Đọc truyện Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống – Chương 94: Tới Học Viện
Bước tới học viện, Nguyên Du ngẩng cao đầu nhìn lấy bốn chữ Thiên Vân học viện rồng bay phượng múa nằm trên cổng. Nếu như trí nhớ hắn không lầm thì ở đây có một bản chép thiếu của một cuốn Thiên cấp công pháp, ngoài ra còn có gần hai mươi mảnh nữa nằm rải rác trên những phân viện, tuy không có quy luật gì nhưng nếu như nối tất cả lại với nhau thì sẽ được một cái siêu cấp trận pháp. Trận pháp ngoài tác dụng phòng thủ còn có thể nâng cao chất lượng linh khí bên trong giúp cho Chiến Hồn giả tu vi tăng tiến trong một đoạn thời gian ngắn. Nguyên Du tuy rất muốn lấy mảnh ghi chép đó, thử xem hệ thống có thể hồi phục cho hắn hay không nhưng tình hình hiện tại lại không cho phép. Nếu là hắn lúc mới tới thì không có chuyện gì bởi chỉ là một nhân vật phụ, nhưng bây giờ thân phận của hắn có chút nhạy cảm thành ra không tiện làm việc. Chỉ đành chờ tới lúc thu phục tòa thành này rồi mới tính gì thì tính.
Hiện tại là lúc ra về của học viên vậy nên người di chuyển trước cổng rất đông, đâu đâu cũng thấy người. Nhưng chỗ Nguyên Du đang đứng lại đặc biệt bắt mắt bởi lẽ trong bán kính ba mét xung quanh chỉ có một mình hắn đứng đấy, người di chuyển dù đông nhưng lại rất thức thời tránh đi chỗ của hắn. Nguyên Du tỉnh lại từ trong suy nghĩ, lập tức đi vào bên trong, sự kiện khiến nơi này gặp nguy hiểm thì không có, nhưng những sự kiện trên trời dưới đất thì có, tỉ như Học Viện Tỉ Thí, Săn Thú Đại Hội, Đệ Nhất Học Viện,… Học viện này một năm sẽ có lác đác mấy sự kiện lớn như vậy diễn ra, Nguyên Du đã đọc hết trong nguyên tác cũng như đọc thêm các thông tin liên quan vậy nên hắn dám chắc hiểu hết mọi việc sẽ diễn ra thế nào. Cho nên mấy cái đại hội này cũng không có gì quá thu hút hắn, nếu tham gia thì chỉ tia gái là chủ yếu mà bây giờ bên cạnh hắn đã có hai vị mỹ nhân đêm đêm bầu bạn thì còn cần những nữ học viên ở đây sao?
Nguyên Du biết ở trong số các nữ học viên cũng có một đệ nhất mỹ nhân nhưng hiện tại hắn không có tâm trạng đi nhìn ngắm, thời gian của hắn chỉ có một tháng và hắn buộc phải tận dụng toàn bộ thời gian này. Một tháng nghe thì nhiều, nhưng khi hạn chót dí tới đít rồi mới thấy nó thiếu thốn cỡ nào, vậy nên hắn muốn hoàn thành nó trước thời hạn, hoặc ít nhất cũng là chuẩn bị không chút sai sót.
Nhàm chán lượn quanh qua mấy căn phòng, Nguyên Du ngáp lên ngáp xuống, dạo này lo nhiều việc quá nên thời gian nghỉ cũng không có thành ra bây giờ hắn cũng có chút mệt mỏi. Nguyên do chính hắn muốn tìm Cơ Thanh Huyền và Vân Nhược Hân chủ yếu là muốn họ theo giúp hắn huấn luyện cho đám nhóc kia, dù sao cũng không thể để bốn tên đệ tử gánh vác hết được. Vân Nhược Hân dạy học, Cơ Thanh Huyền dạy chiến đấu trong khi ba tên sát thủ kia sẽ dạy cho chúng cách phối hợp ăn ý, một sát thủ phần lớn sẽ làm việc một mình nhưng nếu có đồng bạn thì cả hai tuyệt đối phải ăn ý với nhau hoặc ít nhất cũng không ngáng đường. Nguyên Du trước kia phần lớn toàn làm một mình nên chuyện phối hợp của hắn với đồng đội có chút ý ẹ, cũng vì thế không ai trong tổ chức muốn đi chung với hắn vì sợ bị vạ lây trừ vài tên điên.
