Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê

Chương 7: Không Chú Ý Tới Anh


Bạn đang đọc Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê – Chương 7: Không Chú Ý Tới Anh


Đúng hai giờ chiều, mọi người đều tập trung tại phòng hội nghị của tập đoàn Khải Nguyệt.

Một lúc sau, Lục Dĩ Hàng và Phó Cận Niên cùng nhau đi vào, tất cả các phóng viên đều đồng loạt dơ máy ảnh lên chụp lia lịa.

Lục Dĩ Hàng vẫn giống như mọi khi, chỉ mặc âu phục tối màu, bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng, cà vạt hơi nới lỏng.

Anh có chiếc mũi cao cùng khuôn mặt như tượng tạc, ánh mắt hơi lạnh lùng.

Còn về Phó Cận Niên, anh ta mặc âu phục màu đen, tóc hơi rũ xuống trước trán, khuôn mặt anh tuấn không dấu nổi sự ngông cuồng.

Tô Linh ở bên cạnh huých cô một cái:
“Chị Nhiễm, chị thấy hai người bọn họ ai đẹp trai hơn?”
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn hai người đàn ông ở trên bụng hội nghị, đang chuẩn bị kí hợp đồng.

Cô quay đầu lại nói nhỏ với Tô Linh.

“Chị thấy đều giống nhau cả.” Bên ngoài đẹp đẽ, bên trong thối rữa.

“Ừm cũng đúng, kẻ tám lạng, người nửa cân.”
Sau khi kí kết xong, cuộc phỏng vấn bắt đầu.

Ban đầu Mộ Ngữ Nhiễm vốn định để Tô Linh cầm micro hỏi câu hỏi phỏng vấn, vì cô ấy là thực tập sinh cần phải tập tành nhiều.

Còn cô thì ghi chép, những người khác sẽ quay phim.


Nhưng Tô Linh nhất định không chịu: “Em không dám lại gần hai người đó đâu, sợ tụt đường huyết.”
Cuối cùng Mộ Ngữ Nhiễm đành phải ra tay!
Sau khi phỏng vấn hết các câu hỏi có liên quan đến công việc, một nữ phóng viên của đài Vãn Tinh hỏi Lục Dĩ Hàng một câu.

“Lục tiên sinh, bạn của anh Phó tiên sinh đây cũng đã kết hôn rồi, anh dự định khi nào thì tìm bạn gái vậy?”
Mộ Ngữ Nhiễm nghĩ nghĩ, hôm trước Phó Cận Thần cũng đã nói một câu tương tự như vậy với cô.

Đột nhiên cô chợt nhớ ra, trước đây Ôn Ninh có kể với cô về gia đình của Phó Cận Thần.

Nghĩ đến đây, cô nhìn về phía Phó Cận Niên, anh ta có khả năng chính là anh trai của Phó Cận Thần!
Chả trách hôm qua chủ biên Trương đưa cho cô tài liệu về anh ta, cô lại cảm thấy cái tên Phó Cận Niên trông hơi quen.

“Tôi đã tìm được đối tượng thích hợp rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa đồng ý hẹn hò với tôi.” Lục Dĩ Hàng cười nhẹ, hướng ánh mắt về chỗ Mộ Ngữ Nhiễm.

Cả phòng ồ lên một tiếng, một phóng viên khác tiếp tục hỏi:
“Lục tiên sinh xuất chúng như vậy, không biết cô gái đó tại sao lại chưa chấp nhận anh?”
“Tôi còn đang thắc mắc đây, không biết cô ấy ăn gan hùm hay mật gấu mà không thèm chú ý đến tôi.” Lục Dĩ Hàng thu hồi ánh mắt, nét mặt lạnh lẽo trở lại.

Mộ Ngữ Nhiễm từ đầu tới cuối căn bản không hề nhìn anh lấy một cái!
Phỏng vấn kết thúc, người của Lục Dĩ Hàng lên thông báo cho tất cả mọi người đi đến nhà hàng Hoa Điền ăn tối, chi phí sẽ do công ty bọn họ chi trả.

Hoa Điền là nhà hàng lớn nổi tiếng của thành phố A, có ba tầng được chia làm ba khu vực ăn uống.

Khu thứ nhất ở tầng hai, chuyên dành cho các vị khách cao cấp.

Khu thứ hai ở tầng một, là khu bình dân.

Khu còn lại là nơi nghỉ dưỡng, ở tầng ba.

Bữa tối của mọi người tất nhiên là được bày biện ở khu thứ hai.

“Nào, mời mọi người một ly!” Một người đàn ông thuộc bộ phận giao tiếp của tập đoàn Khải Nguyệt, khoảng hơn bốn mươi tuổi, nâng ly mời tất cả mọi người.

Từ trước tới giờ Mộ Ngữ Nhiễm rất ít khi uống rượu, nhưng hiện tại ở đây nhiều người như vậy, cô không tiện từ chối.

