Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 86: Diệt Đoàn


Đọc truyện Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống – Chương 86: Diệt Đoàn

Bốn tên sát thủ thấy Túy Lão từ đâu xuất hiện khuôn mặt có chút không dễ nhìn, nếu là còn nữ nhân kia thì bọn hắn cũng có thể quần nhau một chút với Túy Lão nhưng hiện tại cô ta đã bị hạ, hiện tại chỉ còn ba người mà bên kia thì lại có thêm Nguyên Du. Một mình hắn đã có thể đánh cho bốn người xanh cả mặt, bây giờ lại thêm cả lão già kia thì thật sự cơ hội bị diệt đoàn rất cao. Căn răng, tên cầm đầu ra lệnh:

“Rút!” Hai tên còn lại sắc mặt khẽ biến, một tên có chút lo lắng nhìn hắn:

“Nhưng đại ca…Tứ muội nàng…” Lời nói của hắn có chút ấp a ấp úng, hiển nhiên không quá đồng tình với người lão đại này. Nhưng mặc kệ lời nói của hắn, tên cầm đầu chỉ trừng mắt một cái, băng lãnh nói:

“Nhị đệ, ta biết bản thân đang làm gì!” Nói xong, không chờ đợi hai người kia đáp lời hắn đã phóng đi một hướng, thậm chí ngay cả đầu còn không thèm quay lại nhìn lấy hai người huynh đệ của mình. Hai tên kia hiển nhiên cũng không ngờ tới đại ca lại chạy trước, khuôn mặt lập tức nghệch ra. Nguyên Du thấy bốn người chưa gì đã chia năm xẻ bảy liền châm chọc nói:

“Bị huynh đệ phản bội, cảm giác không tệ đúng không?” Nguyên Du tuy nhìn có chút xanh xao thiếu máu nhưng nếu chỉ đánh một đối một hắn vẫn có sức chơi được, chưa kể đến hiện tại còn có Túy Lão, muốn bắt gọn hai tên này không phải việc khó, còn tên kia thì chịu thôi, bây giờ có đuổi cũng không được. Hai tên kia bị lời nói của Nguyên Du kinh động, ngay lập tức khuôn mặt xanh như đít nhái đề phòng hai đối thủ khó ăn trước mắt. Bốn người thì họa may còn có thể đánh với hai người Nguyên Du một trận nhưng bây giờ một người chạy, một người ngất muốn đánh thì cơ may chiến thắng chính là con số 0. Nghĩ đến đây, tuy rất sợ nhưng hai tên đó vẫn rất kiên cường cầm vũ khí lên chống trả. Thấy hai người vẫn chưa từ bỏ hi vọng, Nguyên Du chỉ là cười nhẹ, có chút tán đồng nhìn hai người. Trong Huyết Thần, thứ hắn mong chờ chính là thứ này, người huynh đệ có thể vì hắn vào sinh ra tử, thậm chí dù biết là chết chắc nhưng vẫn kiên quyết đi theo hắn, tuy nhiên đã một đoạn thời gian dài kể từ lần cuối hắn được cảm nhận thứ đó. Ngày bọn họ chết đi, hắn đã không còn ai có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng, dù là ai hắn cũng giữ thái độ bảy tin ba ngờ. Lắc đầu vung ra những kí ức tươi đẹp về họ, Nguyên Du nói với Túy Lão:


“Túy Lão, giúp ta khống chế bọn hắn được chứ? Ta có vài thứ cần làm với bọn hắn.” Không biết vì sao Túy Lão khi nghe Nguyên Du nói như vậy sống lưng không khống chế được mà run lên một chút giống như nó đang cảnh báo lão cách càng xa tên này càng tốt. Tuy nhiên, sợ là sợ nhưng đây là cơ hội tốt để kết giao với hắn, lão chỉ trì hoãn một giây sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Sau khi gật đầu, với không một tín hiệu báo trước lão lập tức xông lên, một gậy đập tới. Hai tên kia thấy người khởi xướng công kích là Túy Lão sắc mặt lập tức hơi khó nhìn, rất quyết đoán tránh ra một bên.

Bọn hắn mỗi người ai cũng bị thương lác đác mấy chỗ, tuy không nặng nhưng ít nhiều cũng có ảnh hưởng tới hành động của bọn chúng. Túy Lão một gậy đập hụt cũng không biểu hiện ra cái gì, chỉ tụ lực chân sau đó phóng ra sau một bước, từ trên trời chợt cắm xuống rất nhiều phi tiêu ở vị trí lão đứng vừa nãy. Vừa nhảy về một bước, lão đã đập ngang cây gậy trúc, từ bên phải chợt xuất hiện tên sử dụng đoản đao, tên đó bị Túy Lão nhìn thấu, lại bị lão bồi một gậy chỉ có thể cố gắng hết sức giơ đao lên đỡ.

