Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 81: An Ủi Bạch Vô Thiên


Đọc truyện Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống – Chương 81: An Ủi Bạch Vô Thiên

Nghe được nàng nói, Nguyên Du trong lòng chợt quặn đau, quả thực là do hắn mà nàng mới trở nên như vậy. Nghĩ tới đấy, Nguyên Du vội vàng mở miệng, trong giọng nói có chút thương yêu:

“Đừng hiểu lầm, ta sẽ không bao giờ tra tấn nàng!” Bạch Vô Thiên không đáp, chỉ cười xòa, đôi mắt như muốn tố cáo toàn bộ lời nói dối của Nguyên Du. Không bao giờ tra tấn ta? Vậy thì vì ai mà ta trở nên thân tàn ma dại thế này? Bạch Vô Thiên cười lạnh, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn thẳng vào Nguyên Du. Nếu có một ngày nàng thoát được khỏi đây thì hắn chắc chắn sẽ là người nàng tới tính sổ đầu tiên.

Nguyên Du không thấy nàng đáp, hiển nhiên biết là do nàng đã quá mức hận hắn, nói thêm với hắn một câu cũng là bẩn miệng nàng. Hắn không khỏi thở dài, đôi khi sự tham lam sẽ dẫn đến những kết cục không ai muốn, mà ở đây chính là mối quan hệ giữa hắn và Bạch Vô Thiên. Nếu lúc còn ở động phủ hắn có thể khống chế được lòng tham thì bây giờ có lẽ chuyện này đã không xảy ra. Quả nhiên vẫn là con người lúc trước của hắn tốt hơn nhiều, không bị mấy cái cảm xúc thế này chi phối. Nguyên Du nặng nề nói:


“Ta nếu nói đó không phải ý của ta, nàng tin không?” Bạch Vô Thiên khuôn mặt càng lạnh. Không phải ý của ngươi? Vậy chẳng lẽ là của ta? Nàng hiện đã hận hắn đến mức không còn gì để nói, không muốn nhìn thấy khuôn mặt khiến nàng ghê tởm đó, Bạch Vô Thiên quyết đoán quay mặt sang một bên. Nguyên Du thấy nàng ngay cả đối mặt hắn cũng không muốn liền cảm thấy bản thân đối xử với nàng thật tệ, liền an ủi:

“Đừng hận ta, được chứ? Ta hứa sau này nàng sẽ không còn trải qua những chuyện như vậy nữa!” Bạch Vô Thiên không đáp, lời của Nguyên Du chỉ như một cơn gió vậy, hoàn toàn không đọng được chút gì lại trong đầu của nàng. Nguyên Du thấy nàng vẫn không quan tâm mình chỉ biết thở dài một hơi bất lực, hoàn toàn không biết làm gì. Hắn muốn tiến lên chạm vào cơ thể mảnh mai kia, nhưng hễ hắn tiến lên mấy bước nàng lại lùi mấy bước, mãi không chạm được. Nguyên Du không biết làm gì, nếu hắn muốn cưỡng chế nàng thì điều đó hoàn toàn đơn giản, nhưng như vậy chỉ càng làm tăng oán khí của nàng mà thôi. Hắn nhất thời không biết làm gì liền ngồi thụp xuống, bắt đầu chống cằm suy nghĩ.

Đối với một thiếu nữ, chỉ cần không làm đúng ý nàng thì nàng đã có thể giận ba bữa nửa tháng không thèm nói chuyện, đằng này hắn lại còn tổn thương nàng mà không có lấy một lời an ủi, chỉ sợ nếu không làm gì thì tới tận lúc đầu thai nàng vẫn còn hận hắn đi. Thiếu nữ bình thường thì tặng quà, dẫn đi ăn đi chơi là có thể tạm thời nguôi ngoai, nhưng Bạch Vô Thiên là thiếu nữ bình thường sao? Dĩ nhiên là không, nàng đường đường là Chiến Thánh cảnh cường giả, đã sống ít nhất trăm năm, tâm lí của nàng đã sớm thoát khỏi thiếu nữ trở thành một nữ nhân thành thục, vậy nên muốn dỗ nàng thì chỉ đành dùng cách khác. Nguyên Du hơi suy nghĩ một chút, nói:


