Đọc truyện Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi – Chương 18: Hấp dẫn
“Hoàng thượng, mời ngài chờ trong chốc lát, thần thiếp đi thay quần áo, rất nhanh sẽ trở lại!”
Tống Vãn Ca nói xong, cũng không đợi Long Đằng đế đáp lại, lập tức vội vã đi đến nội điện.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng nhẹ nhàng đi xa, khuôn mặt lạnh lùng của Long Ngự Tà hiện ra chút bí hiểm, vừa giống như suy nghĩ sâu xa, vừa giống như nghi hoặc, lại tựa như đùa cợt có chút châm chọc cộng khinh thường, càng giống như đang kiềm nén tức giận cùng tàn bạo.
Tống Vãn Ca đi vào nội thất, bằng tốc độ nhanh nhất thay đổi quần áo. Thân trên của nàng mặc áo lót bằng lụa mỏng màu đỏ, bên trong có thể thấy được bộ ngực hồng nhạt, thân dưới là váy dài màu đỏ trắng, hai chân trắng nõn thon dài như ẩn như hiện, khiến không có người nào là không muốn nàng. Mái tóc đen dài mềm mại sáng bóng được tết thành một bím tóc thật dài, được cột bằng một sơi dây gấm thành hình con bướm, bên đầu được cài một đoá hoa hồng đỏ, trên trán còn được vẽ thêm một hoa văn hình ngọn lửa, đèn cung đình thấp thoáng, cả người toát ra yêu mị, quyến rũ xinh đẹp, đầu độc lòng người.
Tống Vãn Ca lần đầu tiên trang điểm đậm, quyết định sẽ nhảy một vũ điệu mị hoặc trước nay chưa có, trang phục tươi đẹp tất nhiên là không thể thiếu. Tống Vãn Ca đặc biệt cường điệu đôi mắt, nàng tô mắt thật đậm, vẽ vừa dày lại vừa đen, khoé mắt cũng được vẽ đậm, lại bôi lên một tầng phấn vàng, chân mày thon cao, chạy xéo vào tóc mai, làm cho hai mắt nàng vốn đã lớn nay nhìn lại càng chói mắt hơn, ánh mắt giống như thu thủy lan tràn, khi đảo mắt lại lộ vẻ phong tình vạn chủng, nét vẽ màu lam trên mắt, càng khiến mắt to băng lãnh của nàng càng thêm sáng, trong đêm tối lại thêm một phần yêu mị, hấp dẫn, và thần bí.
Hai má nàng lại thoa một lớp son nhàn nhạt, tạo ra má hồng, sau đó trên mặt thoa lên một lớp phấn thơm mát, đôi môi trơn bóng khêu gợi cũng được tô lên một lớp son đỏ như máu, màu sáng ướt át, làm cho người ta không nhịn được muốn âu yếm.
Nhìn nữ tử xinh đẹp không gì sánh bằng trong gương đồng, Tống Vãn Ca xinh đẹp cười, cười đến phong tình vạn chủng, cũng cười đến lạnh như băng châm chọc. Nàng không nghĩ tới, chính mình có một ngày lại suy bại đến mức phải nhảy một vũ điệu tươi đẹp để lấy lòng một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông này lại là người mình hận tận xương tuỷ, hận không thể giết hắn.
Vừa nghĩ đến bạo quân kia, tâm tình Tống Vãn Ca lập tức khó có thể bình tĩnh. Hít sâu vài lần, nàng mới khiến cho chính mình tỉnh táo lại. Bây giờ trọng yếu nhất là đem Trần nhi của nàng cứu ra, những cái khác nàng không được suy nghĩ nhiều.
“Hoàng thượng, đã để ngài đợi lâu!” Lần nữa đi tới chính điện, thanh âm Tống Vãn Ca càng thêm nhu mị, tươi cười trên mặt cũng tận lực làm cho hoàn mỹ, tự nhiên. “Hoàng thượng, thần thiếp vẫn như cũ hiến một khúc vũ. “
Long Ngự Tà nhìn nữ tử như yêu tinh câu hồn đoạt phách dưới điện, đáy lòng nhất thời dâng lên trận trận sóng lớn, một lần cao hơn một lần, thật lâu cũng khó có thể dẹp loạn. Thậm chí đã quên nên mở miệng như thế nào, chỉ gật đậu nhẹ, ý bảo có thể bắt đầu rồi.
“Lộng Ảnh, đổi lại khúc!” Tống Vãn Ca đôi mắt sáng nhìn về phía Lộng Ảnh, gật đầu cười với nàng ấy. May mắn nàng đã chuẩn bị trước, dạy Lộng Ảnh đàn một khúc nhạc táo bạo nóng bỏng.
Lộng Ảnh chần chờ, có chút khẩn trương, lại có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là tuân theo sự dạy bảo của Luyến phi nương nương, mặt đỏ, tim đập nhanh, đàn tấu khúc tên là 《 Cuồng dã 》.
Tiếng đàn triền miên trong khoảnh khắc vang lên, Tống Vãn Ca chợt linh hoạt xoay người, phong tình vạn chủng di chuyển vào trung tâm điện.
