Bạn đang đọc Ba Đêm Định Mệnh – Chương 28: Phần 02 – Chương 16 – Part 01
Phần 2 : Sau đó
……….*•♥•*……….
Chương 16
Dante bước ra khỏi sòng bài, nheo mắt trước ánh nắng chói chang. Y đã ngồi trên chiếu bạc đến tận những giờ ít ỏi của rạng đông, liên tục thua tiền. Người y ám mùi của rượu và khói thuốc lá, ánh mặt trời như chích vào đôi mắt đỏ ngầu của y. Tất cả những gì y muốn là quên đi cơn buồn ngủ. Nhưng y không có khả năng chợp mắt từ sáng hôm trước. Chuyến ghé thăm của Lucien ám ảnh y.
Ai mà biết bạn y sẽ cưới đứa con gái đó? Rồi cô ta giữ lá thư và thực sự đã đưa cho cậu ta?
Tội lỗi trí mạng từ những hành động xa xưa đè nặng y, khiến y phải chật vật mới thở nổi. Lucien đã từng là bạn thân nhất của y.
Người duy nhất từng chấp nhận y không cần suy nghĩ. Và y đã phản bội cậu ta.
Y trượt chân trên con đường đông đúc, điên cuồng gạt đám đông để lấy lối đi khi cố trốn chạy khỏi những cảm xúc của bản thân. Hai mắt giàn giụa. Vì ánh nắng, y nghĩ. Ánh nắng chết tiệt luôn khiến đôi mắt nhức nhối sau một đêm chơi bời.
Khi y đến được góc đường, chiếc xe ngựa màu đen bóng loáng, che kín rèm, thắng lại trước mặt. Tấm gia huy trên cánh cửa đã bị che lại. Nhưng y biết loại phù hiệu nào ẩn sau đó.
Cánh cửa bật mở. “Vào đi.”
Y biết giọng nói đó, chắc chắn sẽ nghe được nó. Nặng nhọc nuốt khan, y kéo bản thân vào
Cánh cửa đóng sập, chiếc xe bắt đầu lắc lư tiến lên. Dante cảnh giác, đầu y quay cuồng vì thiếu ngủ và uống quá nhiều rượu, cố ép bản thân nhìn vào đôi mắt xanh dương híp lại của hành khách còn lại trên xe. “Dạ thưa, tôi…”
“Im lặng.”
Y bặm môi phục tùng ngay lập tức.
“Ta rất phật lòng bởi những sự kiện gần đây, Dante ạ. Anh nói với ta Lucien đã chết.”
Dante gượng nở một nụ cười nhợt nhạt. “Tôi cũng nghĩ thế. Tôi chắc chắn toán cướp đã khử cậu ta.”
“Ta trả tiền ám sát, chứ không phải bắt cóc đơn thuần.”
“Chúng ta bị lừa”, y nói, cố gắng nhét sự căm phẫn vào trong giọng nói của mình.
“Vậy sao?” Hai từ ẩn chứa sự đe dọa khiến Dante muốn lẩn tránh và ước sao bản thân không bị mắc kẹt trong chiếc xe ngựa này.
“Đ… đương nhiên rồi.”
“Vậy tại sao ta không tin anh?”
Y cố gắng nặn ra một nụ cười đầy sức thuyết phục. “Sao tôi lại phản bội chứ? Chúng ta có thỏa thuận rồi mà.”
“Đúng vậy. Quyền gia nhập giới thượng lưu cho anh, Lucien phải chết cho ta. Nhưng Lucien không chết.”
“Một sai lầm nhỏ.”
“Sai lầm ta định s
“C… cái gì?”
“Ta sẽ tự tay giải quyết vấn đề này.” Đối tác của y mỉm cười. “Bởi rõ ràng anh không có bụng dạ giết hắn, ta sẽ thuê ai đó khác đảm bảo việc này được thi hành.”
“Ai?”
Một bên lông mày nhướn cao trên đôi mắt xanh dương ánh lên nghi ngờ. “Ta không ngu đến mức nói với anh. Nhưng ta có nhiệm vụ này cho anh.” Kẻ phát ngôn cúi người, mái tóc vàng sáng lập lòe bên trong không gian mờ tối của chiếc xe ngựa. “Nếu anh thất bại, bước tiếp theo của ta là phái sát thủ theo sau anh.”
Dante nuốt xuống và gật đầu. “Đã hiểu.”
