Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê

Chương 21: Mộ Ngữ Tâm Chính Là Mộ Ngữ Nhiễm


Bạn đang đọc Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê – Chương 21: Mộ Ngữ Tâm Chính Là Mộ Ngữ Nhiễm


Khoảng nửa tiếng sau, Lục Dĩ Hàng đang trên đường trở về thì Mộ Ngữ Nhiễm lại gọi cho anh.

Nói rằng, Mộ Ngữ Tâm đã đến giúp cô giải quyết, bảo anh đừng lo lắng quá.

Nghe vậy, mi tâm Lục Dĩ Hàng nhíu chặt, đầu đau ê ẩm.

Một lúc sau, anh quay đầu nói với người đang cầm vô lăng ở bên cạnh:
“Có thể lái nhanh hơn một chút không?”
Người đàn ông kia nghe thấy vậy thì cười phá lên, nhìn Lục Dĩ Hàng như nhìn người ngoài hành tinh:
“Tôi không biết là cậu muốn nhanh chóng đi gặp bạn gái hay là muốn đi đầu thai nữa? Con mẹ nó ông đây đạp ga hết nấc rồi cậu biết không? Chẳng lẽ cậu muốn xuất hiện trước mặt cô ấy với tư cách là một xác chết?”
Lục Dĩ Hàng khuôn mặt lạnh nhạt, rất lãnh đạm thốt ra một câu:
“Niếp Nghiêu, cậu lái xe thì nhớ chú tâm một chút.”
Được rồi, coi như Niếp Nghiêu anh hôm nay xui xẻo, không dưng tự nhiên lại nói muốn cùng Lục Dĩ Hàng trở về thành phố A.

Kết quả là trở thành một tên tài xế miễn phí, hơn nữa còn bị đả kích tinh thần vô cùng nghiêm trọng!
Đến thành phố A cũng đã hơn bốn giờ chiều, Lục Dĩ Hàng nhận được tin Mộ Ngữ Nhiễm đang ở sở cảnh sát thì nhanh chóng đi qua đó.

Tại sở cảnh sát, Mộ Ngữ Nhiễm ngồi ở dãy ghế trong phòng chờ.


Cô cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt, toàn thân cô lạnh lẽo vẫn còn hơi chút run rẩy.

Cố Như Khanh đã được cảnh sát đưa sang phòng bên cạnh, cũng không biết là sẽ xử lý như thế nào.

“Nhiễm Nhiễm.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, cô ngẩng đầu, bắt gặp Lục Dĩ Hàng đang đứng ở phía cửa, nhìn cô chăm chú.

Ánh mắt anh thâm tình, mang theo vài phần lo lắng cùng cưng chiều.

Mộ Ngữ Nhiễm đứng dậy, hình như trong lòng vẫn còn đọng lại dư âm của cảm xúc ban nãy, cô nghẹn ngào, thanh âm hơi nhỏ:
“Anh rốt cuộc đã trở về.”
Lục Dĩ Hàng không nói gì, trực tiếp đi đến kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.

Anh vùi mặt vào tóc cô, nhắm nghiền hai mắt:
“Xin lỗi em…”
Vì đã để em phải chịu cảm giác đó một mình.

Anh nên nhận ra sớm hơn, hoặc trước kia anh không nên vì sự ích kỷ của bản thân mà rời bỏ cô.

Lẽ ra, anh nên ở bên cạnh cô, giúp đỡ cô, chia sẻ cùng cô.

Đáng ra phải như thế, anh nên là người bảo vệ cô, là người luôn xuất hiện trước mắt Mộ Ngữ Nhiễm mỗi khi cô cần, chứ không phải là người chị mà cô luôn tâm tâm niệm niệm, Mộ Ngữ Tâm.

Cô ấy vốn dĩ không có thật, tất cả chỉ là do Mộ Ngữ Nhiễm tự mình tưởng tượng.

Người chị gái mà cô luôn nhắc đến, thật ra là một bản ngã, là một nhân cách khác của chính cô.

Hơn năm giờ trước, Lục Dĩ Hàng đáp chuyến bay xuống sân bay trung tâm thành phố Thâm Quyến.

