Bạn đang đọc Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị !: Chương 56: Quỳnh Thư Bị Bắt Cóc.
Sắp đến ngày đại hỷ của Hoàng Phong và Thùy Linh nên họ rất chi là bận rộn. Chỉ riêng cái phần trang phục thôi cũng đủ nhức đầu khi cô dâu và chú rể không ứng ý, chưa kể đến trang trí lễ đài, phù dâu…vân vân và mây mây. Nhưng với tinh thần cố gắng và sự giúp đỡ của mọi người thì mọi chuyện cũng đã ổn thỏa.
Lái chiếc xe ô tô vào khu biệt thự nhà Quốc, Thùy Linh và Hoàng Phong đã thấy sự tiếp đón nồng nhiệt của mọi người. Vui vẻ bước xuống xe, hai người họ cùng bước vào nhà. Yên vị trên ghế sopha, Hoàng Phong đưa tấm thiệp ọi người rồi mới ngỏ lời:-Thưa anh chị, sắp tới là lễ kết hôn của tụi em, mong anh chị đến dự và chúc phúc cho vợ chồng em.
-Đám cưới của chú làm sao anh chị có thể bỏ qua được. Mẹ Quốc vui mừng ra mặt khi đứa em trai mình cuối cùng cũng chịu lập gia đình. Còn ba Phong, ông còn mừng hơn khi cậu em dâu lấy vợ, thế là từ nay ông đỡ tốn sức lo nghĩ nhiều vì đã có vợ chồng em dâu giúp ông quản lí chi nhánh công ti bên này. Mọi người vui vẻ trò chuyện với nhau về chuyện xưa nay thì bỗng nhiên có một tiếng nói lanh lảnh tiến vào phòng khách.
-Dạ chào chú Phong, còn chị đây là…
Nghe tiếng thấy tiếng Hà Linh , mẹ Quốc đứng dậy kéo tay nhỏ đi vào ngồi cùng và bắt đầu giới thiệu:-Linh con vào ngồi đây để mẹ giới thiệu, đây là cô Thùy Linh vợ sắp cưới của chú Phong, à giới thiệu với Linh (nói với Thùy Linh) đây là Hà Linh con dâu tương lai của chị cũng là vợ sắp cưới của cháu Quốc đây.
Uống được miếng nước, Thùy Linh bị sặc ngay sau khi nghe mẹ Quốc nói. Vuốt lưng cho cô, Hoàng Phong tỏ vẻ lo lắng:-Em có bị sao không?
-Không ạ. Tại em thấy hơi bất ngờ.-Lấy lại hơi, Thùy Linh quay sang hỏi mẹ Quốc-Chị ơi, Quốc đây mới 18 tuổi, kết hôn như vậy có quá sớm không ạ!! Vừa nói đôi mắt cô vừa chiếu những tia lửa điện vào người anh khiến cho anh rùng mình. Thực sự anh có muốn thế đâu, anh bị ép buộc mà.
-Dạ! thưa cô đằng nào thì chúng cháu cũng lấy nhau, sớm hay muộn thì cũng vậy ạ. Thôi thì cô chú lấy năm nay thì chúng cháu cũng dự định cuối năm cho giai đình ta có đại hỷ. Nhỏ Hà linh nhau nhảu giải thích. -Mà lễ đại hỷ của cô chú vào ngày nào vậy ạ, cháu có thể tham gia cùng mọi người không?
-Được, được… Phong ấp úng đưa cho nhỏ thiệp mời, rồi từ biệt ra về. Ở đây lâu với con nhỏ chắc anh tổn thọ mất.
Kéo tay Thùy Linh đi, Phong vội vàng đánh xe ra ngoài. Anh biết tính Thùy Linh, lúc nãy nhìn ánh mắt của cô anh đã biết ý định cho con nhỏ đó ra bã rồi. Chắc chắn cô không thể chấp nhận người đang phản bội lại bạn của mình. Thôi thì té trước không thì…đại họa sẽ ập xuống.
