Đọc truyện Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ – Chương 56: Sáng tỏ
Sáng sớm hôm sau, ta chợt nghe thấy có tiếng người nói chuyện từ ngoài cổng vọng vào.
“Quán chủ còn chưa rời giường, nhưng hôm qua tôi đã hỏi Quán chủ. Cô ấy nói không thích công tử, sau này cũng không có ý định lập gia đình, dự định ở giá cả đời.”
Đấy chẳng phải tiếng của Trần Cách Cách sao, ta vội vàng đứng dậy.
“Nếu Thiệu công tử không tin, có thể tự đi hỏi Quán chủ. Cô ấy vốn thiện lương thành thật, ngại làm chuyện cự tuyệt người khác, vì thế để tôi nhắn lại, tránh chậm trễ đại sự cả đời của công tử.”
Ta đứng ở cửa, ngón tay đã đặt lên rèm, do dự do một hồi quyết định không ra ngoài. Nếu Trần Cách Cách đã thay ta nói, ta coi như thừa nhận. Hy vọng Thiệu Thanh Phong có thể hiểu tâm ý của ta.
Thiệu Thanh Phong hình như không nói tiếng nào, một lúc sau, Trần Cách Cách đi vào, nghiêm trang nhìn ta nói: “Quán chủ, chuyện cô ngại không nói được, tôi đã thay cô nói rồi.”
Ta a một tiếng, thở dài: “Thật ra hắn không tệ, diện mạo tốt, học vấn cũng tốt. Lại dịu dàng chu đáo, nhất định là một người chồng tốt.”
Trần Cách Cách không lên tiếng, khó chịu đứng đó.
“Tô Châu này non xanh nước biếc, ẩm thực hợp khẩu vị, người người xinh đẹp, thật ra định cư ở đây không tồi. Nếu ta học được tiếng địa phương Tô Châu thì tốt.”
Ta phối hợp tâm sự, Trần Cách Cách không nói lời nào buồn bã đứng đó, sắc mặt tương đối khó coi. Ta đang định tâm sự tiếp, không ngờ, cô ấy vén rèm, hầm hừ đi ra ngoài.
Ta cảm thấy mấy hôm nay cô ấy rất không bình thường. Chẳng lẽ là thấy có người giới thiệu phu quân cho ta, gợi lên tâm sự của cô ấy? Vừa nghĩ tới người chồng hái hoa tặc của cô ấy, ta liền cảm thấy có lẽ cô ấy sớm thoát khỏi bể khổ thì tốt hơn. Hơn nữa, cô ấy đi theo ta cũng không phải kế hoạch lâu dài. Không bằng ta tìm cho cô ấy một phu quân, như vậy, cô ấy có chỗ nương tựa, không cần tá túc ở Yên Chi võ quán nữa. Sau này ta về kinh thành đâu thể đưa cô ấy đi cùng?
Nghĩ tới đây, ta cảm giác được việc cấp bách chính là huy động những người bạn ở Yên Chi võ quán tìm cho cô ấy một người chồng. Vì vậy, ta bắt đầu hành động ngay trong ngày. Phụ nữ trời sinh hứng thú với chuyện mai mối. Vừa nghe ta muốn làm mai cho Trần Cách Cách, vội vàng vắt hết óc nghĩ xem có biết người nào thích hợp để giới thiệu không.
Nhưng điều kiện của cô ấy không tốt, các bạn tốt của ta cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật.
“Mặc dù Trần Cách Cách chăm chỉ dũng cảm, nhưng cô ấy quá cao, người đàn ông còn cao hơn cô ấy rất khó kiếm.”
“Đúng vậy, ngoại hình cô ấy không nữ tính lắm, khó tìm lắm.”
Ta vội nói: “Thấp hơn cô ấy cũng được.”
Vì vậy, hai hôm sau, rốt cục Trương cô nương phản hồi cho ta.
“Quán chủ, tôi có người chú họ, làm nghề thợ rèn. Ngoại hình cao lớn khôi ngô, mặc dù không giàu có cho lắm, nhưng là người tốt, lại biết thương người.”
Ta vừa nghe liền vui vẻ.
