Đọc truyện Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên – Chương 84: Đường Minh ngươi hết cảnh rồi
Đường Minh khẽ nhíu mày:
– Thiên Thu? Là Diệp Thiên Thu sao?
Gần một năm qua, Triều Ca đã khiến Diệp thị nhanh chóng dấn thân vào hắc đạo. Còn có quan hệ tốt với Bắc Minh gia, tiếng tăm của cô cũng không nhỏ.
Đường Minh lại gật đầu cười nhẹ, như vừa hiểu ra điều gì đó. Hắn nhìn Triều Ca, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh thường không thèm che giấu:
– Ra là Diệp đại tiểu thư. Xưa giờ chỉ có anh hùng cứu mĩ nhân, nào đâu lại có mĩ nhân cứu được anh hùng cơ chứ?
Triều Ca không để ý hắn, cô đến bên cạnh Bắc Minh Dực đang chật vật. Bắc Minh Dực nhìn cô tràn ngập lo lắng:
– Thiên Thu, người cậu…sao lại dính nhiều máu như vậy? Cậu bị thương sao?!
Triều Ca lắc đầu, đưa tay đỡ Bắc Minh Dực, để hắn dựa vào cô.
– Không có. Máu của người khác.
Lúc này Triều Ca mới biết áo sơ mi trắng của hắn dính một mảng máu lớn, máu chảy ra thấm cả lên tay cô. Khuôn mặt anh tuấn trắng bệch, âm thầm chịu đựng. Cô còn nhìn rõ mồ hôi chảy trên trán Bắc Minh Dực.
Hắn bị thương sao?
Biểu cảm trên khuôn mặt cô từ từ trở nên lạnh lẽo.
Mẹ kiếp Đường Minh! Bắc Minh Dực mà chết thật bà đây sẽ băm ngươi thành trăm mảnh!
Một ngàn! Là một ngàn điểm tích phân đấy oke?!
Cái Hệ Thống vô dụng kia bảo ta ở bên cạnh hắn đến khi tuổi thọ của nguyên chủ đã hết. Nhưng nếu hắn bay màu trước thì sao? Nhiệm vụ còn tính hoàn thành không?
Đương nhiên không.
ĐM Hệ Thống chết tiệt!
Ký chủ! Cô phải mắng Đường Minh chứ sao lại mắng ta???
Cònnữa, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, sao có thể lấy lí do là vì điểm tích phân mới chịu cứu hả? Tư thiếu tội nghiệp như vậy…
Trở về lại trừ điểm cô!
Triều Ca âm thầm truyền linh khí vào người Bắc Minh Dực, hy vọng giúp hắn giảm mất máu. Bắc Minh Dực thấp giọng nói với cô, trên khuôn mặt tràn ngập lo lắng.
– Thiên Thu, cậu không nên đến đây. Rất nguy hiểm.
Triều Ca gật đầu.
– Nên tôi đến đưa cậu về đây.
Bắc Minh Dực càng căng thẳng hơn. Giọng dịu dàng đến mức như cầu xin.
– Thiên Thu, tôi không đùa đâu. Nghe tôi, trở về đi, được không?
– Tôi cũng không đùa, về thì cùng về, cậu nhiều lời quá đấy.
Đường Minh ở một bên quan sát, bị nhét cho một rổ cơm chó, tâm trạng liền lập tức trở nên tồi tệ.
– Cứ ân ái thêm mấy phút nữa đi rồi tôi liền tiễn mấy người về trời.
Triều Ca khinh thường nhìn lại hắn:
– Phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã.
Đường Minh nở nụ cười đứng thẳng dậy, cầm súng hướng thẳng về phía cô. Triều Ca cũng mỉm cười đáp lại, chĩa súng về phía hắn. Hai người cứ như vậy cầm súng đứng đối diện nhau. Bầu không khí căng thẳng đến cực độ.
Đột ngột Đường Minh bóp cò. Bắc Minh Dực ngay lập tức xoay người ôm lấy Triều Ca, đứng chắn trước mặt cô. Mắt nhắm chặt.
Ngay sau tiếng súng lớn, căn phòng liền trở nên im lặng đáng sợ.
Triều Ca bị ôm như vậy, tầm nhìn bị khuất hoàn toàn, đầu vùi trong ngực Bắc Minh Dực. Cô vỗ nhẹ hắn.
– Bỏ tay ra nào, không có bắn trúng đâu.
Bắc Minh Dực ngơ ngác buông tay, quay lại nhìn Đường Minh.
Hắn ta cũng là bộ dạng bất ngờ không kém. Viên đạn hắn vừa bắn vậy mà lại bị trượt, lệch ra khỏi chỗ Triều Ca, găm vào cánh cửa đằng sau. Ngược lại, tên đàn em bên cạnh lại trúng đạn ngay ở cổ ngã xuống. Máu bắn dính cả lên mặt của Đường Minh, làm bẩn cả bộ đồ trắng của hắn.
