Đọc truyện Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống – Chương 76: Diệp Trung Nam
“Tiện dân! Thấy bổn hoàng tử còn không quỳ xuống hành lễ!” Tên hoàng tử kia kiêu ngạo quét mắt khắp toàn trường. Dân đen nhìn thấy đôi mắt đó lập tức quỳ xuống, thời đại hiện tại ngoài lấy người mạnh cầm đầu thì chính là hoàng gia vương thất, vậy nên ở đây không ai dám không quỳ, ngoại trừ Nguyên Du. Hai nữ của hắn đã đi xa, còn hai đứa đệ tử mới thu kia cũng rất dễ dàng mà quỳ xuống, thậm chí ngay cả tiểu tử Lâm Vũ Thần cũng đã quỳ một chân xuống.
Tràng cảnh lập tức trở nên cô đọng, toàn trường ai cũng quỳ hoặc hạ thấp đầu, chỉ riêng một mình Nguyên Du vẫn còn đứng ngạo nghễ ở đấy đối mặt trực tiếp với tên hoàng tử. Hắn móc móc lỗ tai, khinh thường nói:
“Quỳ? Ngươi lại là cái thá gì nữa? Có một câu nói mãi không chán à!” Câu cuối đôi mắt của hắn không tự chủ được mà liếc về phía nữ nhân Diệm Lang và thân chủ của nàng. Nguyên Du thật sự không biết sáng nay bước chân trái ra trước hay chân phải ra trước mà xui hết chỗ nói, chưa ăn được cái gì đã bị bắt quỳ đến tận hai lần. Nguyên Du cũng không phải người sống ở thời đại này vậy nên một số quy tắc hắn còn chả thèm để vào mắt.
Tên hoàng tử hai mắt vô cùng khó chịu nhìn tên càn rỡ trước mắt, hắn nhớ rõ giọng nói này, đây chẳng phải là giọng khiến hắn khó chịu từ nãy đến giờ sao? Tên hoàng tử hai mắt âm trầm, gằn giọng nói:
“Ta là cái thá gì? Nói cho ngươi biết, ta Diệp Trung Nam đường đường là Đại hoàng tử Thanh Phong Quốc được người người ca ngợi mà một tên dân đen như ngươi lại dám không hành lễ sao?” Diệp Trung Nam kiêu ngạo giới thiệu bản thân. Đôi mắt hắn tràn ngập sự kiêu ngạo đến từ thẳm sâu linh hồn hắn. Nghĩ lại thì hắn cũng có bản lĩnh để kiêu ngạo, đường đường là Đại hoàng tử, lại có thiên phú cực cao, cái này hình thành trong lòng hắn một sự ưu việt vượt trên người khác.
Nguyên Du nghe cái tên kia, khẽ nâng cằm suy nghĩ một chút, sau đó mới như tỉnh ngộ nói:
“Diệp Trung Nam? Tên hay, thân phận cũng không tồi…” Nguyên Du bày ra vẻ mặt vô cùng “hâm mộ” cùng “kính nể”. Thấy vẻ mặt này của hắn, hai người Diệm Lang và Lục Điệp và hai tên đệ tử lập tức bày ra vẻ mặt khinh bỉ hắn. Chẳng phải lúc nãy rất hống hách sao? Sao bây giờ lại rén như này. Lâm Vũ Thần chuyện hồi nãy tuy đứng về phía hai người Diệm Lang nhưng về cơ bản hắn vẫn tin tưởng Nguyên Du hơn, nhìn thấy bộ mặt khinh bỉ của bốn người, hắn chỉ khẽ lắc đầu. Thứ cho hắn nói thẳng, người có thể khiến Nguyên Du trở nên sợ hãi chỉ sợ vẫn chưa sinh ra đời đâu, Nguyên Du ngay cả hộ vệ công chúa cũng dám ra tay hành một trận thì tên hoàng tử này có gì khiến Nguyên Du phải sợ? Lâm Vũ Thần học theo Nguyên Du nở một nụ cười nhẹ chậm rãi thưởng thức vở kịch này. Những người dám khinh thường Nguyên Du thì trước sau gì cũng sẽ tự giác hối hận mà thôi, chỉ nhiêu đây thì vẫn chưa cần Lâm Vũ Thần đứng ra giải thích.
