Bà Đây Muốn Ly Hôn!

Chương 20: Có Muốn Uống Rượu Không


Đọc truyện Bà Đây Muốn Ly Hôn! – Chương 20: Có Muốn Uống Rượu Không


Sau khi dùng toilet xong, đột nhiên Tô Loan Loan cảm thấy đau đầu vô cùng, trước mắt quay cuồng mơ hồ, ngay cả đường đi cũng không thấy rõ lắm.

Thật vất vả mới lần mò mở được cửa để đi ra, thì nhìn thấy có một người ngồi ở trên ghế sa lon.

Là Duy Nhất sao?Cô vô thức đi tới, lúc sắp đi đến trước mặt người đấy thì đột nhiên lại bị vấp vào chỗ nhô lên trên mặt đất, chân lảo đảo một cái, cả người lập tức chúi về phía trước.

Cảm giác đau đớn trong dự kiến không truyền đến.

Cô ngửi thấy một mùi thuốc lá nhẹ nhàng hoà trộn với mùi rượu vang đỏ thuần khiết.

Tô Loan Loan cố gắng trợn to hai mắt, lần theo mùi thơm thì trông thấy trên bàn có đặt một ly rượu đỏ.

“Có muốn uống không?” Giọng người đàn ông từ tính, trầm thấp, dịu dàng tựa như là đang ru ngủ.

Tô Loan Loan sững sờ gật đầu.

Sau đó, ly kia rượu đỏ kia được đưa tới trước mặt cô.


Mùi thơm toả ra bốn phía.

Tô Loan Loan vội vàng thò người tới, còn chưa đụng đến ly rượu thì Hoắc Cạnh Thâm đã lấy ly rượu đi rồi uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ ấy ở trước mặt cô.

Tô Loan Loan: “! “Người này bị làm sao vậy?Ánh mắt Tô Loan Loan tràn ngập vẻ trông mong nhìn anh, đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn đầy uất ức.

Hoắc Cạnh Thâm nhìn cô, dần dần híp mắt lại.

Sống ba mươi năm trên đời, xưa nay bên cạnh anh không thiếu những người phụ nữ ưu tú và xinh đẹp, đủ loại kiểu dáng, muôn hình muôn vẻ, nhưng không một ai có thể làm cho anh có hứng thú đi thăm dò tìm hiểu.

Cũng bởi vì anh giữ mình trong sạch quá mức, độc thân quá lâu nên luôn bị mấy anh em lấy chuyện đó ra để trêu đùa, nghi ngờ anh có vấn đề gì khó nói ở trên phương diện nào đó.

Có đôi khi, thậm chí ngay cả chính anh cũng hơi hoài nghi.

Cho đến khi gặp được Tô Loan Loan trên xe hôm ở sân bay.

Chỉ một thời gian ngắn ngủi mà cô đã có thể khơi dậy được tất cả cảm xúc của anh dễ như trở bàn tay, không những vậy còn là hai lần liên tục.

Hôm nay trong bệnh viện, cô chủ động giống như là một yêu tinh nhỏ.

Tuy kỹ xảo vụng về, có thể hình dung là muốn khen cũng chẳng có gì để khen, nhưng lại có thể khiến cho anh nhớ mãi không quên.

Anh giơ tay lên nắm lấy cái cằm nhọn nho nhỏ của cô, quan sát tỉ mỉ ở khoảng cách gần.

Cô gái này có gương mặt trứng ngỗng rất tiêu chuẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, lúc này cô lại trang điểm nhẹ, thêm cả hiệu quả của men rượu, mắt phượng mê ly, trong sáng cùng yêu diễm giống như chỉ cách nhau bởi một ý nghĩ mà thôi.

Rõ ràng tuổi còn nhỏ, nhưng gương mặt này đã có vẻ phong tình có thể hút mất hồn phách của người khác trong lúc lơ đãng.

Nhất là nốt ruồi đào hoa nho nhỏ ở dưới mắt phải kia, có thể gọi là vẽ thêm mắt cho rồng, vô cùng hoàn mỹ.

Từ lúc anh bắt đầu vào nghề đến nay đã được gần mười năm, không biết đã đầu tư bao nhiêu hạng mục có lợi nhuận kinh người, chẳng lẽ hiện tại anh phải hao tổn sức lực tinh thần để đầu tư vào một cô gái nhỏ thế này sao?Hoắc Cạnh Thâm hỏi: “Đi lên lầu?”Tô Loan Loan không trả lời.