Lúc này đây, khúc vũ của nàng tràn ngập mê hoặc cùng đầu độc, cũng tràn ngập khiêu khích cùng trêu chọc. Nàng khi thì đảo quanh mắt phượng, phong tình vạn chủng phiêu mị nhãn về phía Long Ngự Tà, nàng khi thì khẽ nhếch môi đỏ mọng, phảng phất như muốn cùng hắn âu yếm, lúc lại giơ tay qua đỉnh đầu, ống tay áo chậm rãi rơi xuống, cánh tay trắng sáng long lanh lập tức lộ ra, có khi quay qua quay lại thật nhanh, váy cứ bay lên, chân ngọc thon dài trắng nõn lúc ẩn lúc hiện.
Lụa mỏng phất phơ, nàng mi mắt ẩn tình, váy cứ bay lên, miệng nàng cười, chiếc lưỡi thơm mát của nàng nhẹ nhàng lướt qua môi đỏ mọng, ngón tay của nàng xoa qua xương quai xanh gợi cảm, nàng cuồng dã, nàng không bị cản trở, nàng tùy theo tính chất, nàng tiêu sái. Vòng eo mảnh mai như rắn nước của nàng cứ thế dao động, bày ra phong tình vạn chủng, giống như ngọc bích bền bồng, giống như khóc lộ phù dung, giống như tơ liễu tung bay, giống như cành non vẫy vẫy, chân ngọc lả lướt của nàng cứ như chim yến xoay chuyển, xuất ra tất cả tư thái, khi thì cuồng dã, khi thì vừa nghênh vừa cự, khi thì xấu hổ khép nép, khi thì quyến rũ lòng người.
Nghê thường bay tán loạn, làn gió thơm tàn phá bừa bãi, Tống Vãn Ca cố hết sức, tuỳ ý xoay tròn, mái tóc dài cũng theo thân thể của nàng bay múa, thỉnh thoảng trong không trung vẽ ra những đường vòng cung tuyệt đẹp.
Vũ của nàng cứ như thế nóng bỏng, cứ như thế đốt cháy, cứ như thế phóng đãng, giống như muốn khiêu ra tất cả dục hoả trong người đàn ông, đốt cháy tất cả tình cảm mãnh liệt trên người họ. Tất cả chung quanh cũng đều rung động theo, tình dục ẩn núp trong góc tối từng bước từng bước bị khiêu đến.
Cổ họng Long Ngự Tà giật giật, tròng mắt giờ phút này so với biển bắc cực còn muốn sâu hơn, giống như lóe lên yêu dị quỷ quyệt ánh sáng, lại vừa giống như đốt lên ngọn lửa nóng cháy điên cuồng. Bỗng nhiên hắn cảm thấy xoang mũi nóng lên, giống như có vật gì muốn tuôn ra bên ngoài, không khỏi cả người chấn động.
“Đáng chết!” Long Ngự Tà thấp giọng rủa một tiếng, cuống quít âm thầm vận dụng nội lực, đem máu mũi đang muốn phun mạnh ra cấp bức trở về.
Tống Vãn Ca đã phát giác sự khác thường của hắn, không khỏi đắc ý cười mị hoặc, động tác càng thêm lớn mật, càng thêm cuồng dã, dáng người càng thêm khêu gợi.
Nàng xoay tròn tiến lên, cách Long Đằng đế một bước ngắn. Môi nàng hé mở, hơi thở như lan, giống như đối với hắn nói ra ái ngữ ngọt ngào nhất. Môi đỏ mọng của nàng so với hoa hồng càng kiều diễm hơn, so với mẫu đơn càng xinh đẹp hơn, mở ra khép lại mang theo sự hấp dẫn tận tim, làm cho người ta mê loạn, cũng làm cho người ta hít thở không thông.
Điệu múa vừa dứt, Tống Vãn Ca ôn nhu yêu mị cười, cái lưỡi thơm tho như có như không lướt qua môi cánh hoa.
“Hoàng thượng, có thích điệu nhảy này của thần thiếp hay không?”
Tươi cười làm cho người ta mê say, phấn lưỡi làm cho người ta run rẩy, thanh âm thì mị tận xương tủy, làm cho người ta nghe xong cả người bay bổng, dường như ngay cả đầu khớp xương cũng mềm đi, làm cho người ta không nhịn được cả người xụi lơ.
Long Ngự Tà chỉ cảm thấy hạ phúc căng thẳng, một luồng khí nóng nhanh chóng lan dần toàn thân, mỗi một bộ phận trên thân thể đều kịch liệt phát sinh biến hoá. Hắn cũng không chịu được sự khiêu khích câu hồn đoạt phách này, bàn tay to đưa ra, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng bay vọt.
Khi Tống Vãn Ca phục hồi lại tinh thần, người của nàng đã bị Long Đằng đế đưa vào tẩm cung. Sau một khắc, đã bị vứt tới trên giường, mà thân hình cao lớn của Long Đằng đế lập tức điên cuồng bá đạo đè lên thân thể mềm mại của nàng.
“Nếu muốn Trẫm thả nghiệt chủng kia, như vậy cần phải nghênh hợp Trẫm!”
Thanh âm âm hàn tà mị vang ở bên tai Tống Vãn Ca, trong nháy mắt làm cho nàng bỏ quên tất cả giãy dụa cùng phản kháng.
Bạc môi lạnh như băng của Long Ngự Tà khẽ nhếch, nở ra một nụ cười tà mị điên cuồng, chưởng phong bổ ra, màn giường hạ xuống, che lấp đi một màn cảnh xuân kiều diễm khiến người xấu hổ.
[color=#000000]P/S: tỷ ấy thế mà ca ca không gục mới là chuyện lạ. Chậc chậc…