Tên Diệp Trung Nam thấy Nguyên Du trở nên nghe lời như vậy chợt trong lòng nổi lên một loại cảm giác ưu việt. Các người thấy chưa? Dù có là gan đến mức nào gặp bổn hoàng tử đều phải biết thành thật một chút. Nhưng chưa để hắn tự mãn bao lâu Nguyên Du đã trở lại vẻ phởn như thường ngày, cười nói:
“Đầu có vấn đề à? Ta chỉ khen ngươi có cái tên tốt với gia cảnh không tồi thôi, ngươi cười cái gì?” Nụ cười của hoàng tử chợt cứng ngắc trên mặt, mới mấy giây trước hắn còn tự mãn tiểu tử này sợ là sợ thân phận của hắn cùng với sự ưu việt tỏa ra từ hắn khiến tên nhóc đó cảm thấy tự ti. Ai mà ngờ được tên đó chẳng qua chỉ là khen cái tên cùng giới gia cảnh nhà hắn mà thôi. Khuôn mặt tên hoàng tử lập tức trở nên đen hơn đít nồi, hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên có người dám không cho hắn mặt mũi như vậy, lập tức băng lãnh nói:
“Tiểu tử, ngươi có biết sinh mệnh trong tòa thành này sống chết đều là một ý niệm của ta không?” Nguyên Du nghe tên kia không còn cách nào ngoài uy hiếp hắn nụ cười khinh bỉ càng nồng đậm, bỏ đi cái thân phận Đại hoàng tử đó thì tên đó còn chả bằng tên ăn mày. Nguyên Du lắc lắc đầu, chút tôn trọng dành cho tên này cũng biến mất, kẻ chỉ dựa vào gia thế không xứng ngồi cùng bàn với hắn. Nguyên Du kì thực đã sớm đoán được tên hoàng tử sẽ đe dọa hắn bằng cách này, bởi dựa theo kinh nghiệm đọc truyện thì vào tình huống như vầy thì 99% mấy tên hoàng tử, công chúa đều sẽ chạy về méc phụ hoàng, Nguyên Du đang chờ một kết quả khác, nếu tên hoàng tử đó chọn cách khác thì có lẽ Nguyên Du đã nhìn hắn bằng con mắt khác. Một điều nữa, đó là trong nguyên tác, tên này vì ngứa mắt Lâm Vũ Thần do tên tiểu tử đó giúp hoàng muội của hắn trong đại hội tuyển người thừa kế nên bày ra đủ loại cạm bẫy đưa tên tiểu tử đó vào chỗ chết, nhưng cuối cùng do là con Tác giả nên vẫn sống tốt, không những vậy còn phản sát. Nhưng cũng trong nguyên tác, tên Diệp Trung Nam này đồng thời cũng là người đã làm việc thì không hối hận, thẳng thắn, một lòng vì quốc gia nhưng cuối cùng do lòng nóng vội cùng ganh ghét đã đẩy hắn vào tử địa. Nguyên Du muốn thông qua chuyện này xem xét Diệp Trung Nam có đủ tư cách gia nhập Huyết Thần hay không, nhưng kết quả đã khiến hắn thất vọng.
“Vậy ngươi có biết, hiện tại ta giết ngươi thì không ai dám động đến nơi này không?” Nguyên Du hờ hững nói. Hoàng tử nghe hắn nói trán liền nổi gân xanh, gầm lên:
“Ngươi dám giết ta sao! Hiện tại ngươi giết ta, chưa tới mười ngày nơi này sẽ bị xóa xổ!”
“Nhưng vấn đề là có ai biết không đã.” Nguyên Du híp mắt, cười nói. Diệp Trung Nam nghe Nguyên Du nói da gà chợt nổi khắp người. Nguyên Du lúc này nói tiếp:
“Đầu tiên, ngươi không có hộ vệ, việc ngươi có thể thoát khỏi đây là không thể nào. Thứ hai, ở đây ai cũng muốn ngươi chết cả.” Nói tới đây Nguyên Du chợt nở một nụ cười. Hắn đã quan sát Diệp Trung Nam từ đầu đến giờ để có thể đưa ra kết luận như vậy. Đầu tiên, thông thường khi một vị hoàng tử hoặc công chúa đi ra ngoài thường sẽ có rất nhiều hộ vệ đi cùng hoặc ít nhất cũng có một người rất mạnh âm thầm bảo vệ trong bóng tối, nhưng theo hắn quan sát được thì tên này không có vẻ gì là có hộ vệ đi cùng cả, chưa kể đến dù bị đè trong chiếc xe ngựa thì y phục của hắn vẫn chưa đến mức nát bấy như vậy, còn con ngựa khi tới đây trông nó không có vẻ gì là mất trí, ngược lại còn rất minh mẫn, từ đó có thể suy ra lời truy hô ngựa điên hoàn toàn là để mọi người tránh đường. Còn dựa theo y phục thì có vẻ hoàng tử đã gặp thích khách thành ra toàn bộ hộ vệ đều đã tử trận, còn hắn cũng bị thương một chút, từ hai điều trên Nguyên Du có thể kết luận Diệp Trung Nam đang gặp thích khách.
