Bạn đang đọc Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị !: Chương 16: Lại Đụng Độ Golia.
Leo lên xe về công ti thì cũng đã đến giờ ăn trưa. Ngọc Dương bận tiếp khách hàng đã đi trước thế nên cô cũng kiếm đại một nhà hàng gần công ti để lấp khoảng trống dạ dày. Chọn ình chiếc bàn gần cửa kính hướng ra ngoài đường, cô gọi suất cơm quen thuộc.
Nhớ lại lời lẽ bà bói lúc nãy cô chả muốn tin, đã thế còn mất hẳn hai trăm nghìn nữa chứ! Có lẽ không bao giờ cô đi xem bói nữa. Nào thì hôm nay con đã gặp được ý chung nhân và cuối năm nay sẽ xuất giá lấy chồng, cuộc sống đầy đủ hạnh phúc,vợ chồng hòa thuận năm sau sẽ sinh đứa con đầu lòng chắc chắn là…gái ờ mà cũng có thể là trai. Mịa nó nói thế cũng nói tất nhiên là không con trai thì chả là con gái. Ô! hình như con thế giới thứ ba. Quên mất! Nhưng con cô thì làm sao có thể bê đê được chứ. Mẹ nó- một con người gái chính hiệu thì sẽ lấy một người đàn ông chính hiệu. Vì vậy kết hợp của chính hiệu thì phải ra chính hiệu chứ, trừ khi lỗi kĩ thuật. Mà bà bảo hôm nay gặp được ý chung nhân, thật nực cười. Xem nào, sáng ra gặp tên bảo vệ cà lăm, đi tiếp đến công ti gặp ông xếp bụng bự, chưa hết lại còn gặp phải cái tên Golia đáng ghét.
Hoàng Phong lái chiếc xe ô tô của mình đi ăn trưa. Đập tay vào buồng lái anh tỏ ra bực mình, lúc nào cũng kẹt xe, biết vậy đi bộ cho lành. Hà Nội mà không đông sao được, nếu thưa xe thì đã không phải Hà Nội nữa rồi. Quay khuôn mặt nhìn trước nhìn sau như kẻ ăn trộm thì một hình ảnh đẹp tựa thiên nga đập ngay vô mắt anh. Đúng là ông trời xe duyên mà.
Đánh chiếc xe tấp vào nhà hàng gần đó, anh bước vô ngồi đối diện với Thùy Linh. Còn cô với cái tính một khi đã ăn là không biết gì( học tập được hai cô bạn) nên cô vẫn vô tư nhai và nuốt.
-Chết, nghẹn mất rồi. Cô vừa nói vừa vớ cốc nước bên cạnh. Dốc chiếc cốc chổng ngược cô uống một hơi đã đời, cảm thấy cơm nghẹn lắng xuống cô liền hạ chiếc cốc xuống bàn thì đập ngay vào mắt thấy một con Golia dáng vóc quen thuộc.
-Phụt….nước từ miệng cô bắn tung tóe. Người ta nói đâu có sai” Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” sống chung với hai con bạn thân tính cánh cô được nâng cấp lên một tầm ới.
Vuốt gương mặt thanh tú của mình Hoàng Phong nhăn nhó khuôn mặt:- Này cái cô kia, sao cô dám…. cô biết gương mặt….anh ú ớ không lên lời tay vội lau rồi chỉ trỏ linh tinh. Chắc anh sốc lắm, lần đầu tiên đây mà.
Còn Thùy Linh cô vẫn đơ đơ ra chả hiểu gì. Tát vào má mình hai phát cho nó cân cô mới tỉnh:-Là thật hả?
-Này cái anh kia, anh có biết việc làm của anh là suýt hại chết một người lương thiện như tôi không hả? Anh có biết chết vì nghẹn là cái chết hổ thẹn không mà vô tư ngồi đối diện tôi.
-Này cái mặt tôirất đáng giá đấy, có người muốn ngắm nhìn mà không được, còn cô thì… Chưa kịp nói hết câu anh đã bị Thùy Linh nói chen vào:
-Thì thì cái gì, mặt bì thì có…ai muốn thì anh bưng mặt anh ra đấy đi, còn tôi thì không cần.
Nói rồi cô đứng dậy trả tiền khiến anh cứ ngơ như ngỗng đi vệ sinh. Chưa bao giờ có người chê anh thảm hại như vậy?
———–
Dự định của cô là sẽ ăn thật chậm và nghỉ nhờ điều hòa thoáng mát của cửa hàng, mất tiền thì phải có quyền chứ. Nhưng giờ đây cô phải mệt nhọc lết xác lên công ti nghỉ tại phòng. Tất cả những ấm ức này chỉ do một người đó là Golia đáng ghét. Hắn tưởng hắn cao hơn cô, đẹp trai hơn cô, ý nhầm mặt đẹp như Hàn xẻng là cô có thể không cưa mà tự đổ à. Chờ đấy, mẫu người lí tưởng của cô là anh Kim Tan kìa…hắn á xách dép nhá!!
