Đọc truyện Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống – Chương 65: Bờ sông
“… Chuyện là như vậy.” Lâm Vũ Thần kể lại toàn bộ sự việc tại sao hắn lại đem đám nhóc đó về đây. Nguyên Du nghe câu chuyện từ đầu đến cuối cũng không mấy hào hứng lắm, hắn chỉ hứng thú với người dám đứng lên đôi co tay đôi với Lâm Vũ Thần mà thôi, còn mấy đứa kia thế nào hắn cũng không quan tâm.
“Được… Ta hiểu rồi… Kêu đám nhóc đó đi về phía bờ sông đi, ở đây không có không gian.” Nguyên Du vừa ngáp vừa nói, sở dĩ hắn kêu đi ra bờ sông là để hắn tắm cái cho tỉnh ngủ để tối còn chinh chiến thôi chứ không có lí do đặc biệt nào cả. Lâm Vũ Thần nghe Nguyên Du nói cũng gật gật đầu, bờ sông cách đây cũng không xa, chỉ khoảng nửa canh giờ là đến nơi, dù sao tụ tập ở đây hay bờ sông đều như nhau cả thôi. Nguyên Du thấy Lâm Vũ Thần đã gật đầu, hắn quay người, hôn lướt qua môi hai giai nhân, sau đó nhu tình nói:
“Ta đi một lúc, tầm khuya sẽ về.” Nói xong hắn xoa mông hai nàng mấy cái sau đó đứng dậy vặn người, mở cửa đi về phía bờ sông.
Vân Nhu Linh ngồi cách nhà Nguyên Du không xa, thấy hắn vậy mà vô tư đi ra ngoài mà không chút hối hận về việc mình đã làm khiến nàng giận đến đỏ mắt. May mà còn một chút lí trí kiềm nàng lại bằng không nàng đã sớm chạy đến ăn thua đủ với hắn dù hậu quả có là gì. Cố gắng bình phục lại tâm tình, Vân Nhu Linh hơi khom người, xoa xoa con dao được giấu dưới chân nàng.
Lúc Vân Nhu Linh quyết định cược một lần, nàng cũng không ngây thơ đến mức tin tưởng hoàn toàn, lúc đi qua rừng xác chết nàng thấy một con dao nhỏ nên lấy nó để phòng thân, dù sao chả ai lại đi tin mấy tên điên giết người hàng loạt cả. Vân Nhu Linh nhìn xung quanh, vốn sĩ số là gần chín mươi người, nhưng không ít người chọn ở lại, nên hiện tại ở đây chỉ có ba mươi hai người. Trong đó một nửa số trẻ sơ sinh bị để lại cho những người kia chăm sóc, một nửa nàng mang đi, khoảng sáu đứa. Từ một đến tám tuổi khoảng mười bốn người, chiếm số lớn nhất. Còn lại là từ tám đến mười sáu, khoảng mười hai người. Nhiêu đây nhân thủ quả thật không đủ dính kẽ răng cho tên ác quỷ kia, Vân Nhu Linh thầm nghĩ.
Một lúc sau, cũng không lâu lắm, cánh cửa kia lại lần nữa mở ra. Bước ra ngoài chính là người dẫn các nàng đến đây, Lâm Vũ Thần. Hắn sở dĩ bây giờ mới ra là do hai vị đại tẩu kia liên tục căn dặn hắn phải xem chừng Nguyên Du, tuyệt đối không để hắn léng phéng với ai cũng như đừng để ai léng phéng với hắn. Hai người không biết Nguyên Du thú tính tới đâu, không biết hắn có hứng thú với tiểu la lỵ hay không nhưng vẫn căn dặn Lâm Vũ Thần, dù sao cũng là nữ nhân của hắn, để hắn ra ngoài giải quyết cũng kì. Lâm Vũ Thần nghe thì nghe nhưng làm thì không được, Nguyên Du muốn làm gì hắn cản được sao? Lắc đầu một cách tràn đầy mệt mỏi, Lâm Vũ Thần vô lực nói với đám nhóc:
“Đi theo ta, ra bờ sông.” Nói xong hắn liền dẫn đầu đi trước, dáng vẻ uể oải vô cùng. Cả ngày hấp thụ lực lượng, đến chiều tối vẫn chưa được điều tiết lại linh khí trong cơ thể thành ra hiện tại hắn đang rất khó chịu, chưa kể hắn còn bị chém đến mức xém chút mất mạng mà vẫn không được băng bó nên mỗi cử động hiện tại của hắn đều đau nhức vô cùng.
Đám nhóc nghe người dẫn đầu nói liền im lặng làm theo không dám dị nghị, bọn hắn đã cược vậy thì phải có nghĩa vụ theo đến cùng. Lâm Vũ Thần thấy tinh thần tự giác của đám nhóc cao như vậy cũng không nói thêm gì, im lặng bước đi. Đi sau lưng hắn chính là Vân Nhu Linh cùng với đoàn con nít.