Bước tới sân sau, vẫn còn vài tên học viên ở lại tập luyện, phần lớn đều là con của gia đình nghèo nên bọn chúng dù muốn hay không vẫn phải cố gắng hơn những người khác. Liếc qua chúng, dù thiên phú bọn chúng không tốt nhưng vẫn đáng giá lôi kéo vì sự cố gắng không ngừng nghỉ kia. Tuy nhiên hiện tại hắn cũng chả có tâm trạng cho việc đó, thứ hắn cần làm bây giờ là gặp hai nữ nhân của mình rồi đưa họ vào trong Không Gian Hồn Thể làm quen với địa hình bên trong cũng như làm quen với ba tên đệ mới thu kia. Nguyên Du cũng không chắc Bạch Vô Thiên có dùng họ để ép hắn thả nàng ra ngoài hay không nhưng nếu có thì cũng khá đau đầu bởi đối với nàng dùng nhẹ thì không được mà dùng nặng thì lại không nỡ, đôi khi hoa tâm quá cũng mệt mỏi.
Bước tới dãy phòng dành cho giảng viên, Nguyên Du hơi hé mắt nhìn qua những căn phòng, vẫn không thấy được ai trong hai người bọn họ, Nguyên Du có chút nghi hoặc họ đã đi đâu. Sau khi lượn một vòng, Nguyên Du có chút thất vọng khi không tìm được ai, lúc chuẩn bị rời đi thì chợt có một giọng nói vang lên:
“Cậu….cậu là Nguyên Du đúng chứ? Hiệu trưởng muốn gặp cậu.” Nguyên Du hơi ngoảnh đầu về phía sau. Đằng sau hắn là một thiếu nữ tóc ngắn màu xanh nước biển, trên mắt còn đeo một cặp kính tròn rất bắt mắt. Tuy không được quyến rũ hay mê người như Vân Nhược Hân cũng như không dễ thương như Vân Hồng Tuyết nhưng thiếu nữ này lại tỏa ra một loại khí chất khiến người ta rất bị thu hút bởi vẻ ngoài và sự e thẹn của nàng trong mọi cử chỉ. Nguyên Du nhìn nàng một chút rồi khẽ gật đầu, thiếu nữ đó thấy hành động của Nguyên Du liền thờ dài một hơi trút toàn bộ gánh nặng rồi ngay lập tức quay đầu rời đi.
Tuy tốc độ của nàng cũng khá nhanh nhưng Nguyên Du cũng không chậm, vô cùng đơn giản bắt kịp nàng. Đi song song với thiếu nữ, hắn hỏi:
“Ngươi tên gì?” Tuy là hỏi nhưng điệu bộ lại không quan tâm chút nào. Thiếu nữ bị hắn hỏi liền giật mình, vô cùng bối rối đáp;
“A….ta gọi Lập Hân.” Hỏi gì đáp đó, Lập Hân không dám nói gì tiếp. Nguyên Du cũng chỉ là hỏi cho có lệ cũng không quan tâm lắm đến thiếu nữ này, thứ hắn quan tâm đến là cặp mắt kính nàng đang đeo bởi theo hắn biết được thì ở tinh cầu này cũng phân chia thành hai đại lục giống như Trái Đất. Một cái phía đông gọi là Thánh Linh Đại Lục, một cái phía tây gọi Ma Pháp Đại Lục, hai đại lục này theo miêu tả thì từ lâu đã không ưa nhau do có thâm thù từ xưa nhưng hiện tại cũng đã giảm bớt nên cũng có vài thương buôn giữa hai bên.
Người ở Ma Pháp Đại Lục chuyên về chế tạo những thứ máy móc cho con người sử dụng giống như phương Tây ở Trái Đất, cái mắt kính Lập Hân đang đeo có lẽ cũng là một sản phẩm từ họ. Những sản phẩm ấy nâng cao đời sống con người rất nhiều nhưng vào mắt người của Thánh Linh Đại Lục thì lại xem nó là tà ma ngoại đạo nên rất cực lực bài trừ, tuy hiện tại đã giảm bớt nhưng cũng còn nhiều người bài xích những sản phẩm này. Nguyên Du hắn không quan tâm đến mối thù giữa hai đại lục này, thứ hắn quan tâm chính là công nghệ và Ma Pháp ở đại lục đó, nếu hắn không học được thì hắn sẽ hủy diệt nó, nhưng nếu học được thì hắn sẽ phổ biến cho đệ tử cấp thấp tạo thành những chi đội quân đa dạng đánh được trên mọi mặt trận.
“Đến rồi!” Nguyên Du tỉnh lại từ trong suy nghĩ, hắn mờ mịt ngẩng đầu nhìn lên ngôi nhà đơn sơ trước mắt này. Hai người bất giác đã rời khỏi tòa thành kia đi đến một mảnh rừng trúc. Ngôi nhà này nhìn rất đơn sơ, giống như một ngôi nhà tranh, sau lưng là mảnh rừng trúc xanh tươi trong khi phía trước lại là một mảnh vườn nhỏ đang cháy tí tách một nhóm lửa, bên cạnh chính là một dòng suối nhỏ dọc theo sườn đồi chảy xuống chân. Vị trí của ngôi nhà rất đẹp, rất yên tĩnh, vô cùng phù hợp để sống một cuộc sống không ganh đua.