Còn bằng chứng củng cố cho luận điểm thứ hai đó là vị cường giả âm thầm theo dõi mọi chuyện ở đây. Khi hắn có ý định giết Diệm Lang và Lục Điệp thì có một loại thần thức rất mạnh đã đảo qua nơi này, điều đó chứng tỏ người đó rất quan tâm đến tính mạng của Lục Điệp hoặc hộ vệ của nàng. Tuy nhiên, khi Nguyên Du có ý định giết Diệp Trung Nam thì người đó có vẻ không đá động gì đến ngoài vài lần dò xét yếu ớt đến mức gần như không thể nhận ra ở khu vực xung quanh. Điều này nói rõ người đó muốn tên hoàng tử này phải chết, và cái chết của hắn sẽ bị đổ cho Nguyên Du, còn người đó sẽ ngang nhiên thoát khỏi vòng nghi phạm, thậm chí nếu có bị trách phạt xuống thì người đó cũng sẽ rất danh chính ngôn thuận chối tội. Từ những điều trên, Nguyên Du đoán bản thân hoàn toàn có thể giết hắn mà không có ai ngăn cản, nhưng hậu quả đi kèm sau đó không phải thứ hiện tại hắn có thể tiếp nhận. Mà đó cũng chỉ là suy đoán của hắn, vẫn là tin 7 nghi 3 mới tốt.
“Ngươi làm sao chắc chắn được!” Diệp Trung Nam hiển nhiên không thể chấp nhận câu nói như vậy, lập tức rống lên. Hắn rất không muốn tin tưởng hai câu nói đó nhưng từ những thứ hắn đã trải qua từ tối đến giờ thì nó hoàn toàn là khả thi, thậm chí có thể là sự thật, Nguyên Du nghe Diệp Trung Nam rống lên, lập tức phóng tới, một tay bóp cổ, nhấc bổng tên đó như một con gà, Nguyên Du thở dài nói:
“Giờ thì tin rồi chứ? Sự thật đôi khi nó khốn nạn vậy đấy.” Đây là một phép thử của hắn, nếu hắn tấn công đến mức này rồi mà thật sự vẫn không ai ngăn cản thì tính mạng của tên này thật sự không còn giữ được bao lâu nữa. Thậm chí dù cho bây giờ Diệp Trung Nam rời đi, nhưng trên đường có bị giết chết thì Nguyên Du sẽ bị xem là nghi phạm đầu tiên, thậm chí là tội phạm nếu Lục Điệp bồi thêm mấy câu vào, vậy nên con thuyền này dù muốn hay không hắn cũng đã lên, hiện tại chỉ đành bằng mọi cách giữ mạng cho tên này.
Diệp Trung Nam bị nhấc bổng lên nhưng quả thật không ai đứng ra ngăn cản cả, hắn khó khăn đảo mắt qua từng khuôn mặt, nhưng thứ duy nhất hắn có thể nhìn thấy, chỉ là sự hờ hững, sự lạnh nhạt, một số thậm chí còn là cười trên nỗi đau của người khác. Khi hắn cố gắng ngoái đầu nhìn về phía hoàng muội của mình, đôi mắt của hắn chất đầy hi vọng, nhưng biểu cảm của nàng đã dập tắt toàn bộ hi vọng, trên khuôn mặt tinh xảo, dễ thương ấy, hắn nhìn thấy một biểu cảm mà hắn thật sự không dám tin, đó là chờ mong, lạnh lẽo và đạt được ước muốn. Từ những cái này, hắn làm sao còn có thể không biết toàn bộ mọi chuyện mình gặp trên đường đều là một tay nàng bày ra? Thậm chí ngay cả việc hắn có thể đơn giản rời khỏi hoàng cung có lẽ nàng cũng đã nhúng tay vào.
Nguyên Du nhìn thấy vẻ mặt chết tâm kia cùng với đôi mắt nhìn trừng trừng vào Lục Điệp thì còn nơi nào không rõ mọi chuyện đều đang diễn ra theo đúng kế hoạch của nàng. Biến số duy nhất trong kế hoạch có lẽ là hắn, nhưng hiện tại hắn cũng sắp giết chết tên hoàng tử này rồi nên cũng có thể xem như thành công. Nguyên Du nhìn về phía Lục Điệp, nở với nàng một nụ cười tán thưởng, nếu như không phải hắn có sở thích soi mói người khác thì thật có lẽ đã làm theo ý của nàng rồi. Vậy là mảnh ghép cuối cùng trong bức tranh đã được hắn xếp đúng vị trí. Hắn bây giờ mới hiểu tại sao trong một ngày hai vương tử, công chúa đều xuất hiện ở đây, thì ra đều là có mưu đồ cả, thậm chí hắn suy đoán vị cường giả kia cũng là tay trong của nàng, hay ác liệt hơn chính là phụ hoàng của nàng phái tới. Nhưng có lẽ đã khiến nàng thất vọng, trong nguyên tác tên này vẫn còn sống đến tận khi bị Lâm Vũ Thần giết cơ, vậy nên nếu hắn không xuất hiện thì tên hoàng tử này có lẽ đã thoát, nhưng hiện tại hắn lại xuất hiện, câu chuyện có thể sẽ phải rẽ theo hướng khác. Nhưng Nguyên Du đoán bản thân hẳn cũng sẽ rất hài lòng với hướng rẽ này, đúng lúc hắn đang cần một thuộc hạ làm tay trong mà lại vô tình gặp tên này thì thật đúng là đang buồn ngủ gặp chiếu manh.
– —————————————–
Chương này công nhận tác viết chán thật