Ngồi trên xe, Thùy Linh bực tức đá vào cửa đằng trước:- Thật là trơ trẽn mà, Phong lái xe về trung cư, em phải nói rõ bộ mặt sở khanh của thằng Quốc. Em không thể chấp nhận.
-Em bình tĩnh đi, mọi chuyện không phải như em thấy đâu. Thằng Quốc nó bị ép như vậy đấy chứ. Nếu nó không làm vậy thì Quỳnh Thư sẽ bị gặp nguy hiểm , em hiểu không?
-Em thật sự không hiểu nổi cái lão anh rể của anh thuộc dạng người gì nữa…
Cô nói mà như khóc khiến anh bồn chồn lo lắng. Anh biết cô là một con người cá tính nhưng cũng đầy cảm xúc và lòng nhân ái. Vậy nên anh đã dừng chiếc xe lại mà dỗ dành cô.
-Em yêu à, chúng ta phải tính chuyện của chúng ta trước chứ? Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh tin là vậy??
Nói rồi anh đặt trên môi cô một nụ hôn nồng thắm. Và đó cũng chính là nụ hôn anh dành cho cô trong lúc làm lễ ở nhà thờ như để khẳng định lời thề trọn kiếp bên cô. Một tà váy trắng tinh tế, một bộ vest trắng tinh khôi như thể hiện tình yêu vĩnh cửu của họ vậy. Cặp vợ chồng son bước ra ngoài cửa nhà thờ với bó hoa trắng tung bay lên bầu trời. Họ vui vẻ nắm tay nhau bước vào xe để chuẩn bị một cuộc tình trăng mật nồng cháy. Đặt lên môi cô một nụ hôn nữa Hoàng Phong thủ thỉ:-Bà xã, anh yêu em…
( hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
Thanh Hà sau khi là cô gái may mắn nhận được bó hoa thì cô mới bắt đầu cảm thấy được sự khác lạ.”Quỳnh Thư đâu?” một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu cô. Lúc bước vào lễ đường đã không thấy Thư và Quốc rồi. Nghĩ rằng hai anh chị mải tâm sự với nhau mà vào muộn nên cô và Hoàng dương thế chỗ dâu phụ, rể phụ. Nhưng khi buổi lễ kết thúc thì bóng dáng hai anh chị cũng không thấy. Cô còn nhớ, tối hôm qua khi ở nhà mẹ đẻ của Linh, cô và Thư đã cá với nhau xem ai bắt lấy được bó hoa cô dâu. Thế mà bây giờ một cuộc điện thoại cô không nghe, bóng dáng cũng mất tích.
Thấy Thanh Hà lo lắng Hoàng Dương tiến đến rót cho cô một li nước để cô lấy lại tinh thần. Nhưng loay hoay thế nào cô đã chót đánh rơi. Nhìn chiếc li thủy tinh vỡ vụn trên sàn nhà, lòng cô chợt nhói lên một nhịp như để bảo một điềm xấu sắp xảy ra.
Bỗng tiếng điện thoại của cô vang lên, vội vàng bắt máy mà cô không để ý đấy là số điện thoại của Thư:
-Alo, ai đấy có phải Thư không?
-Bình tĩnh đi cô bạn, muốn tìm Thư hả? Để tôi nói cho cô biết, tôi đang giữ người ban vô cùng thân thiết với tôi đấy. À quên…
Chưa kịp để hắn nói tiếp câu Thanh Hà đã bực tức mà quát lại:-Khốn nạn, mày nói mau bạn tao ở đâu??
-Bình tĩnh đi chị Thanh Hà, tôi sẽ tắt máy và gọi lại khi chị bình tĩnh. ok…tít tít…
Nghe tiếng điện thoại tắt, Thanh Hà buồn lòng ngồi thụp xuống nền nhà. Nắm đôi bàn tay tức giân,đôi mắt cô ánh lên sự khát máu. Cô mà biết hắn ta là ai thì nó sẽ tận mạng rồi.