Lập Hân đến trước cửa, gõ lên cửa ba cái sau đó cúi người, cung kính nói:
“Viện trưởng, người đã đưa tới.” Người bên trong nhẹ nhàng ừm một tiếng. Lập Hân sau khi nghe tiếng ừm kia liền thở dài, quãng đường lúc nãy đối với nàng thật sự quá áp lực bởi nàng không biết Nguyên Du có phải là một tên sắc lang lấy thiếu nữ làm vui hay không, bởi vậy nàng dù đi trước nhưng vẫn một mực lo sợ. Sau khoảng vài giây, cánh cửa tự động mở ra để lộ nội thất bên trong hoàn toàn đơn sơ giống như bên ngoài vậy. Nguyên Du hé mắt nhìn vào, hắn biết bên trong là ai, cũng như biết rõ người đó muốn gặp hắn làm gì. Lập Hân thấy cửa mở ngay lập tức lui ra, để cho Nguyên Du một con đường đi thẳng vào trong. Nguyên Du cũng chả sợ người đó dám làm gì hắn ngay lập tức đi vào, khi hắn vừa vào cánh cửa ngay lập tức đóng sầm lại.
Không để ý những gì vừa diễn ra hắn vẫn một mực chú ý người trước mắt. Đó là một lão nhân râu tóc bạc phơ, râu dài đến tận ngực, đôi mắt già nua ngập tràn hiền từ nhưng Nguyên Du biết đằng sau con mắt đó chính là đôi mắt của rắn độc. Khuôn mặt già nua của lão khẽ cười, mấy nếp nhăn liền xô lại với nhau, lão nói:
“Vậy ra ngươi là Nguyên Du? Đúng là tài không đợi tuổi a?” Nguyên Du cười không đáp, nếu đã gọi hắn đến đây thì hẳn đã điều tra rõ rõ ràng rồi, không nhất thiết phải nói làm gì cho phí nước bọt. Ông lão thấy Nguyên Du chỉ cười cũng hiểu hắn muốn giao chủ động vào tay lão, lão chỉ vào một cái ghế rồi nói với hắn:
“Đến, ngồi đi chứ. Muốn nói chuyện thì ít nhất cũng phải ngồi đã chứ?” Ông lão cười nhẹ, Nguyên Du cũng cười theo. Hắn không sợ lão già này dám giở trò gì bởi nếu lão làm vậy chỉ chọc giận một con quái vật mà thôi. Ngay cả một tên đầu óc không não như hắn còn hiểu thì làm sao một con cáo già như lão lại không hiểu? Bởi vậy nên Nguyên Du cũng không sợ lão chơi ám chiêu gì.
Sau khi tất cả đã an tọa, lão liền trước tiên mở lời:
“Ngươi biết ta, ta biết ngươi, vậy nên cũng không cần phải giới thiệu, phải chứ?” Nguyên Du gật nhẹ đầu, lão già nhìn lọm khọm này cũng là một nhân vật phong vân một thời, Bách Minh. Lão mạnh không phải về chiến đấu mà là về ngộ tính cũng như tính toán người khác. Nguyên Du biết lão già này không mạnh về chiến đấu nhưng cũng không có nghĩa là lão không biết đánh, nếu chơi thật thì Nguyên Du cũng không quá dễ chịu, chưa kể đến lão còn có giao tình khá tốt với Túy Lão, nếu giết thì Túy Lão chưa chắc đã tha cho hắn dễ dàng.
“Ngươi hẳn biết hôm nay ta gọi ngươi đến làm gì, đúng không?”
“Là chuyện Phủ Thành Chủ, Vân Gia cũng như Bách Bảo Các, đúng chứ?” Nguyên Du hờ hững đáp. Mấy cái chuyện này hắn sớm đã nghĩ xong đối sách nên cũng chả quan tâm lắm. Bách Minh thấy hắn trả lời như vậy liền gật đầu, tiểu tử này cũng xem như biết đối thủ của mình là ai.
“Vậy ngươi biết nó ảnh hưởng đến học viện thế nào không?” Đôi mắt hiền từ của lão chợt trở nên sắc lẹm.
“Học viên giết người, học viện phải có phương pháp quản lí cũng như bồi thường thiệt hại. Còn gì nữa không?” Nguyên Du không quá quan tâm đáp. Giết cũng đã giết, bây giờ bồi thường cho ai? Bách Minh thấy Nguyên Du xem mấy trăm mạng người như là cỏ rác, đôi mắt trở nên sắc hơn một phần, lão lạnh lẽo nói:
“Ngươi nói đúng, nhưng ngươi biết câu ác giả ác báo là gì không?”
“Ác giả ác báo? Đừng chọc ta cười, đôi khi phải làm kẻ ác mới có thể sống dai được.” Nguyên Du cười nói.