“Nàng đang là hồn thể, có muốn ta thay nàng tìm một cỗ thân thể mới không? Hay là tìm ngươi luyện chế giỏi nhất chế tạo lại cỗ thân thể cho nàng cũng được?” Bạch Vô Thiên nghe hắn nói, cười lạnh:

“Ngươi đang dỗ con nít sao? Lại nói, ta với ngươi không thân đến mức ngươi có thể gọi ta là nàng như vậy!” Nguyên Du nghe tới câu này, nội tâm liền đầu hàng. Mẹ nó, dỗ nữ nhân chưa bao giờ là dễ dàng! Hắn thở dài, đôi mắt thương yêu không dứt nhìn Bạch Vô Thiên. Nàng bị hắn nhìn như vậy liền cảm thấy có chút khó chịu nhưng lại không thể phát tác, trong lòng chỉ âm thầm ghi hận cái ánh mắt đó. Nguyên Du nhìn thân thể mờ ảo của nàng, trong lòng nổi lên vô hạn thương tiếc, tâm niệm vừa động, lập tức hồn lực như thủy triều tràn vào cơ thể Bạch Vô Thiên.

Bạch Vô Thiên tưởng hắn lại chuẩn bị tấn công, nàng nhanh chóng thủ thế nhưng nhận ra tất cả hồn lực đều vô cùng nhu thuận lượn lờ xung quanh mặc nàng hấp thụ. Bạch Vô Thiên ánh mắt có chút khó hiểu nhìn về phía Nguyên Du, chỉ thấy hắn nở nụ cười nhu hòa cùng cái gật đầu chậm rãi, thấy cảnh này, nàng chỉ cắn răng, sau đó ngồi đả tọa, hấp thu hết đám hồn lực này. Nàng dù sao cũng đã sắp chết, cược thêm một hai lần thì có sao? Tình cảnh không giống như nàng tưởng tượng, nó không hề sóng gió mà ngược lại rất yên bình, hồn lực rất nhu thuận tùy ý nàng hấp thu chúng vào cơ thể chứ không phải giữa đường nổi loạn như nàng tưởng. Đến lúc này, Bạch Vô Thiên mới tạm thời tin tưởng hắn, chín phần tâm trí tập trung hấp thụ hồn lực khôi phục hồn thể của bản thân, một phần tâm trí còn lại chú ý nhất cử nhất động của Nguyên Du, sợ hắn làm ra hành động gì.


Nguyên Du tỏ ra rất ngoan ngoãn ngồi một bên, thời thời khắc khắc chú ý đến tình trạng của Bạch Vô Thiên, sợ nàng xảy ra sai sót gì. Cả quá trình diễn ra trọn vẹn một ngày trời, trong một ngày này hắn đã đem cơ thể nàng nhìn không sót một nơi, trừ mấy vị trí bí ẩn bị che lấp ra. Khuôn mặt nàng đẹp như tiên nữ, đôi mắt nhắm nghiền, hai hàng mi trắng cong vút phối hợp với cái mũi nhỏ và đôi môi đỏ căng mọng khiến bất cứ ai cũng bị nàng thu hút. Làn da nàng trắng ngần như tuyết, nhìn qua rất mềm mịn. Mái tóc trắng của nàng tùy ý xõa ngang xuống nên đất, tạo thành hình dạng của một dòng thác nhỏ trông vô cùng mềm mại. Đôi tay nhỏ, gọn, hai bàn tay thon, ngón tay dài mảnh khảnh giống như rất đơn giản liền có thể thể bẻ gãy. Đôi chân dài, trắng, bắp đùi gọn, săn chắc, lộ ra ngoài không khí khi nàng ngồi khoanh chân đả tọa. Đặc biệt, thứ thu hút nhất trên cơ thể nàng đó chính là bộ ngực chập trùng theo từng hơi thở của nàng, chúng tuy không lớn bằng Vân Nhược Hân nhưng chúng lại trông có vẻ rất săn chắc, xúc cảm khi chạm vào chắc chắn sẽ hơn cả Vân Nhược Hân. Hắn ngồi đấy nhìn nàng, say như điếu đổ, không muốn rời mắt khỏi cơ thể đầy nóng bỏng kia dù chỉ một khoảnh khắc.

