Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê

Chương 19: Người Đàn Ông Kỳ Lạ


Bạn đang đọc Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê – Chương 19: Người Đàn Ông Kỳ Lạ


Ngày hôm sau, Trương Ngọc gọi Mộ Ngữ Nhiễm và Tô Linh lên phòng, sau đó đặt một tệp tài liệu xuống trước mặt các cô.

Trương Ngọc: “Hai người đến công ty này thu thập một chút tin tức đi, thằng giám đốc là một tên yêu râu xanh.

Thư kí của hắn bị quấy rối nhiều lần, mấy hôm trước đã báo cảnh sát, còn làm ầm ĩ lên muốn bên nhà báo phải can thiệp.”
Công ty Văn Lãng nằm ở phía Tây thành phố A, cách toà soạn Mộ Ngữ Nhiễm làm việc khoảng ba mươi phút đi xe.

Lúc hai người đến nơi thì cũng đã hơn chín giờ sáng.

Trước cửa công ty Văn Lãng có vài người phóng viên, hình như bọn họ muốn vào bên trong nhưng lại bị bảo vệ cản lại.

Mộ Ngữ Nhiễm và Tô Linh đành đợi ở bên ngoài, định đến giờ trưa nhân viên của công ty ra ngoài ăn cơm thì hai người sẽ tìm gặp bọn họ phỏng vấn.

Lúc này tại thành phố F, Lục Dĩ Hàng đang ở sân bay, chuẩn bị trở về thành phố A thì nhận được một cuộc điện thoại.

Anh nhìn số hiển thị trên màn hình, rồi tìm một góc yên tĩnh sau đó mới bắt máy.

“A lô, Lục Dĩ Hàng.” Một giọng nam vừa trầm ổn, vừa lười nhác vang lên từ đầu dây bên kia.

Lục Dĩ Hàng hơi nhướn mày, giọng điệu lạnh nhạt: “Điều tra được rồi?”
“Một lời khó mà nói hết, cậu đến đây một chuyến đi.”
Lục Dĩ Hàng: “Không gửi qua email được à?”
Bên kia truyền đến một giọng cười khẽ: “Cũng được thôi, nhưng bây giờ tôi gửi, thì chắc ngày mai mới xong được.”

Lục Dĩ Hàng ôm trán: “Được rồi, vậy tôi đến tìm cậu.”
Anh quay lại chỗ quầy tiếp tân, đổi vé máy bay về thành phố A Thành vé đến Thâm Quyến.

Hơn mười một giờ trưa, có vài nhân viên đi ra từ Văn Lãng.

Mộ Ngữ Nhiễm thấy vậy liền thúc Tô Linh ở bên cạnh, cùng nhau đến chào hỏi bọn họ.

Thấy hai người các cô đi đến, bọn họ liền lấy lí do này nọ để né tránh, không có ý muốn hợp tác.

Một lúc sau, một nữ nhân viên từ trong công ty đi ra, nhìn thấy Mộ Ngữ Nhiễm và Tô Linh thì hơi sửng sốt, cô ta nhìn xung quanh một lượt rồi mới đi đến trước mặt hai người:
“Phóng viên phải không? Tôi có chuyện muốn nói.”
Cách công ty Văn Lãng không xa có một quán ăn nhỏ, vì cả ba người đều chưa ăn gì cho nên các cô liền đi vào, sau đó chọn một góc yên tĩnh để ngồi, cuối cùng là gọi món.

Mộ Ngữ Nhiễm nhìn cô gái trước mặt, lãnh đạm nói:
“Chúng tôi là phóng viên của đài FX, rất cảm ơn cô vì đã chịu phối hợp.

Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không ghi hình.”
Nói xong, Mộ Ngữ Nhiễm lấy trong túi ra một cây bút ghi âm, ấn nút xong mới đặt lên bàn.

Cô gái thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu giới thiệu bản thân:
“Tôi tên là Lôi Mẫn, một nhân viên văn phòng.

Cố Như Khanh, là bạn thân của tôi.”
Sáng nay Mộ Ngữ Nhiễm đã xem qua hồ sơ, Cố Như Khanh chính là nữ thư ký bị cấp trên cưỡng bức.

Ba tháng trước, Cố Như Khanh được Lôi Mẫn giới thiệu vào làm tại công ty Văn Lãng.

Vì có vẻ ngoài xinh đẹp và học thức sâu rộng, Cố Như Khanh được giám đốc của Văn Lãng là Ngô Nhuận nhận làm thư ký.

Mới tháng đầu, Ngô Nhuận cũng không làm gì quá đáng với Cố Như Khanh, vẫn luôn giữ khoảng cách với cô ấy.

Nhưng đến tháng thứ hai, hắn ta bắt đầu dở trò đồi bại.

Vốn dĩ Cố Như Khanh muốn từ chức, nhưng vì gia đình khó khăn, mẹ cô lại đang nằm viện cần tiền chữa trị nên cô đành từ bỏ suy nghĩ đó, huống hồ tiền lương của cô tại Văn Lãng thực sự rất cao.