Đường Minh mắt trợn to nhìn Triều Ca, sau đó đột ngột nở nụ cười đáng sợ. Hắn cứ như phát điên, ôm mặt ngẩng đầu cười lớn. Bàn tay hắn che khuất nửa khuôn mặt, loáng thoáng nhìn thấy trong mắt là vẻ điên dại không thể kìm chế.
Biến thái. Đáng sợ. Phải giết.
Triều Ca ghét bỏ nhìn hắn. Bắc Minh Dực lại càng cảnh giác, áp sát Triều Ca hơn.
Cô khó chịu quát Đường Minh.
– Câm miệng đi tên điên này! Khó nghe chết đi được.
Lúc này Đường Minh mới từ từ bình tĩnh lại. Hắn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Triều Ca.
– Không ngờ Diệp Thiên Thu cô lại là một tay thiện xạ như vậy! Lại có thể căn đúng thời điểm và hướng đi của viên đạn tôi bắn mà bắn thêm một viên làm lệch nó. Giết được một người của tôi.
Lần này mọi người đều nhìn Triều Ca bằng ánh mắt khó tin. Cô khinh bỉ nhìn hắn.
– Thì sao nào? Bây giờ mới nhìn ra được à? Kém cỏi.
– Quả thật là tôi kém cỏi. Được rồi. Tôi liền cho Diệp tiểu thư đây một cơ hội. Nếu cô có thể theo phe tôi, tôi liền để Bắc Minh Dực toàn mạng trở về. Đặc biệt, chỉ cần theo phe Đường gia, đảm bảo cô sẽ có được đãi ngộ tốt nhất, ngang hàng với các đại lão. Thế nào? Đi chứ?
Triều Ca cười lạnh. Tên này còn dám kêu gọi cô về dưới trướng hắn? Mẹ kiếp, ngu xuẩn!
Nhất định phải giết.
– Tại sao lại phải theo phe Đường gia trong khi ta có thể dẫm đạp nó dưới chân chứ?
Đường Minh liền ngay lập tức ngừng cười. Ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo chết chóc.
– Tuy tôi cũng đã lường trước kết quả này nhưng không ngờ Diệp tiểu thư lại thật sự là một người không biết thời biết thế như vậy. Dù là một xạ thủ thiên tài như cô, ở trong hoàn cảnh hoàn toàn không có lợi thế như này, còn phải bảo vệ Bắc Minh Dực, căn bản là không có cửa thắng tôi đâu.
– Thắng thua không phải do ngươi quyết định.
Triều Ca nói xong liền đạp bàn, khiến nó lật lại, phát ra tiếng động không nhỏ. Vừa đúng lúc này, người của Bắc Minh gia đột ngột bật mở cửa trong sự bất ngờ của bên Đường Minh. Theo phản xạ bọn chúng liền quay đầu lại. Bên Bắc Minh gia đã sớm thiết lập đội hình từ trước, thẳng tay xả súng về phía Đường Minh. Triều Ca liền nắm bắt đúng thời cơ, liên tục nổ súng từ hướng ngược lại. Một nửa tuyến đầu của bên Đường Minh liền bị diệt. Hắn ta cũng không ngoại lệ.
Chưa đến mười giây, bên Đường Minh toàn bộ hơn mười người đều nằm xuống.
Bắc Minh Dực nhìn đến ngây ngốc.
Như vậy…là xong rồi?
Đám đàn em liền ùa vào trong phòng, ngay ngắn xếp thành đội hình vòng cung.
Hoàng Mao đại diện chạy lên phía trước báo cáo.
– Đại tẩu, kế hoạch của chị thành công rực rỡ ạ!
Triều Ca gật đầu cười hài lòng. Bắc Minh Dực ngơ ngác hỏi lại lần nữa:
– Thiên Thu…kế hoạch nào cơ?
– Sau này nói cho cậu sau. Chúng ta đi trị thương trước.
Lúc này Bắc Minh Dực mới sực nhớ ra là mình bị thương. Hắn nãy giờ thật không có cảm thấy đau.
Hoàng Mao nghe được lão đại bị thương liền nhanh chóng bên cứu thương đến đưa Bắc Minh Dực về.
Bắc Minh Dực: Chuyện gì vậy a? Sao hắn cảm thấy thật mơ hồ quá đi.*Góc Hệ Thống:
Hệ Thống: Chương này Bản Hệ Thống chỉ xuất hiện được hai lần. Phải kiện!
Tác giả: Hửm? Hết dỗi rồi sao? Còn xuất hiện nữa?
Hệ Thống:… Ngươi tưởng ta tình nguyện xuất hiện ở đây à? Đều là tại ngươi hết đó! Viết chương cho ngắn vào rồi lại kéo ta ra tăng số chữ, đáng ghét! Bản Hệ Thống muốn được tăng lương!
Tác giả: Cẩu lương được không?
Tư thiếu: Rất được đấy. Mấy chương này toàn cảnh hành động, quá ít cẩu lương rồi!
Triều Ca: Không được, ta chỉ muốn đánh nhau!
Hệ Thống: Không muốn a! Muốn tăng những cảnh chỉ có ta với chủ nhân cơ!
Tác giả: Xong vị diện hai liền cho ngươi một chương như vậy. Hứa.