“Khụ!” Từ miệng tên đó chợt phun ra một ngụm máu lớn, lực đạo này thật sự là của một lão già sao? Hắn cảm tưởng như có một con ngựa vừa đụng vào mình. Nhưng chưa hết, khi hắn đang cực khổ chống đỡ đòn đánh của Túy Lão thì từ đằng sau, thân ảnh của Nguyên Du chợt xuất hiện, hắn chém ngang một đao, còn không quên cười nói:

“Đòn này trả ngươi!” Hai mặt giáp địch, khuôn mặt hắn chợt trở nên xanh xám, chống một mình lão già trước mắt hắn đã cố hết sức rồi, bây giờ lại lòi ra thêm một cái Nguyên Du tấn công từ đằng sau khiến hắn không biết nên ứng đối ra sao. May mà đồng bọn không bỏ rơi hắn, ở sau lưng Nguyên Du chợt xuất hiện một loạt phi tiêu tẩm độc bay đến. Hắn có hai lựa chọn, một là lấy thương đổi thương, mình lãnh hết phi tiêu nhưng cũng đồng thời chém trọng thương tên trước mắt này, hai là né ra một bên cho bọn hắn tự đả thương lẫn nhau. Nghĩ đến đây, hắn lại cười:

“Ngu xuẩn!” Nói xong, Nguyên Du lách người, né ra loạt phi tiêu đó. Tên phóng ám khí hiển nhiên cũng không đoán được làm sao Nguyên Du có thể tránh được dù cho hắn xuất kích hoàn toàn là ngẫu nhiên cùng với tốc độ cao. Nhưng bây giờ nghĩ chuyện đó cũng không có ích gì, ám khí đã phóng ra, không thể thu hồi lại. Cắn răng, trên tay hắn lại xuất hiện một loạt ám khí khác, vô cùng tinh chuẩn ném vào đa số ám khí bay trước làm chệch hướng bay của chúng.


Nhưng hắn chưa kịp thở ra một hơi, Nguyên Du đã xuất hiện ở dưới chân hắn, một đao chém lên. Trong giây phút nguy cơ đó, hắn triệu hồi ra Chiến Hồn của bản thân, Lục Độc Thích Vị. Chiến Hồn hiển nhiên cũng hiểu ý chủ nhân của mình, ngay lập tức ôm lấy hắn, cuộn tròn thân mình, chuẩn bị lấy thân chống đỡ. Nguyên Du thấy cảnh này chỉ cười lạnh, tuyên bố chiến thắng:

“Chiếu tướng!” Một đao bổ lên, khí thế không thể cản phá, Đao Hoành Thiên Hạ! Khí thế thân đao lên tới cực hạn, lưỡi đao chợt sắc bén hơn bao giờ hết, Nguyên Du một đao chém tới thân thể cứng cáp của con nhím kia, vô cùng đơn giản chém đôi nó ra, để lộ con người đang trợn mắt sợ hãi bên trong. Chiến Hồn bị trọng thương, lập tức biến mất còn tên đó lại phun một ngụm máu lớn, đôi mắt tràn ngập sự khó tin nhìn vào Nguyên Du, bây giờ hắn mới hiểu tại sao phải cần tới bốn người mới có thể áp chế được con quái vật này, bởi nếu đơn đả độc đấu chỉ sợ chẳng có ai chơi được tên này. Nguyên Du nhìn lấy tên đó, đôi mắt tràn ngập sự hòa ái, ấm áp nói:

“Được rồi, ngươi bị loại, nghỉ ngơi đi!” Lời vừa nói xong, Ảnh Mâu đã xuất chiêu, đâm gãy toàn bộ khớp tay khớp chân của tên đó, hắn do còn sợ hãi thực lực của Nguyên Du nên không kịp né, lập tức dính đòn, một tiếng thét dài vang vọng giữa khu rừng. Giải quyết xong một tên, Nguyên Du quay đầu, vẫn giữ nụ cười hòa ái đó, ngồi tựa vào gốc cây nghỉ ngơi.

“Ai, ui, cái lưng ta…” Ngay khi vừa ngồi xuống tiếng “rôm, rốp, rắc” vang lên đều đều, Nguyên Du đau đến nhe răng trợn mắt. Hai ngày nay thương thế của hắn đã nhiều thì chớ, đã vậy còn không được hồi phục khiến cơ thể của hắn có chút mệt mỏi. Nhìn Túy Lão vẫn còn đang đấu với tên còn lại, Nguyên Du không khỏi ngáp một cái, tựa đầu vào gốc cây định đánh một giấc thì một tiếng “ting” lại vang vọng trong đầu hắn, hệ thống lại báo tin:


“Chúc mừng kí chủ thăng cấp thành công Chân Nhãn, nhận kĩ năng mới: Nô Dịch!”