Quãng đường cũng không quá xa, đi khoảng nửa canh giờ là tới. Khi tới nơi đám nhóc ai cũng mệt lả người, bọn hắn cả ngày chưa ăn gì, hiện tại lại hành quân ra bờ sông, không mệt mới lạ. Bờ sông hiện tại cũng không được xem là quá tối do mặt trăng còn chiếu khá sáng cộng với mấy vì sao liên tục thắp sáng khắp màn đêm. Tới được điểm cần tới, hắn cho đám nhóc ngồi nghỉ lấy sức còn bản thân nhìn ngó xung quanh hòng tìm kiếm thân ảnh nhỏ bé nhưng đầy vững chắc kia. Hắn tìm một phút… hai phút… năm phút nhưng đều là công cốc, chẳng có gì ở đây cả. Ngay khi hắn đang nghi ngờ mình có nghe nhầm địa điểm hay không thì cần cổ của hắn chợt mát lạnh. Một lưỡi dao đang kề ngay cổ Lâm Vũ Thần, hắn cố nén sợ hãi, tay mò xuống hông tìm kiếm con dao của mình thì phát hiện nó không ở đó. Ngay lúc hắn đang hoảng loạn thế này thì tiếng nói quen thuộc kia lại vang lên:
“Tinh thần cảnh giác quá kém, ngươi tuy có được lực lượng nhưng có vẻ vẫn chưa rõ được cách sử dụng nhở?” Nguyên Du cười nói, bỏ con dao ra khỏi cổ Lâm Vũ Thần. Được giải thoát, hắn lập tức nhảy về phía trước mấy bước, sau đó mới nhanh chóng quay đầu lại đối mặt với Nguyên Du. Hắn lúc này mồ hôi đầy lưng, ngay cả khi cảnh giới của hắn cao hơn Nguyên Du nhiều nhưng lại hoàn toàn không cảm nhận được hắn đã đến gần bản thân lúc nào. Chuyện này khiến Lâm Vũ Thần một lần nữa dâng lên một loại sùng bái đối với Nguyên Du, có thể lặng im lấy mạng địch hơn bản thân cả cái đại cảnh giới, chuyện này nhất định chỉ có tuyệt đại thiên tài mới có thể làm.
“Tiểu tử, nghĩ gì đó?” Thấy Lâm Vũ Thần ngơ ngác, Nguyên Du vô cùng bình thản lấy một cục đá chọi thẳng vào đầu Lâm Vũ Thần khiến tên đó ngả ngửa ra sau. Không quan tâm đến tình trạng của Lâm Vũ Thần, Nguyên Du quay đầu nhìn lấy đám nhóc, gật đầu chào hỏi một cái nở một nụ cười thân thiện sau đó nói:
“Ta có lẽ không cần phải giới thiệu nữa nhỉ, đều là người quen với nhau cả…” Lời nói của hắn dọa sợ một số đứa nhóc khiến chúng la toáng lên. Bọn chúng còn không sợ sao? Hình tượng Nguyên Du trong lòng bọn hắn chẳng khác nào ông ba bị trong lòng đám trẻ ở Trái Đất. Nguyên Du thấy cảnh này, xoa xoa hai mắt, hắn không giết trẻ con, không đồng nghĩa với việc hắn yêu trẻ con, chỉ là hắn không thể xuống tay giết mấy sinh mạng mới ra đời mà thôi.
“CÂM MỒM!” Nguyên Du gầm một tiếng, át hết tiếng khóc của lũ nhóc. Nghe hắn quát, dù là mấy đứa nhóc sơ sinh cũng phải ngậm miệng lại chứ đừng nói mấy đứa lớn hơn. Không gian đã yên tĩnh trở lại, Nguyên Du lại nở nụ cười nhẹ như lúc diệt Vân gia khiến đám nhóc ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hài lòng về không khí hiện tại, hắn mở miệng:
“Nếu các ngươi chịu làm việc, ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Yên tâm việc nhẹ lương cao, làm nhiêu ăn nhiêu, không làm khỏi ăn.” Nguyên Du cười nói. Hiện tại đám nhóc này còn nhỏ, vẫn chưa làm được gì lớn, vậy chỉ đành phải rèn luyện cho bọn chúng từ bây giờ vậy. Đám nhóc nghe Nguyên Du nói mặt liền hơi sáng, trên đường đi bọn hắn liên tục bị Lâm Vũ Thần nhắc đi nhắc lại thân phận của bọn hắn. Bọn nhóc hiện tại không còn là cậu ấm cô chiêu ăn sung mặc sướng mà chỉ là con chuột cống người người đuổi giết mà thôi vậy nên đối với lời nói của Nguyên Du nó như một cọng cỏ cứu mạng bọn hắn vậy.
