Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Chương 85: Yêu hay không?


Đọc truyện Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi – Chương 85: Yêu hay không?

Mỹ Nhân lâu.

Một gi¬an nhã các trang trí hoa lệ lại không mất lịch sự tao nhã trên lầu hai, chỉ thấy một vị thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, thần thái thanh thản ngồi trên chiếc bàn gỗ khắc hoa gần cửa sở, ưu nhã nếm trà Phổ Nhỉ tốt nhất.

Hắn khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, màu da trắng nõn, ngũ quan lập thể tuấn tú giống như đao khắc, mày kiếm đậm có hình hơi hơi nhướng, hai tròng mắt lạnh lẽo sắc bén, sáng trong xuyên thấu, lại hào quang ngời ngời. Hoàn mỹ nhất chính là môi của hắn, đường cong nhu hòa, gợi cảm vô cùng, có lực hấp dẫn thật sâu. Áo gấm hoa lệ màu tím, càng phụ trợ ra khí chất cao quý lãnh ngạo trên người của hắn.

Người này đúng là thái tử Hổ Khiếu quốc Vũ Văn Huyền Băng, không biết hắn giờ phút này đang suy tư cái gì, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng thỉnh thoảng toát ra một chút cười lạnh bí hiểm và trào phúng khinh thường, hai tròng mắt u ám thâm sâu híp lại, tinh quang hiện ra, làm cho người ta đoán không ra ý tưởng giờ phút này của hắn.

“Thế nào? Tra được tư liệu và nơi đến có liên quan tới cô gái kia không?” Vũ Văn Huyền Băng nghe được động tĩnh, cũng không ngẩng đầu, mà là vuốt ve chén trà trong tay giống như không chút để ý nói.

Huyền Ảnh nhanh chóng liếc mắt chủ tử của mình một cái, nắm chặt hai tay toát ra mồ hôi lạnh, chần chừ không dám mở miệng.


“Nói!” Đợi lâu không thấy trả lời, Vũ Văn Huyền Băng không khỏi ngẩng đầu lên, tầm mắt dày đặc lạnh như băng dừng lại ở trên người Huyền Ảnh quỳ một gối trên mặt đất, con mắt híp lại phun ra một chữ. Thanh âm uy nghiêm lạnh lùng mặc dù không lớn, lại làm cho thân hình cao lớn cường kiện của Huyền Ảnh run lẩy bẩy.

“Hồi bẩm chúa thượng, thuộc hạ đã đánh mất người, cho nên” cho nên thật sự là tra không được. Huyền Ảnh âm thầm nuốt nước miếng, mới thật cẩn thận nói.

“Đã đánh mất? Cho ngươi tra nữ tử kia tra xét một ngày, lại không tra ra được gì, cuối cùng còn đánh mất cả người?” Vũ Văn Huyền Băng mạnh đứng dậy, hung ác nham hiểm sâu sắc, ánh mắt lạnh lẽo sâu không lường được nhìn xuống Huyền Ảnh quỳ trên đất, giọng điệu sắc bén mà phẫn nộ. “Chuyện nhỏ này cũng làm không xong, bổn tọa nuôi ngươi làm gì? Võ công của nàng kia cao hơn ngươi sao? Nếu không làm sao vứt ngươi lại được?”

“Hồi bẩm chúa thượng, nàng kia cũng không biết võ công.” Huyền Ảnh vừa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt Vũ Văn Huyền Băng trở nên càng âm lãnh khó coi, không khỏi nhanh chóng nói tiếp, “Tối hôm qua thuộc hạ phụng lệnh chúa thượng theo dõi nữ tử kia, quả như lời chúa công nói, nàng kia không phải là hoa khôi Khuynh Thành, mà là giả trang. Nhưng nàng ta vẫn mang khăn che mặt, thuộc hạ cũng không nhận rõ nàng ta rốt cuộc là ai. Sau đó đêm dài hết sức, thuộc hạ nhìn thấy Khuynh Thành chân chính đem nữ tử kia, cùng với một người đàn ông xa lạ áo trắng từ hậu viện thanh lâu im ắng đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi Mỹ Nhân lâu, thuộc hạ vẫn âm thầm theo dõi nữ tử kia, xuyên qua hai đường cái, lại không ngờ nàng ta cùng với người đàn ông áo trắng đột nhiên biến mất không thấy đâu. Lúc ấy thuộc hạ chỉ cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, rõ ràng người nhìn chăm chú ở trong tầm mắt lại đột nhiên không thấy tăm hơi, giống như biến mất. Việc này ngẫm lại cũng rất quái dị, nhưng bọn họ quả thật là biến mất không thấy. Sau đó thuộc hạ vẫn ngầm thăm dò, gần như tìm lần tất cả địa phương chung quanh, tìm một ngày một đêm cũng chưa từng phát hiện tung tích của nữ tử và người đàn ông áo trắng kia.”

