Đọc truyện Bá Đạo Tổng Giám Đốc Sủng Vợ – Chương 9: Bạn Tốt Lộ Diêu
“À, cái con bé kia, gọi điện thoại nhiều như vậy, bây giờ suy nghĩ lại cũng chỉ có tiểu nha đầu hay nháo này” Đổng Khiết mỉm cười: “Vậy người gọi lại hỏi xem, con nhóc này tìm con có chuyện gì?”
“Aizz, con nhỏ đó thì có chuyện gì quan trọng” Mai Lăng cảm thấy khinh bỉ, Lộ Diêu tìm mình nhất định không có chuyện gì trọng yếu.
Quả nhiên như cô đoán, Lô Diêu tìm cô chỉ muốn cùng cô chiều đi mua sắm.
Mai Lăng bị Lộ Diêu thuyết phục, đồng ý cùng cô đi.
Mai Lăng đi thay đồ, ăn cơm trưa với dì, sau đó đi ra ngoài.
“Lộ Diêu, mày đang ở đâu? Cái gì, mày vẫn còn ăn cơm trưa ở khách sạn, được rồi ít phút nữa tao sẽ tới”
Chiếc đèn chùm pha lê treo cao trong sảnh khách sạn tráng lệ. Mai Lăng thấy hơi hoa mỹ, đi qua sảnh khách sạn, thẳng đến nhà hàng Trung Hoa, tại địa điểm quen thuộc thấy được Lộ Diêu.
“Lăng nhi, mày cuối cùng cũng tới rồi, tao nhớ mày muốn chết?”
Mai Lăng vừa đi vào, Lộ Diêu liền nịnh nọt.
“Diêu Diêu, mày thôi đi, nói, tìm tao có chuyện gì” cái con nhỏ này, tìm cô chắc chắc không chỉ đơn giản muốn đi mua sắm.
Lộ Diêu cùng Mai Lăng với Lâm Tuấn cùng nhau lớn lên, cũng chính là thanh mai trúc mã.
Gia đình của ba ngươi rất giống nhau, đều là gia đình quân nhân. Điều khác biệt là vào năm mà cha của Lộ Diêu từ chức, cả nhà đã di cư sang Canada, biệt thự cũng đã bán.
Nhưng mấy năm này, không biết vì nguyên nhân gì mà Lộ Diêu lại không muốn đi, dù cả nhà cô đã đem nhà bán, cô vẫn không muốn đi.
Thật ra Đổng Khiết muốn cô tới Lâm gia ở, thế nhưng lại thấy hai đứa Lâm Tuấn với Mai Lăng đều lớn tuổi nên cũng không mở miệng nói.
Bởi vì thế nên mấy năm nay Lộ Diêu đều ở trong khách sạn.
“Ơ kìa, Lăng nhi, mày cũng thiệt là, không thể đau lòng tao một chút sao, tao thật đáng thương, không có nhà, chỉ có thể ở khách sạn” Lộ Diêu hét với Mai Lăng.
“Hừ, có gì phải đau lòng, đáng đời, ai kêu không chịu đi Canada lại cứ thích ở đây, mày đừng có nói không nỡ xa tao. Hơn nữa, khách sạn không phải cũng giống như nhà mày hay sao, mày có cần trả tiền đâu, ăn uống lại có người hầu hạ”.
Khách sạn này là một trong những sản nghiệp của cha Lộ Diêu, tất cả đều do bác Lộ khi còn chưa từ chức tạo ra, về sau phải đi nên ông từ chức.
Năm đó Lộ Diêu không chịu đi, bác Lộ dĩ nhiên không cho phép cô ở khách sạn nhà mình, nhưng lời vừa nói ra dì Lộ liền không vui, dù sao nhà họ Lộ chỉ có một đứa bảo bối, thế nên làm sao có thể bạc đãi con mình, bác Lộ chắc chắn là thê nô, thấy dì Lộ như vậy đành phải chấp nhận.
Vì vậy Lộ Diêu ở lại khách sạn nhà mình, ở cũng đã ba năm.
“Này..”
Lộ Diêu lắc đầu, thôi quên đi, cô cũng không nên nói nhiều.
“Lăng nhi mau đi thôi, chúng ta đi mua sắm” Lộ Diêu đứng lên, hai tay nắm Mai Lăng kéo ra ngoài.
Hai người họ đi dạo khắp nơi, Mai Lăng nghe cái miệng nhỏ của Lộ Diêu nói không ngừng trên đường đi.
“Diêu Diêu, hôm nay mày kêu tao ra rốt cuộc muốn mua cái gì, chúng ta đã đi dạo hết một vòng, chân tao mỏi hết rồi đây này, muốn mua cái gì thì mau mua đi, đừng lãng phí thời gian”.
Mai Lăng đi theo Lộ Diêu, ra ra vào vào tất cả các tiệm nhưng không thấy con nhỏ này mua gì hết.
Nếu như bình thường cô sẽ không nói, dù sao bọn họ là bạn từ nhỏ, mệt mỏi thì mệt mỏi cũng không sao. Nhưng mà bây giờ không có tung tích của Lâm Tuấn, mặc dù dì nói không cần vội kêu cô không cần tìm nữa cô vẫn muốn tìm.
Đi tìm cũng mấy ngày rồi lại thêm việc tối qua với tên mỹ nam, làm cả đêm vận động, chân Mai Lăng thật sự rất đau, hai bắp chân sưng hết cả lên.