Nhưng ở trong mắt của anh, dáng vẻ này chính là ngầm chấp nhận, tương đương với việc đồng ý.


Hoắc Cạnh Thâm không do dự nữa mà nhanh chóng đứng dậy dẫn cô rời đi.

*Ở một căn phòng khác.

Cuối cùng Mặc Duy Nhất cũng nói chuyện điện thoại xong và quay lại nhưng lại phát hiện trong phòng không có một ai.

Trong toilet và ngoài hành lang cũng không có.

Chẳng lẽ là về nhà rồi?Không thể nào, rời đi mà không nói năng gì không phải là phong cách của Tô Loan Loan.

Trong phòng bao cũng không có bất cứ manh mối gì, Mặc Duy Nhất chỉ có thể ngồi xuống chờ, trong lúc từng giây từng phút trôi qua, cô ấy gọi điện thoại cho nhà họ Tô thì nghe được người giúp việc nói Tô Loan Loan vẫn chưa về nhà! Mặc Duy Nhất không ngồi yên nữa, lập tức đứng dậy vọt ra ngoài, lần theo hành lang kiểm tra từng phòng bao.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ lầu sáu giống như là bị đâm phải tổ ong vò vẽ, gà bay chó chạy, tiếng oán giận nổi lên bốn phía.

Đến khi Mặc Duy Nhất đẩy ra cánh cửa không biết là thứ mấy rồi, đang mắt to trừng mắt nhỏ với mấy người nam nữ ở bên trong thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân dày đặc.

“Cô Mặc.

“Là quản lý của Quý Để, sau lưng còn có mấy người bảo vệ đi theo.

Đầu tiên, anh ta cúi đầu khom lưng cười làm lành xin lỗi với khách hàng, sau đó đóng cửa phòng bao lại, khuôn mặt lập tức nhăn thành trái mướp đắng: “Cô Mặc, có khách hàng khiếu nại cô tự tiện xông vào phòng bao, cô xem…””Tôi tìm người không được sao? Tôi không thấy bạn tôi đâu nữa!” Mặc Duy Nhất nói xong, xoay người muốn mở cửa phòng đối diện nhưng lại bị bảo vệ nhanh chóng chặn lại.

“Tránh ra!””Cô Mặc, cô cũng biết quy định mà, xin đừng làm chúng tôi phải khó xử.


” Trên trán quản lý đã đổ một lớp mồ hôi.

Anh ta không dám đắc tội với cô chủ của tập đoàn Mặc thị, nhưng anh ta lại càng không dám đắc tội với nhiều khách hàng.

Bảo vệ gắt gao ngăn ở phía trước, Mặc Duy Nhất nóng lòng đến mức muốn khóc.

Quý Để vừa mới mở ở Nam thành được hơn một năm, nhưng bởi vì được đầu tư mạnh, ở ngay vị trí vàng, lại nắm bắt được tâm lý nhu cầu của khách hàng nên chẳng mấy chốc đã trở thành chỗ ăn chơi nổi tiếng nhất ở Nam Thành.

Sở dĩ ngoài những nguyên nhân kể trên, cô ấy thích lén lút tới đây chơi là vì Quý Để không phải là tài sản trên danh nghĩa của tập đoàn Mặc thị, không có tai mắt của Mặc thị tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng bị Tiêu Dạ Bạch phát hiện.

Nhưng bây giờ cô ấy lại hối hận muốn chết.

Cô ấy là Mặc Duy Nhất, ở Nam Thành, mười người thì hết chín người biết cô ấy là công chúa nhỏ của nhà họ Mặc, nhưng mà Tô Loan Loan vừa mới về nước, ngoài người thân bạn bè thân thiết ra thì chắc là ở Nam thành không có mấy ai nhận ra Tô Loan Loan.

Có khi đã gặp phải người xấu có ý đồ không tốt gì đấy, dù sao ngoại hình của Tô Loan Loan cũng đẹp như vậy! Người tới chỗ này chơi đều là con cháu đời thứ hai của kẻ có tiền có quyền hoặc là con cháu đời thứ ba của nhà làm quan, mặc dù cô ấy không tiếp xúc với những kiểu chơi trong giới đó nhưng không có nghĩa là cô ấy không biết rõ, vừa rồi không cho Tô Loan Loan uống rượu cũng là vì cân nhắc đến chuyện này, không ngờ bây giờ cô lại để lạc cô ấy mất rồi.

Mặc Duy Nhất càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng thấy sợ hãi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.