Huyền Ảnh đem mọi chuyện trước sau trải qua kể lại chi tiết, lần này hắn cũng thật là cảm thấy vô cùng quỷ dị, hai người sống biến mất trước mắt mình, hắn cũng hoài nghi có phải mình kỳ lạ hay không?

Hắn làm sao có thể ngờ được tòa Liên Ca lâu là bị Liên Mặc bày ra Chướng Nhãn pháp, ngoại trừ Liên Mặc và Tống Vãn Ca, bất luận kẻ nào cũng nhìn không thấy Liên Ca lâu tồn tại. Hai người bọn họ chính là từ cửa lớn đi vào mà thôi, cũng không có biến mất.


“Biến mất”.Vũ Văn Huyền Băng liếc Huyền Ảnh, cười lạnh một tiếng nói, “Bổn tọa cũng không tin trên đời này có quỷ, chỉ sợ là bọn họ sử dụng Chướng Nhãn pháp gì, cho nên che lấp ánh mắt người khác mà thôi.” Trong câu nói của Vũ Văn Huyền Băng, đủ thấy kiến thức uyên bác.

“Vậy kế tiếp thuộc hạ nên làm cái gì? Có cần tiếp tục điều tra?” Huyền Ảnh nhìn thẳng vào ánh mắt thâm sâu âm hàn của Vũ Văn Huyền Băng, có chút khủng hoảng nói.

“Đương nhiên phải tra!” Vũ Văn Huyền Băng nhíu mày nghĩ nghĩ, lập tức hí mắt lạnh giọng nói, “Nếu nữ tử kia bị ngươi đánh mất, vậy từ nơi hoa khôi Khuynh Thành trong Mỹ Nhân lâu xuống tay đi. Nếu nàng kia tình nguyện giúp nàng ấy tranh đoạt hoa khôi, như vậy hai người bọn họ khẳng định quen biết. Ngươi trước tiên lui ra đi, lần này nếu làm không xong, tự quay về Diên Chí môn lĩnh phạt.”

” Dạ, lần này thuộc hạ nhất định làm tốt mọi chuyện!” Huyền Ảnh âm thầm nới lỏng một miệng khí lớn, vừa cung kính nói xong, nhanh chóng lui xuống.

Yên lặng một lát, Vũ Văn Huyền Băng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, tập trung nhìn về phía vũ đài hình tròn ở đại sảnh lầu một, suy nghĩ xa xăm có chút lung lay.

Nữ tử giả trang Khuynh Thành kia rốt cuộc là ai. Vì sao mỗi lời của nàng ta, mọi cử động sẽ làm mình không tự chủ được nhớ tới cô gái nhỏ tên là Nguyệt Vãn Ca kia? Cô gái nhỏ làm cho mình vừa yêu vừa hận ngày đêm vì nàng chết đi mà đau lòng bi phẫn?


Nàng ta và nàng đều thông tuệ nhạy bén giống nhau, tài nghệ vô song giống nhau, ngâm khẽ cười yếu ớt lại có thể thoải mái đả bại thị thiếp Mị Cơ đắc ý nhất của hắn. Nàng ta hát ca khúc thần thoại kia, cũng là rõ ràng dễ nghe, uyển chuyển êm tai, lời nhạc cũng giống như của riêng mình, không giống người thường.

Hơn nữa nàng ta làm bài thơ về mỹ nhân kia, câu nói duyên dáng, từ ngữ chuẩn xác, giống như chính là làm riêng cho Nguyệt Vãn Ca! Lạc Thần trong bài thơ kia đắp nặn ra, khiến mình lập tức nghĩ đến mỹ mạo khuynh thành quốc sắc thiên hương và tư nghi thoát trần như hằng nga trên cung trăng của Nguyệt Vãn Ca! Cho nên chính mình nhất thời động tình, mới có thể nhịn không được ra tiếng khen sâu sắc cho nàng ta!