“Tốt.” Sự thỏa mãn dằn trong câu chữ. “Tối nay sẽ diễn ra một bữa tiệc ở nhà ta, ta mong anh sẽ tham dự. Còn bây giờ, đây là điều anh sẽ làm…”
♥♥♥
Aveline bước vào trong tòa lâu đài của Công tước Huntley ở Luân Đôn với chút bối rối. Mặc trên mình chiếc váy dạ hội hở vai táo bạo bằng lụa màu ngà thêu chỉ vàng cực kì quyến rũ, cô biết trông mình đã có phần giống phu nhân của một người đàn ông giàu có, đặc biệt cùng những hạt kim cương lấp ánh trên tai và cổ. Thế nhưng cô vẫn có cảm giác mình giống một con bướm thơ thẩn rồi mắc vào chiếc mạng nhện nhiều hơn.
Chỉ khi có Lucien bên cạnh mới khiến cô ngẩng cao đầu và nở được nụ cười thường trực trên môi. Sự hòa hợp của họ trong khu vườn chiều hôm trước đã dấy lên trong cô hy vọng vẫn có thể tìm được vài dàn xếp với cuộc hôn nhân của họ. Đêm nay gã trông cực kỳ quyến rũ trong bộ lễ phục đen đơn giản với một chiếc ghim gắn ruby đỏ đậm như màu máu gài trên cổ áo. Cùng nhau, họ tạo thành một cặp đôi ấn tượng và cô tự hào khi được sánh vai bên gã.
Khi tên họ được loan báo trong phòng khách, cô chú ý vị Công tước cũng m truyền thống, nhưng vẻ đẹp trai với mái tóc vàng của cậu ta bị lu mờ khi đem so sánh với nét gợi cảm và bộ tóc đen của Lucien. Trong hai người đàn ông, Lucien trông quyền lực hơn, nguy hiểm hơn. Robert vẫn gây ấn tượng với cô như một cậu bé đang chơi trò đóng giả làm người lớn.
Robert tiến lên chào đón họ theo đúng nghi thức lịch thiệp, giống mẹ cậu ta. Nữ Công tước mặc chiếc váy dạ hội với cổ áo thậm chí còn thấp hơn cả Aveline, không hiểu bằng cách nào, chiếc váy trông vừa táo tợn lại vừa thanh lịch. Bà ta khoác tay một quý ông ưu tú và lớn tuổi được giới thiệu là quý ngài Adminton.
“Chúng ta chỉ tổ chức bữa tiệc nho nhỏ”, bà ta thông báo cho Lucien với nụ cười giả tạo. “Chỉ có hai mươi tư người. Ta tin anh quen tất cả.”
“Phải.” Đôi mắt Lucien thu hẹp khi gã chú tâm vào một điểm phía bên kia căn phòng. Theo sau ánh mắt của gã, Aveline không nhìn thấy gì đủ khiêu khích có thể khiến Lucien nhìn chằm chằm như thế, chỉ có Dante đứng gần lò sưởi đang chuyện trò với một người phụ nữ tóc đen xinh đẹp trạc tuổi Lucien. “Tôi quả thực quen hết thảy bọn họ.”
“Wexford đi với tôi”, Adminton cộc lốc. Ông ta có một bộ ria mép rậm rạp co quắp mỗi lần mở miệng nói. “Ta biết cả hai anh thân thiết như phường đạo tặc. Nên nghĩ có thể anh muốn cậu ta ở đây.”
“Quả thế.” Lucien mỉm cười lịch sự. “Thật chu đáo, thưa ngài.”
“Chúng ta sẽ dùng bữa trong ít phút nữa”, Nữ Công tước lên tiếng, “giờ các vị khách danh dự cuối cùng cũng đã đến”. Bà ta bước đi với vị Bá tước, bỏ mặc họ lại với Robert.
“Không cần đế ý đến mẹ tôi”, vị Công tước trẻ nói. “Bà là người khắt khe với giờ giấc.”
“Đã biết”, Lucien đáp với cái nhăn nhó.
“Có lẽ anh muốn giới thiệu cô dâu của mình với mọi người”, Robert tiếp tục. Cậu ta cho anh trai cùng cha khác mẹ một nụ cười thiếu tin cậy. “Tôi mừng vì anh đã đến
Lucien đáp lại đứa em bằng ánh mắt châm biếm. “Sao tôi lại không đến dự bữa tiệc tổ chức vì mình cho được?”
Vị Công tước trẻ gần như nao núng. “Dù thế, tôi mừng vì anh đã đến. Làm ơn thứ lỗi cho tôi trong khi tôi phải tiếp các vị khách khác.” Cậu ta băng qua căn phòng để tham gia cuộc nói chuyện với một cặp đôi lớn tuổi và cô con gái trẻ xinh đẹp của họ.
