Đọc truyện Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi – Chương 5: Liên Mặc
Mặc kệ mình nghĩ như thế nào, hay mình muốn ra sao, nhưng xuyên qua rồi hồi sinh là sự thật, Tống Vãn Ca cũng chỉ có thể thở dài trấn an mình “Chuyện gì đến cũng đã đến rồi, không nên nghĩ nhiều nữa”. Nếu ba mẹ hy vọng mình dũng cảm kiên cường sống sót, vậy mình nhất định phải dũng cảm kiên cường sống sót.
Hai ngày qua, Tống Vãn Ca đã hiểu rõ hơn về thế giới nàng xuyên qua này. Cũng may công chúa Khuynh Thành cũng tên là Vãn Ca, chỉ khác là họ Nguyệt không phải họ Tống. Chỉ cần tên không đổi thì chuyện gì cũng tốt, tránh cho khi người khác gọi nàng, nàng lại phản ứng chậm. Hơn nữa nàng thích tên của mình, đó là cái tên ba mẹ đặt cho nàng, do đó nàng không hy vọng bị gọi bằng tên của một người xa lạ.
Nói đến việc này cũng khéo, tính tình và khí chất của công chúa Khuynh Thành rất giống Tống Vãn Ca, đều là người trong sáng nhưng lạnh lùng xa cách. Trừ những người thân cận thì không thích tiếp xúc vời người bên ngoài, chính là một mỹ nhân lạnh lùng điển hình.
Cũng bởi vì hai điều này, mọi người đều cho là công chúa của họ mê man ba ngày ba đêm nên nhất thời không nhớ rõ nhiều việc, hoàn toàn không nghĩ đến công chúa của họ đã bị một linh hồn từ thế giới khác chiếm cơ thể. Vậy nên cho dù nàng nói gì, hỏi gì cũng không có ai nghi ngờ.
Còn nơi nàng xuyên qua này có ba quốc gia khác nhau, trừ Tuyết Lân quốc là chỗ nàng ở, còn có Long Đằng quốc và Hổ Khiếu quốc. Trong ba nước này thì Tuyết Lân Quốc từ kinh tế, buôn bán cho đến quân sự đều là mạnh nhất.
Nhưng mấy năm gần đây, thực lực của Tuyết Lân quốc đang dần suy yếu. Nguyên nhân chính là hoàng thượng của họ, cũng là phụ hoàng của thân thể này. Ông ta phong lưu thành tính, hàng đêm ca hát, không quan tâm triều chính, suốt ngày nô đùa cùng chúng phi tần trong cung, triều đình hỗn loạn, tham quan ô lại hoành hành khắp nơi, khiến dân chúng vô cùng oán hận và bất mãn. Nhưng phụ hoàng của nàng tuyệt nhiên bỏ mặc chuyện này, lại dùng binh lính để áp chế những cuộc nổi dậy, còn giao cho các trọng thần trong triều toàn quyền xử lí, riêng mình thì vẫn đắm chìm trong hậu cung như trước.
“Haiz, sinh vào thời loạn, chết chính là giải thoát! Cứ thế này mãi chỉ sợ có ngày sẽ mất nước!” Tống Vãn Ca lắc đầu thở dài, ánh mắt xa xăm. Hoàng thượng Tuyết Lân quốc này làm nàng nhớ đến Thương triều Trụ Vương, vẻ mặt không khỏi hiện lên nét lo lắng.
Đang chuẩn bị ra ngoài thì ngoài cửa chợt truyền đến tiếng người nói lớn.
“Khởi bẩm công chúa, cầm sư Liên Mặc đang chờ triệu kiến ngoài phòng ạ!”
Liên Mặc?
Tống Vãn Ca sửng sốt, mới nhớ tới hoàng hậu đã đề cập với nàng về người này, hắn là đệ nhất cầm sư ở Tuyết Lân quốc, về âm luật không người nào có thể hơn. Hoàng hậu nghe vậy mới mời tới dạy cầm nghệ cho công chúa Khuynh Thành bảo bối của bà.
Ngừng suy nghĩ, Tống Vãn Ca quyết định tự đi gặp cầm sư của nàng một lần.
Tống Vãn Ca đi tới đình viện, đập vào mắt nàng là hoa anh đào rơi đầy trên tuyết trắng, rực rỡ hút vào mắt nàng. Khi gió thổi đến, cánh hoa lập tức rơi xuống, như bướm lượn, nhẹ nhàng xoay vòng, như bay như múa.
Đưa mắt nhìn qua, khắp nơi đều là cánh hoa đào đang tung bay theo gió.
Ba tháng mùa xuân là mùa hoa anh đào rực rỡ nhất. Tống Vãn Ca từ sau khi xuyên qua vẫn chưa từng bước ra khỏi điện của công chúa Khuynh Thành, cũng không biết hoa viên trong đình viện này có nhiều hoa anh đào như vậy.
Hương hoa ngọt ngào nồng nàn, thơm mát tràn ngập trong không khí, làm say đắm lòng người.
Dưới tàng cây anh đào là một người đàn ông tuyệt mỹ, áo trắng như tuyết, trong tay ôm một cây đàn phượng vĩ. Mái tóc đen như mực suông thả, chỉ tùy ý cài lại bằng một cây trâm ngọc, lay động trong không gian theo chiều gió.
Tay áo tung bay, những lọn tóc uốn lượn, phong thái nhẹ nhàng, như hoa sen nở trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, phiêu dật như tiên, phảng phất như trăng, độc nhất trong trời đất.
Áo bào của hắn bám đầy những cánh hoa tuyết trắng, trong không gian, vẫn còn từng cánh hoa đang từ từ rơi xuống, rơi trên mi mắt hắn, hắn chớp nhẹ mắt, cánh hoa cũng lướt xuống áo bào, một lần nữa rơi trên mặt đất.