“Được rồi, mọi người cứ từ từ ăn uống đi nhé, tôi lên tầng tiếp đãi đối tác giúp sếp Lục.” Ông ta sau khi mời rượu xong liền đi lên tầng trên, căn phòng bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.

“Tiểu Nhiễm, tiểu Linh, A Đại, A Thành, tôi mời mọi người.

Hôm nay làm tốt lắm, trở về tôi sẽ báo với cấp trên thưởng thêm vào cuối tháng.” Trưởng phòng Lâm nâng ly mời mọi người trong nhóm.

Đây là ly thứ hai, Mộ Ngữ Nhiễm có cảm giác lâng lâng, cô thật sự không giỏi uống rượu.

“Chị Nhiễm, em xin được mời chị một chén.

Cảm ơn chị hôm nay đã giúp em phỏng vấn.” Tô Linh sắc mặt hồng hào, cầm ly lên.


“Cảm ơn gì chứ, chuyện chị nên làm thôi.

Em không uống được thì đừng uống, lát nữa còn phải về nhà đấy.” Mộ Ngữ Nhiễm lo lắng nhìn Tô Linh.

“Ai nói em không uống được, nào chị Nhiễm.” Tô Linh cầm cái ly của Mộ Ngữ Nhiễm đang đặt trên bàn lên nhét vài tay cô, sau đó cạch một cái vào cái ly Mộ Ngữ Nhiễm.

Hết người này đến người kia, cộng cả những phóng viên thuộc công ty khác đến giao lưu, Mộ Ngữ Nhiễm cũng đã uống xấp xỉ sáu bảy chén rượu.

Cô cầm túi xách lên, xin phép mọi người một câu rồi đi tìm nhà vệ sinh.

Bước chân cô hơi loạng choạng, ra đến cửa thì đụng phải một nhân viên đang bưng rượu, cũng may là không rơi vỡ.

“Tôi xin lỗi.” Cô vội vàng xin lỗi, sau đó ngẩng đầu lên thì rất bất ngờ.

“Trịnh Vỹ, sao cậu lại ở đây?”
“Tớ làm việc ở đây.” Trịnh Vỹ chỉ chỉ vào mấy chai rượu, rồi hỏi Mộ Ngữ Nhiễm.

“Cậu không uống nữa sao?”
“Tớ đi tìm nhà vệ sinh, cậu biết ở đâu không?”
Trịnh Vỹ chỉ tay về hướng nhà vệ sinh nữ, sau đó nói với cô.

“Bây giờ tớ phải đem rượu vào đây, khi nào có thời gian sẽ nói chuyện với cậu sau.”
“Được, cậu đi đi.”
Ra khỏi nhà vệ sinh, Mộ Ngữ Nhiễm không quay lại cùng bọn Tô Linh uống rượu nữa, mà trực tiếp đi ra bên ngoài hóng gió.

Bên ngoài là một khuôn viên, từng đợt gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương rất dễ chịu.

Cô vỗ vỗ hai má, đi dạo trên một con đường nhỏ lát gạch, hai bên đều trồng cây ngô đồng.

Đi được một đoạn thì có mùi thuốc lá xộc thẳng vào mũi, Mộ Ngữ Nhiễm bịt miệng, cảm giác buồn nôn ập đến.


Phía trước có một cái cây lớn, bên dưới là hàng ghế đá có hai người đàn ông đang ngồi, còn một tên khác đang dựa vào thân cây, tất cả đều đang hút thuốc.

Thấy động tĩnh ở bên này, bọn họ quay đầu nhìn Mộ Ngữ Nhiễm.

“Em gái đi dạo một mình sao? Bạn trai đâu?” Một tên ngồi trên ghế nhìn Mộ Ngữ Nhiễm từ đầu tới chân, sau đó rít một hơi thuốc.

Không thấy cô đáp lại, hắn ta nhăn mặt đứng dậy đi về phía cô.

“Có phải vừa bị đá không? Cô đơn quá thì đi với tôi một đêm đi, tôi đảm bảo…”
Lời còn chưa dứt thì bị Mộ Ngữ Nhiễm cho một bạt tay.

“Tôi không có hứng thú với anh.” Cô nhìn người đàn ông trước mặt, hắn ta cao hơn cô một cái đầu, mặc áo ba lỗ lộ ra hình xăm ghê tởm trên cánh tay.

Khuôn mặt dữ tợn, có một vết sẹo dài trên trán.

Vừa bị ăn tát nên nét mặt hắn càng khó coi, hắn quay đầu nói với hai tên kia.

“Chúng mày nhìn thấy không? Con điếm này vừa tát tao!”
Hai tên kia cũng hơi bất ngờ, lập tức dập tắt điếu thuốc rồi đi đến bên này.

Con điếm? Mộ Ngữ Nhiễm tức giận liền dơ chân đá vào chỗ đó của hắn, mắt thấy hai tên kia đang đến thì lập tức quay người bỏ chạy.

Tên vừa bị cô đá cúi người ôm lấy háng, chỉ tay về phía Mộ Ngữ Nhiễm.

“Bắt cô ta lại!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.