Cố Như Khanh suy nghĩ, chỉ là bị cấp trên sàm sỡ, cũng chưa làm gì quá đáng cả.

Chuyện tồi tệ nhất xảy ra là vào hai tuần trước, lúc đó Cố Như Khanh cùng Ngô Nhuận đi dự tiệc.

Bởi vì cả hai đều uống rượu, lúc trở về đã xảy ra quan hệ.


Cố Như Khanh mất trinh tiết cho một người đàn ông đã có gia đình, vốn dĩ cô định báo cảnh sát, nhưng bị Ngô Nhuận phát hiện.

Hắn nói, nếu như Cố Như Khanh dám báo cảnh sát, hắn cũng sẽ cho người phao tin rằng: Cố Như Khanh chính là quyến rũ hắn lên giường, muốn làm tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

Cố Như Khanh không muốn bị gắn mác tiểu tam, nhưng cô lại không có bằng chứng để tố cáo Ngô Nhuận.

Hắn thấy Cố Như Khanh ngoan ngoãn, cũng không làm ầm ĩ chuyện này, liền ném cho cô một khối tiền, bảo cô giữ mồm giữ miệng.

Sau đó Cố Như Khanh viết đơn xin từ chức, nhưng lại không được cấp trên phê duyệt.

Hai ngày sau đó, Ngô Nhuận lấy lí do đơn xin nghỉ việc của Cố Như Khanh có vấn đề, bảo cô lên phòng gặp hắn.

Cố Như Khanh có dự cảm không tốt, liền lấy điện thoại bật ghi âm rồi cho vào túi, sau đó mới đi gặp hắn ta.

Nhìn thấy Cố Như Khanh vừa bước vào cửa, Ngô Nhuận lập tức cầm lấy tờ đơn xin nghỉ việc của cô ở trên bàn, xé thành nhiều mảnh sau đó ném xuống đất.

Hắn cười mỉa mai:
“Cố Như Khanh, cô đừng hòng mong thoát khỏi chỗ này! Cô tưởng cô không còn làm việc ở đây nữa thì sẽ có công ty khác nhận cô vào làm sao?”
Ngô Nhuận đi đến, dùng tay bóp mạnh cằm của Cố Như Khanh:
“Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút, ở yên đây làm tiểu tình nhân của tôi.”
Cố Như Khanh hất tay hắn ra, tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu:
“Một tên súc sinh!”
Chát
Ngô Nhuận tát cô một cái, lực rất mạnh khiến Cố Như Khanh ngã xuống đất.

“Tiện nhân!”
Hắn chửi một câu, sau đó nắm lấy tóc Cố Như Khanh, kéo cô vào trong phòng nghỉ.

Lôi Mẫn kể đến đây, bất giác ôm lấy mặt, cúi gằm xuống nức nở:

“Là lỗi của tôi, tôi không nên giới thiệu cô ấy đến Văn Lãng làm việc.”
Mộ Ngữ Nhiễm thở dài, chỉ biết an ủi:
“Cô cũng đừng tự trách, hắn ta làm ra loại chuyện như vậy, nhất định sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng.”
Sau khi Lôi Mẫn trở về công ty, Tô Linh ở lại tiếp tục thu thập thêm tin tức, còn Mộ Ngữ Nhiễm dựa theo địa chỉ ghi trên hồ sơ, đến tìm Cố Như Khanh.

Cô bắt taxi đến một khu chung cư cũ, cách công ty Văn Lãng khá xa.

Trước khi đến, Mộ Ngữ Nhiễm cũng đã gọi cho Cố Như Khanh, bảo cô ấy ở nhà đợi mình.

Cô đi đến chỗ bảo vệ, nói vài câu sau đó ông ta mới cho cô đi vào.

Toà nhà này đã cũ, trên tường có rất nhiều khe nứt hở, mọc đầy rêu xanh.

Căn hộ của Cố Như Khanh nằm ở tầng sáu, ban đầu Mộ Ngữ Nhiễm định đi cầu thang bộ, nhưng lúc đi ngang qua cửa thang máy thì phát hiện có người đang đợi, lại ấn chọn đi lên tầng, cho nên cô quyết định đi chung thang máy với người đàn ông này.

Lúc đầu Mộ Ngữ Nhiễm cũng không quá để ý đến người bên cạnh, nhưng ở bên trong thang máy, không gian chật hẹp khiến cô có chút phòng bị.

Người đàn ông này có chút mập, cao khoảng một mét sáu lăm, ăn mặc kín đáo, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.

Lúc ra khỏi thang máy, Mộ Ngữ Nhiễm bất giác quay đầu lại nhìn hắn, hắn ta thấy vậy thì lập tức cúi đầu, sau đó xoay người nhanh chóng đi về hướng khác.

Cô thấy người này hơi kì lạ, cũng không suy nghĩ nhiều nữa liền đi đến trước cửa nhà Cố Như Khanh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.