Sau bữa cơm chiều, ta dẫn Trần Cách Cách và vị Trương cô nương kia, làm bộ tản bộ cho tiêu cơm, đi đến lò rèn.
Trương thợ rèn đã được báo trước từ sớm, tắm rửa sạch sẽ ngồi chờ trong cửa hàng. Nhìn thấy chúng ta đến, vội vàng nhiệt tình chào đón.
Trần Cách Cách không chút cảm kích, nhìn thấy lò rèn thì thấy lạ, tiến tới xem xét mấy cây búa hay lưỡi hái. Rồi lại thấy lửa trong lò đang to, còn nhấc lưỡi búa lên chọn lựa.
Trương thợ rèn thấy Trần Cách Cách chọn lưỡi búa thì hai mắt sáng ngời. Ta cảm thấy đấy chính là ánh mắt vừa thấy đã yêu trong truyền thuyết.
Ta và Trương cô nương nhìn nhau cười một tiếng, cảm giác có thể thành công.
Về võ quán, ta cười híp mắt hỏi Trần Cách Cách: “Người thợ rèn lúc nãy, cô thấy thế nào?”
“Thế nào cái gì?”
“Uhm, Trương cô nương nói con người hắn tốt, lại biết thương người. Cô từng phải chịu nhiều đau khổ, không bằng tìm một người chồng khác.”
Sắc mặt Trần Cách Cách xanh mét, rõ ràng rất đau khổ.
Ta lại khuyên nhủ: “Cô cũng không thể đi theo ta đến già, lập gia đình đi.”
Cô ấy co giật khóe miệng, nhíu mày hỏi: “Chẳng phải cô định ở giá sao? Tôi cũng ở giá. Coi như làm bạn với nhau.”
Ta ngẩn ra.
“Chuyện đó… ta không cần cô ở giá cùng.”
“Dù sao tôi nhận định cô rồi.” Dứt lời, Trần Cách Cách dựng ngược lông mày, phẩy tay áo bỏ đi.
Cô ấy phẩy tay áo bỏ đi với ta.
Ta có chút mất bình tĩnh .
Mấy ngày kế tiếp, Trương thợ rèn bắt đầu thường xuyên tìm đến võ quán. Ta tận lực tạo cơ hội cho hai người riêng tư. Kết quả, riêng tư thành chuyện.
Trần Cách Cách đánh người.
Ta nhận được tin thì vội vã chạy đến hiện trường, phát hiện Trương thợ rèn cao lớn khôi vĩ vẻ mặt đau khổ đang ôm đầu.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi thấy cô ấy bê thức ăn định giúp, không cẩn thận đụng phải tay cô ấy, cô ấy liền nổi giận, dùng sức đẩy tôi. Tôi đứng không vững, liền ôm eo cô ấy, cô ấy liền hung hăng đá tôi một cái. Tôi thật sự bị oan, tôi không phải có ý đồ sàm sỡ cô ấy.”
Trương thợ rèn xoa chân, dường như không đứng nổi. Ta lo lắng bảo Tiểu Lan đi thỉnh đại phu đến.
Hay rồi, ý tốt của ta không tác thành nhân duyên tốt thì chớ, ngược lại thành chuyện đáng tiếc, sau đó, ta không chỉ áy náy xin lỗi Trương thợ rèn, còn thỉnh đại phu chữa thương cho hắn. Ta quyết định không bao giờ mua việc vào người nữa. Trần Cách Cách, cô ấy là một liệt nữ.
Chẳng mấy chốc là đến tết, ta suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định có lẽ nên về kinh đón tết. Trốn tránh không phải biện pháp, ta nên về giải quyết dứt khoát với Giang Thần.
Vì vậy, ta đóng cửa võ quán, dọn đồ, thuê một chiếc xe ngựa về kinh. Trần Cách Cách sống chết đòi đi cùng, sợ ta về kinh thành không quay lại nữa. Ta nói thế nào cô ấy cũng không chịu tin, nhất định đòi đi theo. Ta suy nghĩ một chút, có người về kinh cùng để tán gẫu cũng không tệ. Mặc dù ngoại hình cô ấy thật thà, nhưng nói chuyện cũng rất thú vị.