“Em nghĩ cậu ta thực sự có ý ấy”, Aveline rì rầm. “Mặc ối quan hệ tệ hại cỡ nào tổn tại giữa hai người, em nghĩ cậu ta thực sự muốn được thứ lỗi.”
Lucien cười ha hả. “Hãy coi đây là bài học đầu tiên của em. Không bao giờ được tin giới thượng lưu, em thân yêu ạ. Đặc biệt với người nhà Huntley.”
“Em tin anh.” Cô nở nụ cười trước vẻ ngạc nhiên rõ ràng của gã. “Ít nhất em cũng tin anh giúp em vượt qua cuộc hội họp này. Em phải công nhận mình đang cảm thấy bị hăm dọa.”
“Đừng sợ.” Gã nâng bàn tay đặt lên môi gã, phớt một nụ hôn qua những ngón tay cô. “Em là con gái của một Nam tước và là cô dâu của một trong những kẻ giàu nhất Luân Đôn. Không ai xứng đáng thuộc về nơi đây hơn em.”
Cô bật cười lo lắng. “Chỉ cần anh đứng bên em thôi.”
Những ngón tay gã siết chặt quanh bàn tay cô và gã đặt tay cô khoác lên tay mình. “Anh hứa.”
♥♥♥
Lucien hộ tống Aveline thong thả dạo quanh căn phòng và giới thiệu cô với những vị khách khác. Gã hy vọng bữa tối hôm nay sẽ được tuyên bố bắt đầu trước khi họ đến chỗ Dante và kẻ đi cùng y, nhưng may mắn không đồng hành với gã. Mặc cho sự rề rà có chủ ý, gã cũng sớm nhận ra bản thân đang đứng trước mặt bọn họ.
“Luce! Cậu đây rồi, anh bạn già.” Dante trông như thể ngâm cả đêm trong hũ rượu, nhưng y nhe nhởn cười với Lucien, rõ ràng hy vọng cả hai đã lãng quên cuộc chạm trán sáng hôm trước.
Lucien gật đầu, đáp lại với sự lịch thiệp tối thiếu. “Dante.”
Nụ cười của Dante héo rũ và Lucien có thể cảm nhận được ánh nhìn thắc mắc của Aveline với gã. Gã lờ cả hai đi và quay sang bạn Dante. “Buổi tối tốt lành, phu nhân Turnbottom. Cho phép tôi giới thiệu vợ tôi, Aveline DuFeron.”
Ánh mắt choáng váng của người đàn bà tóc đen chĩa về phía Aveline. “Rất vui được gặp cô.”
“Tôi lấy làm hãnh diện khi được làm quen với cô, phu nhân Turnbottom”, Aveline nhã nhặn đáp.
Leticia, phu nhân Turnbottom, nhanh chóng cắm đôi mắt đen mơ màng trở lại Lucien. “Đã lâu lắm rồi, Lucien. Em mừng khi nghe tin anh đội mồ sống dậy.”
Cô ta uốn lưỡi âm “r” trong câu như thể tiếng rên gừ gừ của một con mèo. Trong quá khứ, gã từng nghe thấy giọng khàn khàn của cô ta – và cả cơ thể cân đối của cô ta – thật khiêu gợi. Nhưng giờ gã chỉ thấy chúng quá phô trương.
Dante đỏm dáng cười và gã cảm giác Aveline đông cứng bên cạnh khi sự hứng thú của Leticia với gã trở nên rõ ràng ngay cả với người vợ đến từ vùng quê của gã. “Quả thực đã rất lâu rồi. Ngài Turnbottom khỏe chứ?”
“Chết rồi,” Cô ta trao cho gã nụ cười từ tốn, thân thiết như thể Aveline và Dante không tồn tại. “Giờ em là góa phụ.”
“Chia buồn vì mất mát của cô.”
Cô ta cười khúc khích. “Không đâu.”
Dante khoái trá ra mặt há hốc miệng trước vẻ không chút đau buồn rõ ràng của người đàn bà trước cái chết của chồng mình và Lucien đồng ý với nỗi ghê rợn không lời của cô. Trước kia, hẳn gã cũng sẽ thấy thích thú với lời bình luận của cô ta. Nhưng ngay lúc này, khi bản thân đã là một người chồng, gã hy vọng Aveline sẽ không bao giờ nói về cái chết của gã với vẻ nhẫn tâm như thế. Cái thực tế gã đã từng cười đùa cùng Dante và phu nhân Turnbottom khiến gã hổ thẹn.
