Đọc truyện Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống – Chương 46: Thuyết Phục Cơ Thanh Huyền
Cơ Thanh Huyền bị hắn đối xử như trẻ con mặt liền hơi đỏ, không nhịn được nhéo đùi hắn một cái. Nguyên Du dù đau nhưng vẫn ngoan cố đưa xiên cá gần miệng nàng, nụ cười yêu chiều vẫn giữ nguyên. Sau khi giằng co vài giây, Cơ Thanh Huyền rốt cục chịu thua hắn, há miệng cắn một miếng cá, sau đó con mắt liếc hắn, hàm ý nàng đã làm theo lời hắn thì hắn cũng nên biết điều chút. Nguyên Du thấy nàng rốt cuộc nghe lời, đưa xiên cá gần miệng, cắn một cái, thưởng thức tay nghề của bản thân.
Cơ Thanh Huyền đã nhiều năm kể từ lần cuối được đối xử dịu dàng thế này, trong lòng rung động mãnh liệt. Miếng cá nàng nhai nãy giờ bất chợt hương vị ngập tràn, mùi hương thơm phức lan tỏa khắp khoang miệng, Cơ Thanh Huyền không biết đó là do cá ngon thật hay là do hành động của hắn khiến miếng cá này ngon hơn. Nguyên Du nếm thử tay nghề, chậm rãi thưởng thức miếng cá, đúng là rất ngon đấy nhưng vẫn thiếu nước chấm muối ớt chanh, chỉ có ăn kèm với thứ đó mới có thể khiến cho món cá nướng này lên một tầm cao mới. Nguyên Du bất chợt nhìn sang Cơ Thanh Huyền, nàng hiện tại gương mặt ửng đỏ, hai mắt mơ hồ nhìn hắn, cái này khiến Nguyên Du không khỏi tự hỏi bản thân có bỏ nhầm nguyên liệu nào có tác dụng kích dục hay không, hơi tò mò, hắn hỏi:
“Tay nghề của ta thế nào?”
“Um, tạm được thôi…” Cơ Thanh Huyền nghe thấy câu hỏi, ngay lập tức giật mình tỉnh dậy, mơ hồ đáp. Nguyên Du thấy vẻ mặt kia liền khẳng định nàng chắc chắn là người ngoài lạnh trong nóng, đối với những người như thế này càng đưa họ vào tình thế càng bối rối thì họ sẽ càng thành thật. Nguyên Du nghe thấy câu trả lời cũng chỉ cười nhẹ một cái, tiếp tục đưa xiên cá đến gần miệng Cơ Thanh Huyền, nàng lần này rất phối hợp cắn một cái. Nguyên Du thấy nàng ngoan ngoãn như vậy khiến hắn vô cùng có xúc động xoa đầu khen thưởng nàng, nhưng xem xét tình hình hiện tại đang có một tên tiểu tử hai mắt chăm chú nhìn thì hắn cũng đành bỏ qua. Cắn một miếng cá, hắn bất chợt hỏi Cơ Thanh Huyền:
“Cơ Thanh Huyền, nàng đồng ý ta có nhiều nữ nhân sao?” Đây là câu hỏi khiến hắn hơi đau đầu, đối với hắn mỗi một nữ nhân của hắn chính là tính mạng của hắn. Bởi vậy thật sự sẽ rất khó xử nếu những nữ nhân đó không hòa hợp với nhau, chưa kể sẽ có lúc hắn buộc phải lựa chọn một trong hai mà đối với hắn ai cũng quan trọng như ai, nếu thật sự để hắn phải chọn hắn cũng không biết làm sao. Hắn cũng có thể chọn cả hai nhưng khi đó họ sẽ bằng mặt không bằng lòng, không khí cũng sẽ vì thế trở nên rất ngột ngạt, vậy nên việc quan trọng hiện tại là thuyết phục Cơ Thanh Huyền đồng ý việc hắn có nhiều vợ nếu nàng không đồng ý, hoặc ít nhất để nàng không phản cảm chuyện đó.
“Hửm? Nhiều nữ nhân sao…? Cũng tức là ngươi dù đã có ta nhưng ngươi vẫn chưa thỏa mãn sao?” Cơ Thanh Huyền nghe Nguyên Du hỏi, mắt liền liếc hắn một cái thật sâu, giống như đánh giá lại nam nhân của mình, không khí lúc này trở nên vô cùng ngột ngạt đối với Nguyên Du. Hắn có thể cố găng thuyết phục nàng không phản cảm chuyện đó nhưng trong thâm tâm của nàng hẳn sẽ vẫn còn khó chịu, đến lúc đó nữ nhân trong nhà đấu đá nhau, đó không phải cảnh tượng hắn muốn thấy. Trong trường hợp nàng vẫn không đồng ý hắn cũng chỉ đành phải dùng Ảo Ảnh, cài cắm trong đầu nàng chuyện đó chỉ là chuyện bình thường mà thôi, nhưng nếu làm vậy thì đó không còn là cảm xúc thật của nàng, đây cũng không phài là thứ hắn muốn thấy. Trong lòng hắn thở dài, nhiều nữ nhân đúng là rất vui nhưng giải quyết làm sao cho họ thay vì đấu đá thì lại thương yêu nhau như tỉ muội thân thiết mới là chuyện khó.