Tuy nhiên, hiện tại hắn không có quá nhiều thời gian dành cho nàng, chỉ có thể tặc lưỡi, tiếc hận rời đi. Rời khỏi Không Gian Hồn Thể, Nguyên Du không khỏi thở sâu mấy cái, nữ nhân xung quanh hắn quả nhiên không có ai là đại mỹ nhân a, sau này muốn lập ai lên chính thê cũng là một cái nan đề. Nhìn lên bầu trời, nó đã sớm chuyển đen, hắn không thể không thở dài thêm một cái. Cái bụng của hắn hiện đang ầm ĩ đánh trống biểu tình đòi ăn, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đứng dậy, thay tạm lên một bộ quần áo khác rồi sau đó xuống phố.

Cùng lúc này, tại Bách Bảo Các. Ở trong một căn phòng được bày trí rất tinh tế, nhưng không khó nhìn ra đây là căn phòng dành cho nữ giới. Trong phòng, trên một cái giường, có một vị mỹ nhân đang chậm rãi tu luyện. Nàng nhìn qua cũng chỉ mới hai lăm hai sáu nhưng tu vi đã đạt đến Chiến Linh cảnh sơ kỳ, tuyệt đối là một cái đại thiên tài. Tuy đang tu luyện, nhưng vẫn không che giấu được vẻ quyến rũ tận xương cốt của nàng. Khuôn mặt tinh xảo, đôi môi căng mọng, đôi mắt khép hờ, hàng lông mi dài cùng với một cái nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt trái của nàng. Mái tóc đen dài xõa xuống tận mông. Đôi gò bồng to tròn, trông vô cùng săn chắc, phập phồng lên xuống cùng với nhịp thở của nàng. Cái eo nhỏ thon gọn, lộ ra thông qua bộ y phục bó sát người của nàng, xương quai xanh lộ ra, càng khiến người khác thèm muốn cơ thể nàng Chỉ mới nhìn những điểm này thôi đã có thể khiến người khác khó lòng kìm chế dục vọng với nàng. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, mang theo sự kính trọng, nói:

“Cố tiểu thư, đã để mất dấu tên nhóc đó rồi!” Hiển nhiên không khó nghe ra đây chính là giọng của Túy Lão. Cuộc chiến lúc sáng lão cũng bị Nguyên Du dã cho ngất, mới tỉnh dậy lúc chiều, vừa tỉnh lão đã vội vàng đến đây bẩm báo. Mỹ nhân đôi mắt vẫn nhắm, chỉ “ừm” nhẹ một cái, xem như đã biết, sau đó nói:


“Nguyên Du con người này phong cách làm việc tuy có chút huyết tinh nhưng lại rất hiệu quả. Thực lực cũng khỏi phải bàn, người này Bách Bảo các chỉ có thể kết giao, hoặc ít nhất không để hắn ghi hận, tuyệt không thể cùng hắn là địch!” Mỹ nhân giọng như chứa vô hạn mị hoặc, nghe vô cùng quyến rũ nhưng cũng không kém phần băng lãnh. Túy Lão nghe nàng nói, chậm rãi gật đầu sau đó biến mất nơi cuối hành lang.

Cố Mộng Tình sau khi xác định Túy Lão đã đi liền thở dài một cái. Đi đến bên cạnh khung cửa sổ, nhìn xuống đường phố nhộn nhịp, nàng nở một nụ cười tràn đầy quyến rũ, nói thầm với bản thân:

“Không ngờ lần này tới đây lại gặp người thú vị như vậy, thật không biết hắn thích người thế nào.~”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.