Gã quay sang Aveline và chỉ nhìn vào đôi mắt xanh lá xinh đẹp của cô, sự chân thành sáng lên trong chúng, mới khiến gã cảm thấy đỡ hơn. Gã không phải là tên đàn ông đã từng là gã.
Ngày hôm qua hoặc rất nhiều ngày trước, điều đó khiến gã lo lắng. Lúc này gã lại nhận ra con người mình đang trở thành là ai đó gã yêu thích nhiều hơn cả.
“Nếu hai người thứ lỗi”, gã nói, “tôi muốn giới thiệu vợ tôi cho các vị khách còn lại trước khi bữa tối được tuyên bố”. Gã trao cho Leticia một trong những cái cúi chào nhanh gọn nhất trước khi dẫn Aveline xa khỏi bọn họ.
“Anh và Dante cãi nhau à?” Cô khẽ hỏi khi họ tiến đến nhóm người tiếp theo. “Anh trông có vẻ giận anh ta.”
“Giận” khó là từ miêu tả thứ cảm xúc phản bội đang quẫy đạp bên trong gã. “Bọn anh có bất đồng.”
“Dường như còn hơn thế.”
Gã lóe lên ánh nhìn mất kiên nhẫn về phía cô. “Không phải bây giờ, Aveline.”
“Được thôi.” Cô nâng cằm theo cách bướng bỉnh như thường lệ và lườm gã đầy ẩn ý. “Nhưng anh và em sẽ bàn đến chuyện này sau.”
“Có lẽ.” Gã nuốt trở vào tiếng cười hả hê khi thấy vẻ bực bội xẹt qua mặt cô, rồi đưa cô đi chào nhửng người khác.
Bữa tiệc tối như chẳng bao giờ có thể kết thúc.
Aveline ngồi chéo Lucien ở bữa tối và bị ép buộc phải nhìn phu nhân Turnbottom, kẻ ngồi bên cạnh gã, đong đưa gã sốt cả đêm. Người đàn bà tóc đen rõ ràng là kiểu phụ nữ Lucien về cơ bản thường xuyên hò hẹn, một góa phụ vô cảm, thậm chí không buồn giả vờ, ngoài vẻ lịch thiệp đơn giản, để tiếc thương cho cái chết của người chồng.
Thay vào đó, cô ta thầm thì với Lucien và ném cho gã những ánh nhìn mời chài. Hướng cơ thể theo cách cám dỗ gã với bộ ngực lồ lộ phì nhiêu của cô ta nhờ chiếc váy khoét sâu táo bạo. Dựa sát vào người gã và vạch những ngón tay dọc theo bàn tay gã khi cô ta nghĩ không có ai chú ý.
Aveline thấy hết. Và cảnh tượng trước mắt khiến cô muốn dùng nĩa xiên vào cô ta.
Bị sốc trước phản ứng hung tợn của mình, Aveline rời sự chú ý khỏi sự tán tỉnh công khai đó. Sau cùng, cô đã từ chối chia sẻ chiếc giường với Lucien. Mọi thành viên trong giới thượng lưu sẽ hoàn toàn thông cảm với chồng cô và tha thứ cho bất cứ mối quan hệ nào gã chọn. Cô thực sự không có quyền ghen tuông trước sự đong đưa của gã với một người đàn bà khác khi chính cô đã tước bỏ quyền làm chồng của gã.
Tuy thế, gã nên tự trọng để không đặt những mối quan hệ của bản thân ngay dưới mũi cô.
Cuối cùng thì bữa ăn thịnh soạn được chuẩn bị công phu, kéo dài lê thê cũng kết thúc và Aveline tạ ơn khi được đứng dậy cùng với các quý phu nhân khác. Những người đàn ông nán lại để uống rượu và hút xì gà. Lucien ném cho cô ánh nhìn thăm hỏi, nhưng cô vờ không nhìn thấy nó khi theo chân Nữ Công tước vào phòng khách.
Cô ước có thể được ở một mình, nhưng với tư cách là một trong những vị khách danh dự hôm nay, tất cả mọi người đều muốn nói chuyện với cô. Đa số các quý phu nhân đều tỏ thái độ rất ân cần khi họ nói chuyện, nhưng cô nhận thức rất rõ phu nhân Turnbottom đang quan sát từ phía bên kia căn phòng, một nụ cười tự mãn cong trên đôi môi bĩu ra của cô tữ Công tước lại gần cô. “Ta hy vọng chị thích thú, cô gái thân mến.”
Sự nhã nhặn của người phụ nữ ngay lập tức đặt Aveline vào thế phòng thủ. “Đương nhiên rồi, thưa Lệnh bà. Bà thật quá sức hào phóng khi làm chủ nhà của chúng tôi đêm nay.”
