Bạn đang đọc Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê – Chương 24: Chúng Ta Kết Hôn Đi
Quay lại thực tại, Lục Dĩ Hàng ở bên ngoài phòng thẩm vấn, nhìn Cố Như Khanh qua cửa kính phản quang một chiều.
Một viên cảnh sát nam đi tới, thoạt nhìn còn hơi trẻ tuổi đưa tai nghe cho anh:
“Anh Lục, vụ án này hơi kì quái, hung thủ là người báo án, còn nhân chứng thì đứng im một chỗ, sắc mặt lạnh tanh, nhìn còn giống hung thủ hơn.”
Lục Dĩ Hàng liếc hắn một cái, không nói gì, biểu tình lạnh nhạt.
Mộ Ngữ Nhiễm đã được đưa vào một căn phòng khác để thẩm tra, không biết là cô sẽ ứng phó thế nào.
Anh đeo tai nghe, quan sát Cố Như Khanh bên trong phòng thẩm vấn.
Bàn tay Cố Như Khanh nắm chặt đặt trên bàn, có chút run rẩy, cô ta kể lại đầu đuôi câu chuyện, sau đó kích động nói:
“Đồng chí cảnh sát, tôi không cố ý giết người, là hắn ra tay với tôi trước!”
Viên cảnh sát đang ghi chép liền nâng mắt nhìn cô ta: “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra rõ sự việc.
Nhưng trước hết, cô sẽ bị tạm giam giữ vài ngày.
Chúng tôi cũng vừa nhận được tin, gia đình nạn nhân đã đưa đơn khởi kiện, tôi nghĩ cô nên tìm một luật sư.”
Cố Như Khanh sắc mặt trắng bệch, môi run run:
“Được…”
Viên cảnh sát tiếp tục nhìn cô, hơi nhíu mày: “Cố tiểu thư, tại sao người báo án lại là cô mà không phải là nhân chứng?”
Cố Như Khanh có chút kinh hãi khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Tôi cũng không biết nữa, cô ấy tự nhiên thay đổi, rất lạnh lùng.”
Cô ta hồi tưởng lại.
Lúc đó, Mộ Ngữ Nhiễm từ từ đi đến chỗ Cố Như Khanh, cười nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo:
“Không phải hắn ta đã làm nhục cô sao? Cô không hận hắn à? Tôi nghĩ cô nên chặt xác hắn ra thành từng mảnh, khiến hắn hồn bay phách tán, vĩnh viễn không được siêu thoát.”
Sắc mặt Cố Như Khanh trắng bệch, sợ hãi tột độ: “Tôi…!Tôi hận hắn, nhưng tôi không làm như vậy được…”
Mộ Ngữ Nhiễm: “Ngoài hai chúng ta ra cũng không có ai khác nhìn thấy, cô sợ cái gì? Dù gì cô cũng đã giết người, chi bằng đem xác hắn dấu đi, có phải tốt hơn không?”
Cô nhìn xung quanh trần nhà, tiếp tục nói: “Dù sao căn hộ cũ rích này cũng không có camera, cô nên suy xét lời tôi vừa nói.”
Cố Như Khanh không thể tin nổi người trước mặt khi trước còn dịu dàng, tốt bụng, bây giờ lại trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn như vậy.
Cô lắc đầu:
“Phóng viên Mộ, xin cô đừng xúi giục tôi làm chuyện như vậy, tôi không làm được.”
Mộ Ngữ Nhiễm cười khinh thường: “Hừ! Cô yếu đuối như vậy, chả trách bị hắn ta lôi lên giường.”
Bị cô nói như vậy, Cố Như Khanh tự cảm thấy nhục nhã.
Sau đó Cố Như Khanh đưa bút ghi âm cho Mộ Ngữ Nhiễm, rồi quay trở về lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.
Kể xong sự việc, Cố Như Khanh nhìn viên cảnh sát trước mặt: “Phóng viên Mộ chỉ nói những lời này, cũng không làm gì cả, cô ấy không có tội, mong các anh đừng bắt cô ấy.”
Viên cảnh sát: “Chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không để người vô tội chịu thiệt.”
Lục Dĩ Hàng gỡ tai nghe xuống, lông mi nhíu chặt lại.
Anh xoay người, nhấc chân đi ra ngoài.
Ở bên này, Mộ Ngữ Nhiễm đưa đoạn video mà cô đã quay trước đó cho viên cảnh sát.
Cô trong lòng cảm thấy hối hận, nếu như cô không quay lén mà trực tiếp lên cản hai người bọn họ lại, thì đã không có án mạng xảy ra.
Viên cảnh sát cầm lấy điện thoại của cô, sau đó hỏi vài câu rồi đi ra ngoài, hình như là đi xác minh đoạn video đó.
Khoảng mười phút sau, anh ta quay lại, nhìn cô hỏi:
“Trong đoạn video này chỉ quay đến cảnh nạn nhân và hung thủ giằng co, không thấy được cảnh nạn nhân bị đẩy ngã.
Vậy cho nên, trong mấy ngày tới mong cô Mộ hãy phối hợp với chúng tôi.”
“Được.”
Lúc Mộ Ngữ Nhiễm ra khỏi sở cảnh sát thì trời cũng đã sẩm tối.
Lục Dĩ Hàng ở cách đó không xa, đang dựa người vào thân xe hút thuốc.
Cả người anh trầm mặc, toát ra khí thế lạnh nhạt.
Anh hơi dương mắt, liền chạm phải ánh mắt an tĩnh của cô.
Lục Dĩ Hàng lập tức dập tắt điếu thuốc, sau đó nhẹ giọng gọi cô:
“Lại đây.”
Mộ Ngữ Nhiễm chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy khoảng cách của hai người, Lục Dĩ Hàng hơi nhíu mi: “Đến gần chút.”
Mộ Ngữ Nhiễm nhích lại chỗ anh, khoảng cách rất gần.
Bởi vì Lục Dĩ Hàng cao hơn cô một cái đầu, cho nên lúc nói chuyện cô phải hơi ngẩng mặt.
Lục Dĩ Hàng rũ mắt nhìn cô: “Thế nào rồi?”
Mộ Ngữ Nhiễm: “Vẫn ổn.”
Anh nhìn cô chăm chú, rồi đưa tay áp lên gò má của cô.
Sau đó từ từ luồn tay ra đằng sau, giữ lấy gáy cô nhẹ nhàng kéo ôm vào lồng ngực:
Lục Dĩ Hàng: “Không sao là tốt rồi.”
Mộ Ngữ Nhiễm cũng thuận thế vòng hai tay ôm lấy hông anh, trong lòng cô vừa ấm áp vừa cảm động.
Người đàn ông này đối với cô thật tốt.
Một lúc sau, Mộ Ngữ Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh:
“Lục Dĩ Hàng, chúng ta kết hôn đi.”
Anh đột nhiên sửng sốt, như thể không nghe rõ lời cô: “Em vừa nói gì?”
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn anh, kiên nhẫn lặp lại: “Chúng ta, kết hôn đi.”
Lục Dĩ Hàng: “Được.”
Lục Dĩ Hàng: “Lát nữa liền ghé qua cục dân chính.”
Mộ Ngữ Nhiễm: …
Mộ Ngữ Nhiễm: “Cũng không cần phải gấp như vậy…” chứ?.