Bạn đang đọc Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê – Chương 14: Người Phụ Nữ Của Mục Tước Ngạn
Trịnh Y Kiều ra đến sảnh, bất ngờ bị hai tên cấp dưới của Hạ Vương chặn lại.
Lúc đầu bọn họ còn nhẹ nhàng dẫn cô đi, nhưng đến chỗ không có camera theo dõi thì bọn họ lập tức cưỡng chế, kéo cô vào phòng Hạ Vương.
Trịnh Y Kiều bị đẩy mạnh vào bên trong, Hạ Vương thuận thế ôm lấy người đẹp, dùng tay ra hiệu cho đàn em rời khỏi.
Bị lôi kéo cộng với men rượu khiến Trịnh Y Kiều choáng váng, cô dùng sức vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng Hạ Vương rất khỏe, hắn nhanh chóng bế cô ném lên giường.
Lúc này Trịnh Y Kiều mới nhìn rõ, hắn ta chỉ quấn khăn tắm nửa thân dưới, hình như là đã chuẩn bị từ trước.
“Tên khốn kiếp đê tiện! Nếu ông dám đụng vào tôi, tôi sẽ giết ông!”
Trịnh Y Kiều khó khăn muốn ngồi dậy nhưng Hạ Vương nhanh chóng bước lên giường, hắn đẩy cô ngã xuống rồi dùng hai chân kẹp lại.
Một tay hắn giữ chặt hai cổ tay Trịnh Y Kiều cố định trên đầu, tay kia bắt đầu xé váy cô.
“Đừng đụng vào người tôi!”
Trịnh Y Kiều sợ hãi tột độ, hốc mắt đỏ lên muốn cầu xin hắn, nhưng Hạ Vương đâu có dễ dàng bỏ qua miếng thịt trước mặt.
Huống hồ dục vọng trong cơ thể hắn bây giờ đã đến cực điểm, vẻ mặt cầu xin của Trịnh Y Kiều không khác gì là đang dụ dỗ hắn, mời hắn xơi tái.
Trịnh Y Kiều cố gắng vùng vẫy, một tay cô thoát khỏi liền cầm lấy chai rượu bên cạnh đầu giường, đập một cái vào đầu hắn ta.
Cái chai bị vỡ, rượu và nhiều mảnh thủy tinh rơi xuống cắm vào da thịt Trịnh Y Kiều nhưng cô không quan tâm.
Nhân lúc Hạ Vương đang ôm đầu kêu thảm thiết, cô nhanh chóng cầm lấy chìa khóa trên bàn, chạy ra ngoài.
Đằng sau, Hạ Vương cố gắng quấn lại khăn tắm, rồi ôm đầu định đuổi theo Trịnh Y Kiều nhưng cô đã ra khỏi cửa.
Hắn ta tức giận đi đến, mắt thấy Trịnh Y Kiều đã chạy được một đoạn, mà hai tên đàn em của hắn vẫn còn đang trơ mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Vương tức giận rống lên:
“Chúng mày mù à? Nó chạy rồi!”
Hai tên kia lúc này mới định thần lại, lập tức đuổi theo Trịnh Y Kiều.
Cô chạy được một lúc, thấy phía trước có một người đàn ông đứng quay lưng về phía mình, đang nói chuyện điện thoại.
Trịnh Y Kiều không suy nghĩ nhiều, lập tức chạy về hướng đó.
“Này anh, có thể giúp tôi một chút không?” Trịnh Y Kiều nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt cầu khẩn.
Người đàn ông đó quay người lại, nhìn thấy Trịnh Y Kiều đầu tóc bù xù, chiếc váy bị xé rách, từ cổ xuống ngực đều bị thương, đang rướm máu.
Anh ta nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, sau đó tắt điện thoại, mặt không chút gợn sóng:
“Chuyện gì?”
Trịnh Y Kiều hơi khựng lại, người đàn ông trước mặt diện bộ âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng không thắt cà vạt.
Khuôn mặt anh tuấn, mũi cao, môi mỏng, đôi mắt hẹp dài và có hàng lông mày rậm.
Cả người anh toát ra khí thế lạnh lùng, giọng điệu lạnh nhạt.
Trịnh Y Kiều có cảm giác anh ta sẽ không giúp mình, nhưng đằng sau, hai tên đàn em của Hạ Vương đã đuổi tới, cô bất chợt nắm lấy cánh tay anh:
“Xin hãy giúp tôi, tôi không muốn bị bọn chúng bắt lại.”
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, cả người cô bắt đầu run rẩy, từ cổ và ngực truyền đến cơn đau rát do mảnh thủy tinh đâm vào.
Người đàn ông nhíu mày, nhìn xuống cánh tay đang bị Trịnh Y Kiều nắm chặt.
Anh không lập tức hất tay cô ra, chỉ nâng mắt nhìn cô:
“Cũng được thôi, nhưng tôi có một điều kiện.”
Lúc này hai tên kia đã đuổi đến, thấy bên cạnh Trịnh Y Kiều có một người đàn ông nên bọn chúng không dám tiến tới.
“Trịnh tiểu thư, mau theo chúng tôi trở về đi, đừng để Hạ tổng tức giận.” Một trong số bọn họ lên tiếng, ánh mắt mang vẻ dò xét nhìn qua người đàn ông bên cạnh cô.
Anh không thèm liếc nhìn bọn họ, vẫn đang kiên nhẫn đợi câu trả lời của Trịnh Y Kiều.