Trở lại kinh thành vừa đúng ngày ba mươi tháng chạp. Trên đường đi ta đã suy nghĩ kĩ, nếu mẫu thân vẫn chưa rời khỏi Quy Vân sơn trang, ta sẽ thuê khách sạn để ở. Vì thế ta đến Không thể không mua, phát hiện mẫu thân không có ở đó.
A Khánh vui vẻ trả lời: “Cố nương tử giờ không ở đây, cô ấy gả cho một người có tiền, mua một tòa nhà lớn ở nhà làm phu nhân. Giờ cô ấy ở Yến Tử Ổ. Là nhà thứ hai ngõ Liễu Âm! Tòa nhà đó đẹp lắm, xa hoa lắm, ngày chuyển nhà chúng ta cũng đến.”
Cha ta thành người có tiền khi nào? Nhất định là tiền mẫu thân bỏ ra rồi? Ta nhịn cười, vội vàng ra khỏi cửa hàng chạy thẳng đến Yến Tử Ổ. Tìm đến nhà thứ hai ngõ Liễu Âm, quả nhiên là một tòa nhà lớn nổi bật, ngoài cổng treo hai chữ Thạch phủ.
Ta kích động nhảy xuống khỏi xe ngựa, lao tới gõ cửa.
Cánh cổng sơn đỏ từ từ mở ra, người mở cửa là Tiểu Hà Bao!
Ta sững sờ nhìn, bối rối không biết làm sao, tại sao Tiểu Hà Bao lại ở đây?
“Tiểu thư!”
Tiểu Hà Bao khóc nấc lên nhào tới, ôm chặt ta, nước mũi nước mắt nghẹn ngào.
Ta thở dài, vỗ vỗ vai Tiểu Hà Bao.
“Tiểu Hà Bao, ngươi lớn nhanh lắm, sắp cao bằng ta rồi.”
Tiểu Hà Bao ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa cười, “Tiểu thư, cô không giận em sao? Cô về thật tốt, phu nhân ngày ngày nhắc tới cô.”
“Mạt Mạt về rồi sao?” Mẫu thân đi từ trong phòng ra, sư phụ đi sau, vừa thấy là ta về, liền chống tay lên lan can phi xuống, không chờ được đi bằng cầu thang nữa.
Mẫu thân bị dọa hoảng sợ, trừng mắt với cha, cười nói: “Ông già cũng nhanh nhẹn nhỉ.”
Cha cười cười, nhìn ta từ trên xuống dưới, “Không gầy đi, rất tốt.”
Ta nhìn cha mẹ, vừa cao hứng vừa chua xót.
Mẫu thân kéo tay ta nói: “Nha đầu này, đi liền một mạch nửa năm, chỉ viết một phong thư, may còn biết về nhà đón tết, coi như có lòng hiếu thảo.”
Ta ngượng ngùng cúi đầu, xấu hổ le lưỡi.
“Nào, vào nhà rồi nói. Tiểu Hà Bao, ngươi đi dặn nhà bếp nấu nước nóng, làm thức ăn.”
Vào phòng, mẫu thân dí tay vào mũi ta nói: “Giải hết sầu chưa? Hết giận chưa?”
Ta cười ngượng, do dự chốc lát mới hạ giọng hỏi: “Hắn… đã thành thân chưa ạ?” Dứt lời, trái tim ta như nghẹn ở họng.
Mẫu thân nghiêm mặt nói: “Thành thân với ai? Con không từ mà biệt, trong lúc thương tâm, nó nhìn thấu cuộc đời nên muốn xuất gia.”
Ta nhìn vẻ mặt nghiêm trang của mẫu thân, không nhịn được cười phì, “Mẫu thân, người nói quá rồi, hắn muốn xuất gia sao, đầu ngón chân con cũng không tin.”
Mẫu thân cũng cười phì, đấm vai ta, sẵng giọng: “Nha đầu này, ngày thường mềm lòng, sao lúc này cứng rắn như sắt thế, ta nói nó xuất gia cũng không chịu tha thứ cho nó?”
Ta thở phào một hơi: “Mẫu thân, giống như năm xưa người nghe tin cha muốn kết hôn liền nổi giận bỏ lại con ra đi. Con cũng như vậy, nếu là người không quan trọng thì bỏ đi, nhưng con giận là hắn luôn giấu giếm con, thử hỏi coi con là gì? Đứa ngu sao?”