Mà làm cho mình kinh ngạc nhất là, cổ tay phải của nàng ta đeo vòng ngọc màu tím trong suốt. Vòng ngọc kia mình đã từng gặp, ngay trên bữa tiệc ở Long Đằng quốc, trên cổ tay phải của tiểu mỹ nhân Nguyệt Vãn Ca cũng đeo vòng ngọc này.

Nghe nói vòng ngọc tím ở Long Đằng quốc chỉ có hoàng hậu các triều đại mới có tư cách mang, đó là tượng trưng cho thân phận hoàng hậu, hơn nữa vòng ngọc này độc nhất vô nhị, đao kiếm bất nhập, thủy hỏa bất dung, muốn hủy diệt đều khó có khả năng. Một khi đã đeo, như vậy ngoại trừ người đã đeo cho nàng, bất luận kẻ nào khác đều đừng mong tháo nó xuống.

Nếu thật sự như thế, vậy thì, nay vòng ngọc tím này lại vì sao đeo ở trên tay nữ tử nọ.

Chẳng lẽ sau khi cô gái nhỏ kia mất, Long Ngự Tà đã lấy vòng ngọc tím trên cổ tay nàng xuống, sau đó lại đưa cho nữ tử này?

A, Long Ngự Tà không phải yêu cô gái nhỏ Nguyệt Vãn Ca kia sao? Không phải là vì nàng ngay cả tính mạng của mình cũng có thể tổn hại sao? Sao nàng mới qua đời hơn nửa năm, hắn đã chuyển tình yêu có niềm vui mới rồi? Đây chính là cái hắn gọi là yêu sao?


Nếu quả thật là vậy, hắn chỉ biết càng thêm coi thường hắn ta, cũng càng thêm vì cô gái nhỏ kia mà thấy không đáng giá!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày vui cảnh đẹp tự trời biết sao, lòng thưởng chuyện vui ở nhà ai?

Tối nay lại là một đêm trong sáng đoàn tụ sum vầy, sao lốm đốm đầy trời, trăng sáng trong, ánh sáng bạc chiếu nghiêng xuống. Trong hoàng cung Long Đằng, tiệc mừng, tối nay có vẻ càng náo nhiệt.

Hôm nay là sinh nhật Vân La Hoàng quý phi, Long Đằng đế cố ý sai người chuẩn bị yến tiệc cho sinh nhật quý phi. Tiệc tối bố trí trong Tử Thần điện, bởi vì là tiệc nhà, Long Đằng đế cũng không mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan trong triều.

Trong Tử Thần điện, Vân La Hoàng quý phi ngồi ngay ngắn ở ghế chủ chính giữa đại điện, ngạo khí mười phần nhận chúc mừng của Tần phi các cung. Tối nay, nàng mặc cực kì hoa lệ. Một chiếc áo gấm hoa hồng đỏ, vạt áo khảm ngọc trai, ánh sáng rực rỡ. Phía dưới là một chiếc váy sáng màu tím, chi chít thủy tinh làm đẹp, ở ngọn đèn chiếu rọi, đã cảm thấy nàng giống như có một đoàn mắt sáng vây quanh, rất là xinh đẹp động lòng người.

Mười sáu cây trâm vàng ròng nạm ngọc trên đầu tạo thành mười sáu cành quý, lấy hai cây phượng trâm cầm đầu, sáu cây trâm tím làm cánh, tám cái lông chim trả làm đuôi, hoa vàng bướm bạc vàng ròng chạm trổ làm đẹp, khảm đá phù dung, đá tử oánh, đá Khổng Tước, đá Nguyệt Quang, ngọc bích, tinh thể hoa hồng, ngọc Đông Lăng làm nền, minh châu, lục tủy, Bạch vương, san hô, làm thân phượng, trong miệng hai con chim phượng ngậm chuỗi châu dài, ngọc bích sáng sủa, ngọc chấm làm trâm nhị, ngọc trai rực rỡ, đẹp đẽ quý giá đến cực điểm. (#Ami: Không bị nặng gãy cổ sao >”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.