Trịnh Y Kiều suy nghĩ một lúc, sau đó bỏ tay ra: “Được, điều kiện gì?”
“Làm người phụ nữ bên cạnh tôi.”
Trịnh Y Kiều sửng sốt, người đàn ông trước mặt nhìn kiểu gì cũng không giống là đang thiếu phụ nữ, tại sao lại chọn cô?
Trịnh Y Kiều: “Anh kết hôn chưa?”
“Vẫn chưa.”
Một lúc lâu sau:
Trịnh Y Kiều: “Được, vậy tôi đồng ý.”
Hai tên đàn em của Hạ Vương đứng bất động tại chỗ, mắt tròn mắt dẹt nhìn hai con người trước mặt, đang tán tỉnh nhau.
Anh quay người nhìn hai tên trước mặt, giọng điệu hờ hững:
“Trở về nói với Hạ tổng gì đó của mấy người, vị tiểu thư này…” Nói đến đây, anh đột nhiên cầm lấy tay Trịnh Y Kiều:
“Tối nay sẽ ở cùng tôi.”
Sau đó anh xoay người, dẫn theo Trịnh Y Kiều cùng rời đi.
Đằng sau, hai tên đó nhấc chân muốn đuổi theo hai người bọn họ:
“Mày là ai? Sao dám đụng vào người phụ nữ của Hạ tổng?”
Anh không có ý định dừng lại, bỏ lại một cái tên rồi hiên ngang rời khỏi.
“Mục Tước Ngạn.”
Hai tên đó nhìn nhau, rồi lập tức quay trở lại báo với Hạ Vương.
Trong phòng, Hạ Vương đang được bác sĩ riêng băng bó vết thương.
Thấy hai tên thuộc hạ trở về tay không, hắn liền trợn mắt:
“Con đàn bà kia đâu?”
“Hạ tổng, cô ta được một thằng đàn ông dẫn đi rồi.”
“Một thằng đàn ông? Thế hai chúng mày không đánh lại một mình hắn à?” Hạ Vương nhìn hai tên thuộc hạ trước mặt, có cảm giác mình đang nuôi một đống phế vật!
“Hạ…!Hạ tổng ngài đừng tức giận, nhìn tên đó mặt mũi xán lạn, rất có khí chất.
Chúng tôi cũng không thể tùy tiện đánh người được, nhỡ đâu hắn là đối tác làm ăn của ngài thì sao?”
“Một lũ vô dụng! Có là đối tác của tao thì con đàn bà đó cũng là tao nhắm trước! Có hiểu hay không?”
Hạ Vương tức giận đến mức sắc mặt nhăn nhó, lập tức cầm gạt tàn trên bàn ném về phía thuộc hạ:
“Cút ra ngoài cho tao!”
Phía bên này, Mục Tước Ngạn đưa Trịnh Y Kiều trở về phòng của mình.
Anh cũng không làm gì quá đáng, chỉ giúp cô xử lý vết thương.
Trịnh Y Kiều từ lúc đó trở thành tình nhân của Mục Tước Ngạn, chính là kiểu có tiếng mà không có miếng, anh căn bản không hề đụng vào cô.
Nhưng có một lần, Mục Tước Ngạn uống say đã đến tìm cô.
Đêm đó là lần đầu tiên của Trịnh Y Kiều, nhưng anh rất mạnh bạo, hình như là tâm trạng không tốt.
Trịnh Y Kiều vốn không muốn để ý chuyện của Mục Tước Ngạn, anh ở đằng sau nâng đỡ cô trở thành một diễn viên nổi tiếng, còn cô chỉ phụ trách chuyện giường chiếu cùng anh.
Nhưng vào một buổi sáng, Mục Tước Ngạn đang ở trong phòng tắm thì điện thoại của anh kêu lên.
Trịnh Y Kiều gõ cửa:
“Mục Tước Ngạn, anh có điện thoại.”
Bên trong truyền đến một giọng nói hờ hững:
“Lấy giúp tôi.”
Trịnh Y Kiều đi đến chiếc bàn bên cạnh đầu giường, lấy điện thoại nhưng không may làm rơi ví của anh.
Cô không suy nghĩ nhiều liền đem điện thoại cho Mục Tước Ngạn rồi quay trở lại nhặt cái ví.
Một tấm hình trượt ra ngoài để lộ một góc, Trịnh Y Kiều tò mò lấy ra xem, đột nhiên cô sững sờ.
Trên hình, Mục Tước Ngạn mỉm cười, khoác vai một cô gái, thoạt nhìn còn rất trẻ.
Cô ấy có đôi mắt to đen láy, ánh mắt hơi lạnh lùng, chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng xinh đẹp.
Cô ấy, liệu có phải là người mà Mục Tước Ngạn luôn giấu kín trong lòng?
Trịnh Y Kiều nhét tấm ảnh vào ví, sau đó đặt nó vào lại vị trí cũ.
Cô không ngờ rằng, chuyện này lại ảnh hưởng đến tâm trạng của mình như vậy.
Cô thật sự đã có tình cảm với Mục Tước Ngạn rồi sao? Nếu không, tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy?
Thời gian trôi đi, Trịnh Y Kiều chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh Mục Tước Ngạn, âm thầm dâng hiến trái tim lẫn thể xác của mình cho người đàn ông này.
Nhưng còn Mục Tước Ngạn, anh chỉ coi cô là tình nhân, giao dịch qua lại.
Xác định sẽ không bao giờ có tình cảm với Trịnh Y Kiều, càng không có ý định sẽ để cô ở bên cạnh cả đời..