Mẫu thân dí tay lên trán ta, cười nói: “Con vốn là nha đầu khờ.”
Ta dậm chân, không phục, “Mẫu thân! Con không nói chuyện với người nữa.”
Mẫu thân cười chỉ vào Trần Cách Cách, “Người con mang về kia là ai?”
“Con đến Tô Châu mở một võ quán, cô ấy không có nhà để về, ở lại võ quán, khi con về kinh thành ăn tết, cô ấy sống chết đòi đi theo.”
Mẫu thân che miệng cười cười, “Nha đầu này, đúng là mềm lòng lại thương người. Đi tắm rửa đi. Nhìn bộ dạng mệt mỏi này của con, có chỗ nào giống cô nương ở nhà không.”
Nghe mấy chữ “cô nương ở nhà”, lại nghĩ đến chuyện ta đã không còn là cô nương, lòng ta như bị một cái gai đâm vào, ta không thể quên được đêm đấy, nghĩ đến là lại muốn nghiến răng.
Tiểu Hà Bao đổ nước nóng vào bồn tắm. Ta cầm quần áo đi tắm, ngâm mình trong nước một hồi lâu không thiết động đậy, lòng chỉ nghĩ lúc nào đi gặp hắn mới hợp lý? Gặp hắn phải nói gì?
Tại sao hắn không thành thân với Ngư Mộ Khê, bởi vì mẫu thân ta và Thích phu nhân phản đối sao?
Càng nghĩ càng thấy rối bời.
Ta đứng lên mặc xiêm y, ra khỏi phòng tắm. Nhớ tới Trần Cách Cách một mạch phong trần, cũng nên tắm rửa. Vì vậy nói với Tiểu Hà Bao: “Ngươi bảo phòng bếp đun thêm nước, để Trần Cách Cách lát nữa vào tắm.”
Mẫu thân đã an bài thỏa đáng phòng ngủ cho ta, bảo ta về phòng nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa dậy ăn cơm. Ta nằm trên giường, lòng rất xúc động. Ta sống đến mười sáu tuổi, hôm nay mới thật sự có mái ấm. Nơi này, mới là nhà của ta, bất kể về lúc nào, cũng có cha mẹ đón ta, thương yêu ta.
Ta vùi mặt vào gối, lòng đặc biệt hạnh phúc. Từ nhỏ đến lớn, thứ ta thiếu thốn chính là cảm giác gia đình này.
Gối thêu uyên ương hí thủy, lá xanh mướt như thật. Ta lấy tay vén tóc, đột nhiên nhớ ra cái khóa vàng của mình, vừa rồi đi tắm đặt trên thành bể. Ta xuống giường đi đến nhà tắm.
Đẩy cửa phòng tắm, ta ngẩn ra, Trần Cách Cách đang tắm trong đấy. Cô ấy nhìn thấy ta cũng sửng sốt, có phần bối rối.
Ta vội vàng cười nói: “Ta quên một thứ, chỉ vào để lấy thôi.”
Cô ấy cười cười, “Là thứ này sao?”
Ta đưa mắt nhìn, đúng là khóa vàng của ta.
Ta vội vàng đi tới, nhận khóa vàng từ tay cô ấy.
Cánh tay vươn ra khỏi mặt nước của cô ấy rất cường tráng, đầu vai có một vết sẹo. Ta khẽ giật mình, ma xui quỉ khiến nhìn xuống, nhìn thấy rõ ràng ngực cô ấy phẳng lì.
Đầu ta choáng váng. Trong nháy mắt, ta hiểu ra, quay đầu bỏ đi.
Phía sau có tiếng người đứng lên, tim ta như muốn ngừng đập, hô hấp không thông, hai chân mềm nhũn.
Một đôi tay kéo ta lại, ta vừa tức vừa hận, cũng không dám quay đầu, bởi vì hắn lúc này nhất định không mảnh vải che thân. Ta đá chân ra sau, muốn khiến hắn buông tay, hắn lại nhào lên người ta, đè ta xuống sàn phòng tắm.