“Được rồi… Giới thiệu các thứ đã xong, hiện tại các ngươi có thể nghỉ ngơi, sáng mai ta sẽ phổ biến rõ hơn các ngươi cần làm gì.” Nguyên Du chậm rãi nói đồng thời ra hiệu cho tên Lâm Vũ Thần tiến tới. Lâm Vũ Thần dù đang ngồi nhập định nhưng cơ thể như không còn là của hắn, theo ý Nguyên Du đi đến bên cạnh sau đó cưỡng ép hắn thoát khỏi trạng thái nhập định. Lâm Vũ Thần do bị cưỡng ép kết thúc nên còn hơi ngơ ngác, hai mắt mờ mịt nhìn Nguyên Du hỏi:
“Nguyên Du ca… có gì sao?” Nguyên Du liếc thôi cũng biết đây không phải chủ ý của Lâm Vũ Thần, trong lòng hắn nhanh chóng định tội cho hệ thống. Không nghĩ về mấy chuyện lặt vặt đó Nguyên Du nói:
“Cho bọn hắn nghỉ ngơi, trên đường ngươi mua ít đồ ăn cũng cho chúng ăn đi.” Nguyên Du phân phó, sau đó hai mắt sắc lẹm nhìn về phía lũ nhóc, chậm rãi nói:
“Đúng rồi… Lúc nãy ai là người dám đứng lên phản kháng tiểu tử này đứng lên cho ta.” Nguyên Du hờ hững nói, đầu ngón tay cái chỉ vào Lâm Vũ Thần. Đám nhóc nghe thấy lời Nguyên Du, không khí vui vẻ lập tức trở nên lặng trầm hơn rất nhiều, tất cả là vì nghe giọng điệu của Nguyên Du có vẻ như có chuyện không lành sắp xảy ra.
Đám nhóc hết ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó không hẹn mà cùng tập trung vào Vân Nhu Linh, ánh mắt còn không kìm được sự tức giận. Nếu không phải nàng lúc đó hùng hổ đứng lên chống đối thì hiện tại có tình trạng thế này xảy ra sao. Vân Nhu Linh bị hai mươi lăm con mắt nhìn chằm chằm liền có chút mất tự nhiên cùng hối hận, nếu lúc đó nàng không làm vậy thì có lẽ hiện tại chuyện này có lẽ đã không xảy ra.
Vân Nhu Linh hơi rụt rè đứng dậy, nàng đúng là rất hận Nguyên Du thậm chí có thể đồng quy vu tận với hắn nhưng đó chỉ là khi tính mạng của nàng không liên quan tới ai. Hiện tại sinh mạng của nàng đang liên kết với ba mươi mốt người còn lại, nếu nàng dám làm ra dị động gì đó rất có thể bọn hắn cũng sẽ vì nàng mà táng thân nơi đây.
Nguyên Du thấy một thiêu nữ đang rụt rè đứng lên, hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ Thần, chờ đợi một câu xác nhận từ hắn. Cảm nhận được Nguyên Du đang đợi một câu trả lời của mình, Lâm Vũ Thần nhẹ nhàng gật đầu xác nhận rằng đây đúng là thiếu nữ dám đứng lên chơi tay đôi với hắn. Đạt được kết quả mong muốn, nét mặt Nguyên Du hơi giãn ra, hứng thú nhìn lấy thiếu nữ sau đó nói:
“Theo ta đi sang một bên khác.” Nói xong hắn liền quay người rời đi đên một tảng đá bằng phẳng gần đó, ngồi lên chờ đợi thiếu nữ kia. Vân Nhu Linh bị hắn chỉ tên điểm mặt da gà hơi nổi lên, sau đó hai mắt hiện rõ vẻ quyết tâm, giấu con dao vào cổ tay áo sau đó đi đến chỗ Nguyên Du đang ngồi. Lâm Vũ Thần thấy hai người kia đã đi liền ngáp dài một cái, sau đó mới bắt tay vào công việc Nguyên Du giao cho.
Nguyên Du ngồi cũng không xa chỗ các nàng nên Vân Nhu Linh rất nhanh chóng đến nơi. Thấy đối tượng đã đến, Nguyên Du nở một nụ cười nhẹ, đứng lên, đi gần lại chỗ thiếu nữ đó, một tay nâng cằm nàng, nhìn trước ngó sau khắp cơ thể nhỏ bé kia, sau đó nói:
“Ngươi tên gì?” Hắn nở một nụ cười nhẹ hỏi nàng.
“Vân… Vân Nhu Linh!” Vân Nhu Linh ngập ngừng trả lời, nàng muốn cược một lần, một lần có thể giết chết được con ác ma này. Nàng cần một cơ hội, một cơ hội hắn thả lỏng cảnh giác. Vân Nhu Linh hiện tại đã không còn thứ gì để mất, chỉ còn đám nhóc tì bên kia và ở lại Vân Gia, nhưng trước sau gì bọn chúng đều sẽ chết. Vậy chi bằng cược một lần giết chết tên khốn này, xem như giúp cuộc đời này bớt đi một ác ma, Vân Nhu Linh tự tạo một cái cớ hòng lấp đi sự ích kỉ của bản thân nàng