Mở cửa huỵch một cái, cô tức tối bước vào phòng. Cầm con gấu bông để ở bàn cô đấm cô bóp cho lòi hai con mắt( con gấu này mắt lò xo đàn hồi được) vừa thực hiện hành động cô vừa chửi cái tên hách dịch này cho bớt cơn giận.
-Tên Golia đáng ghét, tên hách dịch mày cứ để bà mày gặp mày một lần nữa xem, ta ày biết tay..này chết này…
Đứng ở cửa phòng nhìn cô tức giận Hoàng Phong cứ bụm miệng cười, trông cô tức giận thật đáng yêu. Mở cửa phòng anh giơ tay lên miệng ho một cái.
-Khụ khụ… ai xấu số vậy hả cô Thùy Linh?
“Chậc, hắn biết tên mình à,kiểu này toi rồi đây, mà kệ nó đi, công nhận trình độ điệu đà của hắn cao gớm, mới có mười phút mà đã thay bộ quần áo khác rồi. ” Thùy Linh giãn dần cơ mặt sau vụ bạo hành con gấu bông kia. Nhưng thấy hắn đang ở trong phòng mình cô chợt giật mình…chả lẽ hắn là…không thể như thế được.
-Này, tên Golia kia vào đây làm chi, đây là công ty chứ không phải là Trung Tâm TT đâu? Cô nói rồi đá cái ghế đẩu xoay lại. Đặt mông xuống cô nhìn hắn bằng ánh mắt tia lửa điện.
-Cô?? Hắn nói không lên lời… Ai cho cô gọi tôi là Golia hả?
-Sao không được? Cô hất hàm hỏi.
Giờ thì anh tức giận thật rồi. Một con người không hẳn là hoàn hảo về mọi mặt nhưng cũng là hình mẫu lí tưởng cho bao người,vậy mà cô chà đạp chửi xéo không lương tay. Tiến lại gần cô với đôi mắt không mấy trong sáng, đôi tay anh chống lên bàn để gương mặt mình sát vào gương mặt cô.
Che đôi tay lên miệng mình cô mở to con mắt nhìn anh ta, đôi môi cô cố mấp máy nhưng không rõ lời.
-Này, anh…định…làm…gì hả? Anh là ai mà vào được công ti tôi.
-Muốn biết không? Càng nói anh càng tiến sát khuôn mặt mình hơn: Tôi là…
Đúng lúc đó thì đám nhân viên quay về, ai cũng sửng sốt khi thấy họ gần bên nhau như thế. Mắt ai cũng dương to như đèn xe tăng, miệng ai cũng há hốc để lộ cả thức ăn còn sót lại trong miệng( eo ơi bẩn kinh).
Trong giây phút đó, cả hai đều ngượng ngùng. Lấy lại phong độ của một vị trưởng phòng gương mẫu anh ra ngoài trước để lại đám nhân viên đơ toàn tập trong phòng. Còn cô thì gương mặt đã đỏ ửng từ bao giờ.
Sau khi anh đã rời khỏi phòng, bọn nhân viên bắt đầu lấy lại sức sống và bu lại vào chỗ cô như đám ruồi nhặng tìm được miếng ngon.
-Chị Linh ơi chị quen với anh ấy à?
-Chị ơi…
– này em…
Bao nhiêu câu hỏi dồn dập khiến cho đôi mắt cô long sòng sọc. Đưa hai tay bịt tai cô hét toáng lên như cháy nhà:
-Stop! Chỉ là tôi đi đường bị bụi mắt nhờ anh ta thổi hộ thôi!
-Thật thế không, nhìn mặt hai người đỏ chót như đi ăn vụng ớt kia mà.
Những tiếng bàn tán khiến cô thật nhức đầu, ớt có ba ngìn được hẩn nửa cân, mua một cái đậu hũ bà chủ vui tính cho hẩn ba quả ớt free, thế mà kêu đây và kia phải đi ăn trộm ớt ớt á, tỉnh mộng đi.
Trong đầu cô nghĩ với ngọn lửa bùng cháy nhưng ngoài miệng cô vẫn phải ngọt ngào cho đám ruồi nhặng này quên đi hình ảnh vừa qua. Cái tên Golia đáng ghét dám làm mất hình tượng trong trắng hiền lành mà cô đã phải cất công xây dựng hai mươi ba năm qua.
-Tại mọi người cứ nhìn vẻ chọc ngoáy thì ai mà chả ngại, mọi người cứ nghĩ xem, nếu mọi người cứ bị người khác nhìn chằm chằm vào mình hỏi xem có ngại không?
Sau câu nói bao nhiêu cái gật đầu tán thưởng.
“Chí lí quá!” một vài nhân viên nữ rạng rỡ khi vẫn biết Hoàng Phong vẫn độc thân và chuyện họ nhìn thấy chỉ là hiểu lầm.
“Bệnh hám trai của giới nữ nặng quá rồi”-Cô thầm nghĩ mình may mắn khi được vào số ít bệnh nhân không hám trai( Cô này mà không hám trai á, trời sụp).