ hắn làm gì. Có điều, ta cảm thấy nếu bị hạng người lưu manh vô lại như tên đó bám theo thì
nhất định sẽ phiền toái vô cùng.
Qua ngày hôm sau, nghe nói ” huyền y thần tiên ” sắp rời khỏi Hồng Tiên trấn, mà ta vẫn không thể tin nổi.
Bách tính tự động cùng nhau đi cung tiễn thần tiên sống, thiên kim cảu Huyện thái gia còn đau khổ khóc sướt mướt. Ta mò đi xem toàn bộ quá trình đưa tiễn, sau khi xác định được người nọ đã đi rồi mới cảm thấy an tâm.
Tâm trạng rất tốt, lúc trở về ta liền vòng qua bên đường đối diện mua cho
nhóc trọc đầu món đậu rang đặc biệt mà nó thích nhất. Về đến viện tử
cũng là lúc mặt trời khuất bóng. Ta liếc mắt nhìn liền thấy nhóc trọc
đầu bình thường hiếu động như chú khỉ con, vậy mà bây giờ lại đang quỳ
thẳng tắp dưới giàn cây tử đằng trong vườn, khuôn mặt nhăn nhó.
Ta bật cười, hỏi nó: ” Đệ đang làm gì thế? “.
Nhóc trọc đầu xoay mặt qua, ra sức nháy mắt với ta, ta còn chưa kịp phản
ứng, một người đã bước ra dưới giàn cây tử đằng, cười tủm tỉm nói: ” Ta
sư muội, biệt lai vô dạng[6]. “
[6]: Biệt lai vô dạng: Một câu
hỏi thăm sức khỏe khi gặp lại bạn sau một thời gian dài. Ý nói hy vọng
bạn vẫn khỏe từ lúc chúng ta chia tay.
Phản ứng đầu tiên của
ta, không phải là chú ý hắn đang nói gì, mà giơ tay lên hét to: Ngũ Hành Thiên Lôi!. Nam nhân đó không thèm chớp mắt, hắn đưa tay áo lên khẽ
phất, sét đánh giữa không trung liền bị hắn tiên trừ. Ta thật không dám
tin, lại hô to, hắn lại phất tay. Chỉ trong chốc lát, ta đã bị dồn vào
trong góc.
Tên thân tiên giả mạo khuôn mặt tràn đầy tà khí,
cặp lông mày chau lại: ” Sư muội, pháp thuật của muội đâu?, hắn nhìn ta
từ trái sang phải rồi đưa tay túm lấy ta, Sao muội lại trở thành bộ dạng xấu xí như thế này? “.
Ta thật chẳng hiểu hắn đang nói gì.
” Ngươi buông tay ra ngay! Túm lấy ta làm gì! “, bản tiên cô nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ.
Hắn ngạc nhiên: ” Sư muội, muội không nhận ra ta sao? “.
Nhóc trọc đầu ở phía sau mặt mày buồn bực: ” Đại sư huynh, tỷ ấy không phải là Tam sư tỷ…”
Thần tiên giả mạo nhìn ta, rồi lại nhìn nhóc trọc đầu, cười nói: ” Đừng đùa nữa, ta không tin đâu. “