“Thực thế. Cho phép ta có đôi lời với chị được chứ?” Một ánh nhìn ngạo mạn được gửi đến các phu nhân tập trung xung quanh khiến họ nhanh chóng di chuyển sang chỗ khác trong phòng.
“Đương nhiên rồi.” Aveline tập trung vào thái độ của bản thân chứ không phải mối lo âu đang thắt lại nơi bụng cô.
Nữ Công tước dẫn cô đến một góc khuất của căn phòng. Các phu nhân còn lại đứng ngoài tầm nghe nhằm tôn trọng vị chủ nhà của họ. Uy quyền mà Nữ Công tước tác động lên những người khác khiến Aveline ngạc nhiên, nhưng cùng một lúc, cô ngưỡng mộ điều đó. Nữ Công tước Huntley là một người phụ nữ khá ghê gớm.
Nhưng Aveline DuFeron cũng vậy, dù có là chú chuột đồng đi chăng nữa.
“Cô gái thân mến, ta không thể nào ngừng chú ý đến nỗi muộn phiền của cô ở bữa tối.” Clarissa vỗ về bàn tay rõ ràng đang cố tỏ ra thân thiết của một người mẹ. “Ta biết mẹ cô đã mất cách đây vài năm.”
“Thưa vâng.” Cô vật lộn với thôi thúc giật tay ra khỏi sự đụng chạm lạnh lẽo của Clarissa.
“Vậy cô phải cho phép tôi hướng dẫn cô trong vấn đề này.” Bà ta hạ giọng đầy bí ẩn. “Đàn ông đôi khi hệt như những con thú thô lỗ.”
Aveline thẳng người. “Thứ lỗi cho tôi?”
“Ta không thể ngừng chú ý tới sự tán tỉnh của chồng cô với phu nhân Turnbottom. Đương nhiên cô ta là một người bạn thân thiết của gia đình, nhưng cô ta cũng là một góa phụ trẻ trung, xinh đẹp. Loại phụ nữ vẫn thường thu hút
“Tôi chắc chắn Lucien chỉ đang tỏ ra tử tế.” Đức Chúa lòng lành hẳn sẽ trừng phạt cô cho đến chết vì lời nói dối như thế, nhưng cô thà cạo đầu trọc lốc còn hơn thừa nhận với người đàn bà này rằng hành vi của Lucien đã tổn thương cô đến chừng nào.
Nữ Công tước lại ra vẻ kẻ cả vỗ về tay cô. “Thôi nào, cô gái, đàn ông luôn là đàn ông. Và chồng cô, nếu ta nói táo tợn hơn một chút, rất nổi tiếng với thiện chí dành cho phái đẹp của anh ta. Tất cả những gì một cô vợ dòng dõi và dịu dàng có thể làm trong trường hợp như thế này là nhìn sang hướng khác.” Bà ta buông tiếng thở dài buồn bã. “Đương nhiên, anh ta có thể chờ khi lễ cưới với cô qua hai tuần lễ trước khi tìm kiếm chốn khác. Nhưng thế này là cung cách của một tay phóng đãng, ta e là thế?”
“Cảm ơn vì lời khuyên của bà”, Aveline cứng nhắc nói. “Nếu bà thứ lỗi cho tôi, thưa Lệnh bà, tôi muốn đi sửa sang lại một chút.”
Nữ Công tước gật đầu. “Đương nhiên là được, cô gái thân mến. Chỉ cần yêu cầu người hầu chỉ lối cho cô thôi.”
“Cảm ơn bà.” Cô vội vã thoát khỏi căn phòng, vẫn nhận thức rõ nụ cười điệu đà thỏa mãn của Clarissa sau lưng.
Người hầu gái chỉ cho cô đến một phòng khách nơi có thể chăm sóc cho các nhu cầu cá nhân, rồi lại rời đi khi Aveline đảm bảo có thể tìm được đường về. Ngay khi người hầu biến mât, Aveline sụp xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm và nhìn chằm chằm vào gương mặt xanh xao của mình trong tấm gương.
Cô đã biết chuyện này có thể xảy ra, thậm chí còn dự liệu về nó. Lucien là một người đàn ông của những ham muốn mạnh mẽ và sẽ không chịu đựng cô đơn quá lâu. Nhưng rồi, cô đã hy vọng gã quan tâm cuộc hôn nhân của bọn họ hơn những sự thỏa mãn của thân thể. Cô đã hy vọng gã có thể muốn tìm cách giải quyết các bất đồng của họ, dù chỉ vì lợi ích của Chloe.