Bạn đang đọc Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê – Chương 17: Chỉ Cần Lục Dĩ Hàng Chết
Nửa tiếng sau, cuộc phỏng vấn lại bắt đầu tiếp tục.
Mộ Ngữ Nhiễm ngồi ở sô pha, vừa lắng nghe người phiên dịch vừa cầm bút ghi chép.
Cô hơi giương mắt, nhìn thấy Lục Dĩ Hàng ở cách đó không xa, đang nhấc chân chuẩn bị đi đến bên này thì bị Bella Marsh níu lại, cưỡng chế kéo ra bên ngoài.
Mộ Ngữ Nhiễm sau đó liền thu hồi ánh mắt, nhất thời không biết mình đã viết đến đoạn nào.
Vì thời gian không còn nhiều nên Lâm Kiệt chỉ hỏi một số câu hỏi quan trọng, sau đó liền kết thúc cuộc phỏng vấn với ông John.
Mọi người thu dọn xong đồ đạc thì nhanh chóng rời khỏi.
Lúc ra đến bên ngoài khuôn viên thì bắt gặp Lục Dĩ Hàng và Bella đang chụp hình chung.
Mộ Ngữ Nhiễm cũng không buồn đến chào hỏi một tiếng, chỉ xoay người đỡ lấy chiếc máy quay của Tô Linh:
“Để chị cầm.” Sau đó liền rời đi.
Lâm Kiệt và Tô Linh đi đến chào hai người bọn họ một tiếng, sau đó cũng quay trở lại chiếc xe.
Lúc chuẩn bị rời đi, từ cửa kính xe, Mộ Ngữ Nhiễm nhìn thấy Lục Dĩ Hàng móc điện thoại từ trong túi ra.
Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn của Lục Dĩ Hàng:
“Cái bộ dạng đó của em là sao vậy? Em ghen?”
Mộ Ngữ Nhiễm cười khẩy, chửi thầm: Ghen con mẹ nhà anh!
Còn chưa kịp nhắn trả, Lục Dĩ Hàng lại gửi đến một tin:
“Em đừng hiểu lầm, bọn anh không phải kiểu quan hệ đó.”
Mộ Ngữ Nhiễm: “Đã nói gì đâu.”
Lục Dĩ Hàng: “Em thể hiện rất rõ trên khuôn mặt, em đang ghen.”
Mộ Ngữ Nhiễm hơi tức giận:
“Tôi không có!”
Sau đó cũng không thấy Lục Dĩ Hàng phản hồi lại gì, cô liền cất điện thoại, tựa đầu vào cửa xe nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Về đến khách sạn, nhóm của Mộ Ngữ Nhiễm lập tức đi soạn bản thảo.
Hơn tám giờ tối, Lâm Kiệt gọi đồ ăn từ bên ngoài.
Hoàn thiện xong bản thảo và thước phim thì vừa vặn là mười giờ tối, sau đó Lâm Kiệt nhanh chóng gửi về toà soạn.
Mộ Ngữ Nhiễm cùng Tô Linh trở lại phòng, tắm rửa xong liền trèo lên giường.
Cô mở điện thoại ra kiểm tra, thấy Lục Dĩ Hàng vẫn chưa trả lời tin nhắn liền dứt khoát vứt sang một bên, nhắm mắt đi ngủ.
Mười hai giờ đêm, tập đoàn Trạch Vũ.
Trong văn phòng giám đốc, Mục Tước Ngạn đang dựa người vào bàn làm việc, hướng ánh mắt ra khung cảnh bên ngoài.
Căn phòng tối mịt, nồng nặc mùi thuốc lá.
Tiếng chuông điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Mục Tước Ngạn rít một hơi thuốc, sau đó mới chậm rãi đi tới:
“A lô.”
“Là tôi.” Đầu giây bên kia, một giọng nữ điềm tĩnh, có chút lạnh lùng trả lời.
Mục Tước Ngạn bất giác nắm chặt tay, trong lòng hơi kích động:
“Mộ Ngữ Tâm? Là em phải không?”
“Đúng vậy.”
“Giờ em đang ở đâu?”
“Tôi đang ở trạm điện thoại công cộng, gần chỗ công ty anh.
Anh có ở đó không?”
“Có.”
“Được, vậy tôi qua chỗ anh.”
Mục Tước Ngạn ấn điếu thuốc xuống gạt tàn bên cạnh, sau đó ngồi xuống ghế, ánh mắt không dấu nổi sự mong chờ.
Cuối cùng thì, cô cũng đã chủ động tìm đến anh.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Cửa không khoá, vào đi.” Mục Tước Ngạn chăm chú nhìn về hướng đó, trong lòng có chút khẩn trương.
Cánh cửa mở ra, một cô gái bước vào.
Cô đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc chiếc áo khoác màu xanh hơi rộng, khoá được kéo lên trên cùng che đi chiếc cằm thon gọn của cô.
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp mang vài phần lạnh nhạt hiện lên:
“Đã lâu không gặp, lão đại.”
Mục Tước Ngạn nâng mi nhìn cô gái trước mặt, cười nhẹ:
“Lâu rồi không gặp, Tâm Tâm.”
Anh đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, rồi đi đến trước mặt Mộ Ngữ Tâm:
“Sao em đến được đây?”
Cô lấy trong túi áo ra một tờ danh thiếp rồi đặt lên bàn, cười nhẹ:
“Cũng nhờ có nó mà tôi biết được, Mục Tước Ngạn đường đường là lão đại của một tổ chức sát thủ, giờ lại chuyển sang làm tổng giám đốc của tập đoàn Trạch Vũ.”
Mục Tước Ngạn nhìn thoáng qua tờ danh thiếp, chính là cái mà lần trước anh đã đưa cho Mộ Ngữ Nhiễm.
Mục Tước Ngạn nhếch môi: “Trạch Vũ, chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài.”
Anh bước đến gần Mộ Ngữ Tâm, định đưa tay ra chạm vào mặt cô thì bị Mộ Ngữ Tâm cản lại.
Mộ Ngữ Tâm: “Tôi đã không còn là một cô bé, xin anh chú ý một chút.”
Mục Tước Ngạn bật cười, thu tay lại:
“Tâm Tâm, em bẫn bài xích tôi như vậy.
Được rồi, em định bao giờ quay về tổ chức?”
Mộ Ngữ Tâm suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời:
“Tôi vẫn chưa làm xong việc của mình.”
Mục Tước Ngạn: “Việc của em? Chính là giày vò cảm xúc của Mộ Ngữ Nhiễm sao?”
Mộ Ngữ Tâm không trả lời, cũng xem như là đồng tình.
Mục Tước Ngạn nhìn cô, nhíu mày:
“Vậy bây giờ em định làm như thế nào?”
Mộ Ngữ Tâm: “Chẳng phải bây giờ, Mộ Ngữ Nhiễm rất yêu tên Lục Dĩ Hàng đó sao?”
Cô cười nhạt, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo:
“Chỉ cần anh ta chết, nó nhất định sẽ đau khổ đến mức không ngóc đầu lên nổi.
Mọi chuyện cứ như vậy, chẳng phải là được giải quyết rồi sao.”
Mục Tước Ngạn nhìn cô gái trước mặt, không biết là do anh đã biến cô trở thành như vậy, hay là từ trước tới giờ, Mộ Ngữ Tâm vẫn luôn là một con người như thế.
Độc ác, tàn bạo, nhẫn tâm, lạnh lùng và thờ ơ với tất cả mọi thứ, kể cả tình cảm bấy lâu nay của Mục Tước Ngạn anh..