Nguyên Du đợi mãi không thấy câu trả lời, trong lòng thấp thỏm không thôi. Nàng đồng ý hay không thì nói một tiếng a, chứ cứ để như này ta thật sự không biết giải quyết làm sao cho tốt, Nguyên Du trong lòng gào thét. Cơ Thanh Huyền thấy khuôn mặt thấp thỏm không thôi của Nguyên Du trong lòng không khỏi phì cười, hắn hiện tại nào còn là vẻ ngang tàng hung thần ác sát? nào còn là vẻ thú hoang động dục? Hắn hiện tại hoàn toàn chính là một tiểu hài tử đang đợi phán xét a. Cơ Thanh Huyền dù chỉ liếc vài giây nhưng đối với Nguyên Du đó là cả thế kỉ, nàng khẽ nở một nụ cười, hỏi:
“Kể cả ta, ngươi đã có mấy nữ nhân rồi?”
“Kể cả nàng… ta mới chỉ có hai người…” Nguyên Du vô cùng thấp thỏm trả lời, vì một gia đình hạnh phúc không bạo hành, hắn phải làm được.
“Hô…~ ngươi vậy mà đã có thêm người khác rồi sao? Ta có thể đồng ý ngươi có nhiều nữ nhân, nhưng ý của các cô ta thế nào ngươi phải lo liệu đấy…~” Nguyên Du nghe câu trả lời liền thở dài một cái thật sâu, hắn dù có ý định thuyết phục nhưng hắn thật không biết thuyết phục thế nào. Ngay lúc hắn vừa thở dài, câu hỏi tiếp theo của Cơ Thanh Huyền ngay lập tức khiến hắn hơi sững sờ:
“Vậy… Ngươi định có bao nhiêu nữ nhân đây?~” Cơ Thanh Huyền tay đẩy đi xiên cá, một tay khoác lên cổ Nguyên Du, tay kia ôm sau lưng hắn, nàng chậm rãi thì thầm vào tai hắn, một mùi dễ chịu từ miệng nàng chậm rãi lấp đầy khoang mũi hắn. Nguyên Du mặt hơi đỏ. không dám di động cơ thể, có chút yếu ớt nói ra:
“Ta…dự chỉ khoảng vài người mà thôi…” Hiển nhiên câu trả lời này không thỏa mãn được Cơ Thanh Huyền, lưỡi nhỏ khẽ lè ra, liếm nhẹ vành tai của Nguyên Du, mê hoặc nói ra:
“Vậy…chính xác là bao nhiêu đây.” Nguyên Du bị nàng kích thích nhưng lại không làm gì được bởi vẫn còn một tên “phá đám” đang nhìn chằm chằm kia, cái này khiến hắn vừa giận vừa cảm thấy bị kích thích, trong lòng âm thầm thề, sau khi cứu được Vân Nhược Hân nhất định hắn sẽ khiến Cơ Thanh Huyền trả giá cho hành động ngày hôm nay. Hắn lúc này yếu ớt, chậm rãi nói:
“Nàng nghĩ… mười hay hai mươi người là hợp lí?” Nguyên Du vứt bỏ xiên cá, một tay nắm eo nàng, tay kia nắm lấy cằm Cơ Thanh Huyền, bắt đầu phản công, mặt hắn cách mặt nàng chỉ chưa tới vài cm, hắn lúc này hỏi. Cơ Thanh Huyền bị hắn phản công nhất thời không biết làm gì cho tốt, những hành động lúc nãy đã là can đảm nhất của nàng rồi. Bị hắn hỏi lại, nàng cũng chỉ bối rối trả lời:
“Đối…đối với ta bao nhiêu không quan trọng… miễn là tim ngươi vẫn có ta… vậy là được” Nguyên Du nghe câu trả lời của Cơ Thanh Huyền, khẽ cười một cái, ngồi thẳng dậy nhưng vẫn không ôm nàng ra, hắn không nói gì, chỉ ôm nàng thật chặt. Nhưng đối với Cơ Thanh Huyền cái ôm này chính là một lời khẳng định hăn dành cho nàng, khẽ rúc người vào ngực hắn, lúc này, chỉ lúc này thôi hãy để nàng là một nữ nhân đi. Nguyên Du mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Cơ Thanh Huyền, liếc mắt nhìn tên giai tân đang đỏ mặt đằng kia, trêu chọc nói:
“Nhìn giề? Chưa thấy tình nhân ôm ấp bao giờ à?” Lâm Vũ Thần bị hắn nói như vậy liền đỏ mặt quay đi nhưng con mắt vẫn một mực dừng lại ở chỗ Nguyên Du và Cơ Thanh Huyền, lão đại hắn đúng là có sức hút, dù đi vào rừng rồi vẫn có thể cua được một nữ nhân, mị lực cỡ này hắn đúng là bái phục. Nguyên Du thấy vẻ mặt của Lâm Vũ Thần trong lòng khinh thường, tiểu tử ngươi sợ cái gì, sau này ngươi thậm chí còn ngựa giống hơn cả ta cơ. Nguyên Du vừa xoa đầu Cơ Thanh Huyền vừa nghĩ về chuyện tương lai, hiện tại dàn Hậu cung của hắn đã có hai người, và hai người này đều đã đồng ý việc hắn có thêm nhiều nữ nhân. Hắn quyết định sau này khi người đời nhắc đến tên hắn ngoài khả năng chiến đấu ra nhất định còn phải nhắc đến dàn hậu cung xinh đẹp như hoa của hắn.