Sau đó anh bắt xe, đến thẳng văn phòng thám tử tư của Niếp Nghiêu, người mà trước đây Lục Dĩ Hàng đã từng liên hệ bảo hắn giúp điều tra một người.

Người mà Lục Dĩ Hàng nhờ Niếp Nghiêu điều tra, chính là Mộ Ngữ Tâm.


Nhìn thấy Lục Dĩ Hàng đến, Niếp Nghiêu cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì, hắn ngồi dựa vào thành ghế, vắt hai chân lên bàn, cười nhạt:
“Tốc độ này của cậu, khiến tôi có chút hoài nghi về mối quan hệ của hai người đấy.”
Nói xong, hắn thản nhiên ném một xấp ảnh lên bàn, là ảnh chụp của Mộ Ngữ Nhiễm trước đây.

Niếp Nghiêu chỉ tay vào ảnh, cười tươi rói:
“Bạn gái cậu đúng không? Xinh phết!”
Lục Dĩ Hàng đi đến, không chút khách khí hất văng tay hắn, sau đó tiện tay thu lại mấy tấm hình.

Trong lòng anh hơi khó chịu, mấy tuần nay lại để tên Niếp Nghiêu này vừa làm việc, vừa ngắm bạn gái anh.

Lục Dĩ Hàng: “Điều tra được gì?”
Niếp Nghiêu nhăn mặt, không hài lòng với cách ăn nói của Lục Dĩ Hàng:
“Cậu nói chuyện có thể đừng bày ra cái khuôn mặt đó được không? Ông đây giúp cậu điều tra người, mấy tuần rồi không được ra ngoài hít thở không khí, đến mùi gái còn chưa được ngửi.

Bây giờ cậu lại còn dùng cái giọng điệu như ai đang thiếu nợ cậu đó nói chuyện với tôi!”
Lục Dĩ Hàng day day huyệt thái dương, có chút nhức đầu:
“Cậu nói xong chưa? Nói xong rồi thì vào chuyện chính đi.”
Niếp Nghiêu còn lời muốn nói liền bị nghẹn lại ở cổ họng, hắn hắng giọng:
“Cậu ăn cơm chưa?”
“Tôi không muốn ăn.”
Niếp Nghiêu: “Vậy chúng ta gọi người ta giao đồ ăn đến được không?”
Lục Dĩ Hàng giương mắt nhìn hắn:

“Tôi không ăn nổi.”
Niếp Nghiêu: “?”
Lục Dĩ Hàng nhìn xung quanh một lượt, giọng điệu lạnh nhạt:
“Lúc đầu cậu mà không mở miệng nói chuyện, tôi còn tưởng là mình đi nhầm vào khu ổ chuột.”
Niếp Nghiêu tức giận đứng dậy, chửi thề một câu:
“Con mẹ nó! Ông đây không phải là dồn hết tất cả thời gian, tận lực giúp cậu điều tra người ta hay sao? Cậu còn ở đó mà chê tôi ở bẩn?”
Lục Dĩ Hàng tìm đại một cái ghế ngồi xuống, dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn:
“Cậu muốn ăn thì ăn một mình đi, nhưng mà trước lúc đó, có phải hay không cậu nên nói đến một chút chuyện chính?”
“Được rồi.” Niếp Nghiêu đột nhiên trở nên nghiêm túc, lấy ra một đống tài liệu đặt trước mặt Lục Dĩ Hàng.

Niếp Nghiêu: “Đây là toàn bộ hồ sơ về Mộ Ngữ Nhiễm.”
Lục Dĩ Hàng giương mắt: “Tôi bảo cậu điều tra Mộ Ngữ Nhiễm hồi nào?”
Niếp Nghiêu nhìn anh, hơi bất ngờ:
“Cậu không biết gì thật à? Mộ gia thực sự từng có hai cô con gái sinh đôi, nhưng lúc lên hai tuổi, Mộ Ngữ Tâm vì bị bệnh nên mất rồi.

Vậy nên…” Hắn nhìn sắc mặt của Lục Dĩ Hàng, sau đó phun ra một câu:
“Tôi chuyển qua, khám phá bạn gái cậu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.