“Chúc mừng kí chủ nhận được kĩ năng tự sáng tạo: Hắc Kén, Kén Gai!”

“Chúc mừng kí chủ không ngừng khiêu chiến giới hạn, nhận: Bất Khuất!”

“Hoàn thành thành tựu: Giấc Mộng Bá Vương! Đặc cách nhận chức năng: Thế Lực!”

“Khiêu chiến boss ẩn thành công, nhận: 2000 kinh nghiệm, 1500 vàng!”

Khoan, khoan đã, chuyện gì đang diễn ra đây? Hạnh phúc tới quá đột nhiên, não bộ của Nguyên Du không kịp xử lí toàn bộ thông tin khiến cho mặt của hắn nghệch ra. Cái hệ thống này từ khi nào tốt bụng như vậy? Đột nhiên cho hắn cả đống phần thưởng thế này chắc chắn phải có một âm mưu nào đó. Nhưng mà âm mưu nào thì kệ đi, hắn cũng chả muốn quan tâm nữa. Sau khi não bộ xử lí xong toàn bộ thông tin Nguyên Du liền cười như được mùa, hớn hở nói với hệ thống:


“Hệ thống, giới thiệu sơ lược đi!” Nói xong Nguyên Du còn chà xát hai tay, bộ dạng trông hèn mọn vô cùng. Hệ thống cũng không quan tâm biểu hiện của Nguyên Du thế nào, chỉ làm theo lệnh của hắn:

“Thông qua sử dụng các kĩ năng của Chân Nhãn kí chủ có thể chủ động nâng cấp nó, hoặc cũng có thể để nó tự thăng cấp qua một thời gian dài. Cấp độ hiện tại của Chân Nhãn là 2, vậy nên kí chủ nhận được một kĩ năng mới – Nô Dịch. Nó có chức năng tương tự với Giao Ước nhưng đây là mối quan hệ đơn phương, người bị nô dịch phải phục tùng chủ nhân vô điều kiện, làm theo mọi thứ chủ nhân muốn dù là đi chết. Chỉ có thể sử dung trong 2 trường hợp: một là hơn cấp độ đối phương ít nhất là 5. Hai là đối phương đã ở một trong số các tình trạng sau: trọng thương, bất tỉnh, thần hồn trọng thương, sắp chết, chủ động bị nô dịch,… Càng lên cấp càng cao càng có thể nô dịch được nhiều người, ở cấp độ hiện tại tối đa là 5. Tuy nhiên, nếu đối phương cố gắng phản kháng đến cùng có 25% bị phản phệ trọng thương! Rất mong kí chủ chú ý điều này ở những cấp độ thấp!” Hệ thống giải thích phần thưởng đầu tiên của mình, Nguyên Du nghe xong liền vui ra mặt, nói vậy là hắn có thể tìm được mấy cái cường giả làm hộ vệ mà không lo bị phản bội. Nguyên Du còn muốn nghe hệ thống giải thích về mấy cái phần quà ở dưới nhưng Túy Lão đã hoàn thành xong công việc của mình, hắn chỉ đành gác lại sự sung sướng này sang một bên.

Túy Lão bước tới chỗ hắn, bước chân nhẹ nhàng vô cùng, hoàn toàn không nhìn ra lão đã từng bị hắn đánh trọng thương. Trên tay lão còn xách cổ tên sát thủ kia, hắn bị lão đập cho máu chảy tùm lum, xương cốt chắc cũng gãy một hai cái, hai tay cũng bị Túy Lão đánh cho trật khớp, hắn hiện đang trong tình trạng hấp hối gần chết. Bước tới chỗ Nguyên Du, lão hơi nghi hoặc nhìn vẻ tươi cười kia nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ là nói:

“Đây, thứ ngươi cần đây.” Nói xong, lão thả tên đó xuống như thả một con chó chết, sau đó liền quay đầu chuẩn bị rời đi. Nguyên Du thấy lão sắp đi chỉ là không mặn không nhạt nói:

“Túy Lão đi thong thả, đợi khi nào ta trọng thương lành hẳn sẽ đến tận nơi bàn bạc vấn đề đó với lão.” Hiểu được vấn đề Nguyên Du đang nói là gì Túy Lão trong lòng mừng như mở hội nhưng ngoài mặt vẫn chỉ hờ hững gật đầu sau đó liền rời đi. Nhìn theo bóng lưng kia, Nguyên Du chậm rãi đứng dậy, cái lưng của hắn lại kêu thêm một tiếng nữa khiến hắn lại đau vô cùng. Giãn cơ một chút, sau đó hắn liền đưa ba người vào Không Gian Hồn Thể, làm chuẩn bị cho ngày sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.